Chương 222: huyết chiến sát thủ
Nhưng nếu chỉ có nhiêu đây thôi thì Diệp Bạch Phi cũng sẽ không hề có úy kỵ gì cả. Đơn giản Lăng Thần cũng là một nữ tử thôi, sức khỏe không thể lớn hơn một nam tử được. Chỉ cần buộc nàng liều mạng mấy lần, cho dù nàng có nội lực hùng hậu đi nữa cũng chỉ là lực lượng của một người mà thôi. Diệp Bạch Phi tự tin còn có cơ hội thủ thắng.
Nhưng sự thật lại nằm ngoài ý muốn của Diệp Bạch Phi. Từ khi bắt đầu khai chiến tới giờ trường kiếm của hai người chỉ va chạm nhau có ba lần mà thôi. Nhưng loại tình huống này không phải là do Lăng Thần tạo thành mà là do Diệp Bạch Phi cố gắng tránh né trường kiếm của mình va chạm với của Lăng Thần.
Vốn dưới ba lần giao kích nhau kia, Lăng Thần cuối cùng vẫn là thân nên khí lực đương nhiên không dũng mãnh như Diệp Bạch Phi. Ba lần đều bị chút thương thế, cổ tay bị chấn tê dại.
Nhưng Diệp Bạch Phi lại chịu đau khổ lớn hơn nhiều. Mỗi khi trường kiếm giao nhau hắn lại cảm giác có một cỗ nội lực lạnh vô cùng từ trong thân kiếm của Lăng Thần truyền ra giống như là cương châm phá vỡ công lực hộ thân của Diệp Bạch Phi công kích thẳng vào kinh mạch. Mỗi lần như vậy Diệp Bạch Phi phải vận khởi công lực toàn thân mới có thể hóa giải cỗ hàn khí này đi. Nhất là lần thứ ba! Dường như Lăng Thần đã phát hiện ra điều này nên khi trường kiếm giao nhau liền vận chuyện một cỗ chân khí hùng hậu lạnh như băng truyền vào thân kiếm. Cho dù Diệp Bạch Phi vận khởi công lực toàn thân cũng không nhịn được run rẩy vài cái. Hắn cảm thấy kinh mạch toàn thân như muốn đóng băng vậy.
Từ khi đó, Diệp Bạch Phi không dám buộc Lăng Thần liều mạng nữa mà tận lực tránh né đối kiếm. Kết quả là Lăng Thần chiếm được thượng phong trực tiếp đè ép Diệp Bạch Phi. Thân pháp không bằng người ta, kiếm pháp không bằng người ta, nội lực nhiều lắm cũng chỉ ngang hàng mà thôi. Vốn định dựa vào sự mạnh mẽ của nam nhi dùng một vài thủ đoạn vô lại đùa bỡn nàng một chút vậy mà lại rơi vào tình thế quỷ dị này. Nội lực kỳ quái kia suýt nữa khiến cho nội phủ bản thân trọng thương.
Nếu không phải mỗi một lần Diệp Bạch Phi đều thi triển chiêu thức đồng quy vu tận, thậm chí dùng những chiêu thức thảm thiết khiến cho Lăng Thần cố kỵ hoặc là liều mạng công kích vào gương mặt của Lăng Thần khiến nàng kiêng kỵ không dám xuống tay thì sợ rằng Diệp Bạch Phi đã thua lâu rồi.
Liếc mắt nhìn cuộc chiến bên này một cái, Lăng Thiên yên lòng hơn. Bất quá trong lòng hắn vẫn có chủ ý tốc chiến tốc thắng liền khổ sở tìm kiếm phương pháp hóa giải thế liên thủ của bảy người này vì công lực của Lăng Thần lúc này không giống như bình thường. Hàn băng chân khí của nàng còn phải bao vây khống chế độc dược vừa rút ra trên người của Lăng Nhiên nên không thể đánh lâu được. Nếu không một khi không thể khống chế được độc dược thì sợ rằng sẽ có chuyện không ổn. Mặc dù lấy nội lực của hai người có thể áp chế được nhưng vạn nhất trong khi chiến đấy có việc gì thì sao có thể khống chế lại được? Hậu quả nghiêm trọng vô cùng.
Ánh mắt bảy người cầm trường kiếm trong tay nhìn về Lăng Thiên đều hiện ra sự kinh sợ. Vừa rồi Lăng Thiên thi triển ra bảy lần công kích nhanh như điện. Mặc dù mỗi lần đều giống như là hư chiêu nhưng với khí thế của hắn không ai dám hoài nghi hư chiêu này lập tức sẽ trở thành thật chiêu có năng lực công kích mạnh mẽ. Cho dù biết rõ đốiương đang dò xét nhược điểm của bản thân nhưng không thể không bộc phát toàn lực đánh lui hắn.
Tình thế hiện tại của bảy người này thật xấu hổ vô cùng. Dưới thủ đoạn công kích xuất quỷ nhập thần phối hợp với thế công bài sơn hải đảo này thì trong lòng bọn họ không còn tâm tư đơn đả độc đấu nữa. Đó căn bản không phải là đấu mà là đi chịu chết. Trong lòng bọn họ hiểu rất rõ.
Lăng Thiên hít một hơi thật sâu, áo khoác trên người không gió mà bay phất phơ, dần dần phồng lên.
"Bịch!" Kim quan trên đầu dưới nội lực được vận chuyển đến đỉnh điểm kia đột nhiên vỡ nát ra, một mái tóc đen bay tán loạn. Mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi mắt tràn ngập sát khí.
Lăng Thiên muốn tấn công rồi.
Mọi người đều nhìn thấy lần tấn công này có xu thế long trời lỡ đất. Một kích phân thắng bại.
Diệp Bạch Phi đang kiều chết đấu với Lăng Thần bỗng nhiên liếc mắt liền phát hiện ra dị tượng của Lăng Thiên khiến cho trong lòng hoảng sợ. Hắn không để ý đến công kích nhiều như mưa của Lăng Thần mà dùng hết khả năng hét lớn: "Cẩn thận!"
Cao thủ so chiêu sai một ly đi ngàn dặm. Một câu cẩn thận này của Diệp Bạch Phi phải trả một giá rất cao.
"Xoát xoát xoát!" Đoản kiếm của Lăng Thần ngay khi Diệp Bạch Phi thất thần trong nháy mắt kia liền mở ra ba lổ hổng thật lớn trên người hắn. Từng tia máu tươi đỏ thẫm thấm ướt áo bào màu trắng của Diệp Bạch Phi. Đây là do Lăng Thần còn có điều cố kỵ nên khi ra tay giảm xuống ba phần lực lượng rồi. Nếu như nàng xuất toàn lực thì không phải chỉ có nhiêu đó thôi.
Đồng tử của bảy tên bận đồ đen kia co rút lại, bàn tay nắm chuôi kiếm chảy mồ hôi ướt đẫm. Đây là lần đầu tiên by người đối mặt với một siêu cấp cao thủ như Lăng Thiên đây nên trong lòng vừa khẩn trương vừa hoảng sợ không thôi. Lại biết được Diệp Bạch Phi tuy rất lợi hại kia vậy mà đem hết toàn lực lên tiếng nhắc nhở khiến cho thần kinh của họ căng thẳng đến cực điểm.
Đột nhiên khóe miệng của Lăng Thiên lộ ra một nụ cười châm chọc. Xuất thủ toàn lực? Hắn không ngu như vậy đâutrí thì trong lòng Lăng công tử chưa bao giờ có ý nghĩ liều mạng cả.
Bóng trắng chợt lóe lên liền nhắm thẳng vào người bận đồ đen bên trái. Bảy người bận đồ đen kia đều là những võ học đại hành gia, khi nhìn thấy tốc độ của hắn tăng mạnh hơn lúc trước liền rùng mình: Quả nhiên là đánh toàn lực! Tất cả không hẹn mà cùng xuất kiếm đâm về phía trước.
Nào biết được khi trường kiếm làm một động tác đâm về phía trước ấy liền phát hiện thân thể của Lăng Thiên ở giữa không trung đột nhiên dừng lại. Phóng mạnh đoản kiếm trong tay vào lồng ngực của một tên bận áo đen. Tiếp theo liền xoay người, tay áo đón gió lại phát ra một tiếng phần phật, thân thể giống như khai phá thời không, từ tư thế vọt nhanh về phía trước đổi lại thành lui nhanh về phía sau.
Bốn người bận đồ đen ở phía trước nâng trường kiếm lên đoán đỡ đoản kiếm của Lăng Thiên. "Cạch cạch" hai tiếng, đoản kiếm chặt đứt hai thanh kiếm rồi mới rơi xuống đất. Bốn người này cảm giác trong ngực như bị một cái búa lớn nặng ngàn cân đánh mạnh vào thật khó chịu. Cả bốn không hẹn mà cùng lui về sau hai bước, gương mặt trắng bệch nhìn lẫn nhau.
Tên bận đồ đen đang đứng sau lưng Lăng Thiên vùa bước lên phía trước đâm trường kiếm ra nhưng nào ngờ hắn cảm giác được bản thân có chút hoa mắt, khi định thần lại nhìn kỹ liền phát hiện Lăng Thiên đã xuất hiện trước mặt mình rồi nên hoảng sợ hồn vía muốn bay lên mây. Bất quá bọn họ đều là những sát thủ đã trải qua huấn luyện tàn khốc nên cho dù kinh sợ đi nữa vẫn hét lớn một tiếng không màng sinh tử đâm ra một kiếm. Chỉ cần Lăng Thiên né tránh thì sáu người khác liền tiến lên, như vậy bản thân mình sẽ an toàn.
Đáng tiếc đã lộ ra sơ hở rồi thì sao Lăng Thiên có thể cho hắn cơ hội được?
Lăng Thiên xoay người, trường kiếm của sát thủ kia đi sát làn da nên Lăng Thiên cảm thấy làn da lạnh lẽo, trường kiếm đã đâm trường bào màu trắng của hắn hai cái lỗ thủng. Nhưng xu thế lui về sau của Lăng Thiên không hề giảm chút nào. Hắn chui vào lòng tên sát thủ kia, sống lưng bột phát lực lượng mạnh mẽ đánh vào ngực của tên bận đồ đen ấy.
Răng rắc! Âm thanh xương gãy vang lên như tiếng đậu nổ. Những khớp xương trên ngực và bụng của tên sát thủ kia đều bị gãy, dưới lực lượng mạnh mẽ bị đánh lùi về sau mấy chục bước, trong miệng phun ra máu tươi liên tục. Chỉ vài cái nháy mắt đã không còn hô hấp
Thế liên thủ của bảy người đã bị phá.
Lăng Thiên lúc này giống như hổ điên xổng chuồng, bước chân không hề dừng lại. Trong nháy mắt đã thoát khỏi vòng vây của bảy người như một cơn cuồng phong lao vào vòng chiến của Diệp Bạch Phi và Lăng Thần. Song chưởng mang theo lực lượng cuồng bạo như bài sơn hải đảo đánh xuống.
Diệp Bạch Phi chính là kim bài sát thủ, đây mới là mục tiêu chính thức của Lăng Thiên. Hắn muốn giết chết Diệp Bạch Phi hoặc là đánh bị thương nặng, đám người còn lại chính là rồng không đầu nên không thể làm ra chuyện gì được. Càng không có chuyện đi phục kích Lăng Kiếm tối nay được. Chỉ cần không có Diệp Bạch Phi, thế liên thủ của bảy người đã bị Lăng Thiên phá vỡ chỉ còn có sáu mà thôi. Nếu sáu người này mà đi thì chẳng khác nào đến để cho Lăng Kiếm luyện kiếm. Lăng Thiên tự tin có thể tiêu diệt sáu người này được nhưng bọn họ không thể chết dễ dàng như vậy. Nếu không thì ngay khi trận thế bảy người đã bị phá thì sao có thể thoát khỏi bàn tay Lăng Thiên được chứ.
Cho nên ngay từ lúc đầu mục tiêu của Lăng Thiên đã đặt lên người Diệp Bạch Phi rồi.
Phải giết chết hoặc là đánh bị thương nặng hắn.
Diệp Bạch Phi dưới công kích ác liệt của Lăng Thiên vốn đã chịu thiệt hại vô cùng, bộ dáng chật vật không chịu nỗi. Đúng lúc này lại thấy Lăng Thiên mang theo khí thế thái sơn áp đỉnh đánh xuống, chưởng phong của Lăng Thiên đã phong tỏa tất cả con đường mà hắn có thể tránh né khiến cho tim hắn hoàn toàn tan nát.
Liều mạng đón đỡ hai kiếm của Lăng Thần rồi lui về sau thật nhanh, trường kiếm xoay tròn một vòng, cả thân thể mượn lực bay lên không. Diệp Bạch Phi liều mạng thúc dục nội lực toàn thân khiến cho các vết thương trên người đều phun ra những vòi máu. Đột nhiên kiếm quang tăng vọt, chỉ trong một thời gian ngắn đã đạt đến nhân kiếm hợp nhất, cả thân thể hóa thành một đạo cầu vồng bay lên đón đỡ công kích của Lăng Thiên.
Nhân kiếm hợp nhất! Tu vi cao nhất của kiếm thuật. Đây vốn là tuyệt kỹ bảo vệ tính mạng của Diệp Bạch Phi, không đến trường hợp sống còn thì hắn tuyệt không muốn dùng nó. Ngay cả mấy thủ hạ tâm phúc của hắn cũng không hề biết lão đại của mình đã đạt đến trình độ đáng sợ
Hai bóng người một từ trên giáng xuống một từ dưới bay lên hung hăng va chạm với nhau rồi lại tách ra ngay lập tức.
Thân thể của Lăng Thiên bị nhân kiếm hợp nhất của Diệp Bạch Phi đánh bay lên cao, sau khi lộn mấy vòng mới có thể hóa giải hết dư lực mà khi rơi xuống đất vẫn phải lảo đảo. Trên gương mặt tuấn tú như ngọc tái nhợt rồi chuyển hóa thành hồng. Hiển nhiên bị nội thương một trận rồi.
Quyển 3