Chương 238: hoạ công võ công
[
Ngọc Băng Nhan đang ở một bên che mắt lại vẽ tranh. Từ sau ngày đó, Lăng Thiên không còn lừa gạt Ngọc Băng Nhan như trước nữa nhưng điều này cũng khiến cho Ngọc Băng Nhan cảm thấy có chút không rõ. Giờ lại nghe thấy Lăng Thiên đang phân phó Lăng Thần làm những chuyện cơ mật của Lăng Gia mà không còn e dè mình nữa thì nàng đã biết Lăng Thiên đã xem nàng như người trong nhà rồi. Trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, hai mắt bị che dưới tấm vải đen nên không thể nhìn rõ được thần sắc của nàng nhưng chiếc miệng nhỏ nhắn kia khẽ nhếch lên đã cho thấy nàng rất hạnh phúc.
Lăng Thiên thong thả đi đến cạnh bức tường. Ở trên bức tường là những bức tranh do Ngọc Băng Nhan bịt mắt lại vẽ trong hai ngày qua, tổng cộng có sáu bức xếp thành một hàng trên tường. Từ tấm đầu tiên hỗn độn không chút ý cảnh nào đến tấm thứ sáu hoàn chỉnh hơn rất nhiều. Lăng Thiên có thể nhìn thấy sự tiến bộ của Ngọc Băng Nhan rất rõ ràng. Hiển nhiên Ngọc Băng Nhan đã nắm giữ yếu quyết dùng tâm để vẽ tranh rồi, mặc dù ý cảnh không cao nhưng so với trước kia có tiến bộ thật lớn.
Nhưng Lăng Thiên không chỉ muốn cho nàng học vẽ tranh thôi, hắn muốn chính là xem thử ở trong bức tranh có ẩn chứa ý cảnh võ công hay không? Có bao hàm võ học tâm đắc không? Hắn hy vọng Ngọc Băng Nhan có thể không ngừng đề cao bản thân mình, cuối cùng có thể lĩnh ngộ được cảnh giới ấy. Như vậy mới có thể chính thức trở thành một cái gì đó của riêng nàng. Nhưng tâm tư hiện tại của Ngọc Băng Nhan căn bản không có ý định này.
Lăng Thiên thở dài một tiếng vỗ nhẹ lên bờ vai Ngọc Băng Nhan: "Nhan Nhi, muội hãy tháo tấm khăn đen che mắt xuống đi nào. Xem Thần Nhi vẽ một bức cho muội xem nhá."
Ngọc Băng Nhan mỉm cười ngoan ngoãn bỏ xuống chiếc khăn che mặt hưng phấn nói: "Như vậy thật sự tốt quá. Bây giờ có thể thưởng thức họa kỹ của Thần Nhi tỷ tỷ!"
Lăng Thần cười rộ lên: "Công tử chỉ tâng bốc tỷ mà thôi. Chỉ hơn muội muội một chút mà thôi, không bằng công tử tự vẽ một bức tranh đi!"
Lăng Thiên lắc đầu nói: "Thần Nhi sao có thể nói vậy. Họa kỹ của muội đã được huynh chân truyền, ngoại trừ ý cảnh cùng tâm cảnh ra thì cũng đã có đạt được tám phần hỏa hầu của huynh thì sao có thể nói là tâng bốc được chứ? Lại nói cảnh giới của Nhan Nhi lúc này chưa đến chỉ sợ khó có thể nhận thức ra họa cảnh của huynh được nên mới muốn cho muội đi trước dẫn đường cho Nhan Nhi."
Lăng Thần không tiếp tục từ chối nữa mà cười tươi nói: "Nếu công tử quyết định để cho Thần Nhi làm xấu trước Nhan muội muội thì muội không còn cách nào hơn đành phải làm xấu một lần vậy. Hì hì."
Lăng Thiên cười nhẹ một tiếng, đột nhiên vươn tay phải ra khẽ phất một cái khiến cho tờ giấy trắng trên bàn vô thanh vô tức bay lên. Ống tay áo khẽ phất một lần nữa đã đưa tờ giấy trắng dán lên bức tường, đồng thời không thấy Lăng Thiên có động tác gì nữa mà bốn miếng ngân châm chợt lóe lên liền cắm bốn góc của tờ giấy khiến cho nó căng ra mà không một nếp nhăn nào cả. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Lăng Thần không chút chậm trễ, thân hình khẽ tung bay liền xuất hiện trước tờ giấy. Nàng cầm bút đặt xuống như không cần nghĩ ngợi gì cả. Chỉ trong một chén trà nhỏ thôi đã xuất hiện một vị công tử bận áo bào trắng xuất hiện trên bức tranh giống hệt như Lăng Thiên. Xung quanh là nền tuyết trắng ngần, xa xa là một cây hàn mai nở rộ một màu đỏ thắm xinh đẹp khiến cho bức tranh có vài phần thoát tục! Tuyệt thay một bức "Đạp tuyết tầm mai!"
Bức tranh này không chỉ có ý cảnh sâu sắc, nhập tình nhập cảnh mà nói rằng bút pháp thần kỳ sinh hoa cũng không quá đáng. Lăng Thần hoàn thành bức tranh này với những động tác liên tục như nước chảy mây trôi, không mang theo một chút khí tức phàm trần nào cả…
Hơn nữa động tác lại đạt đến trình độ cực nhanh hóa chậm khiến cho Ngọc Băng Nhan ở một bên có thể nhìn thấy rõ từng động tác của nàng. Trong mắt Ngọc Băng Nhan thì mỗi một động tác chậm rãi của Lăng Thần thong thả vô cùng, mỗi một động tác đều khiến cho Ngọc Băng Nhan xuất hiện cảm giác nước chảy thành sông. Nhưng hết lần này đến lần khác mỗi một động tác của Lăng Thần lại nhanh như một tia chớp. Trong thị giác và cảm giác của Ngọc Băng Nhan đồng thời xuất hiện lại hành động cực đoan đối lập
Cực nhanh cùng cực chậm.
Đôi mắt đẹp của Ngọc Băng Nhan tràn ngập sự khiếp sợ cùng với thần sắc khó tin tưởng. Đây chính là cảnh giới võ công cao thâm cực kỳ.
Đây chính là lần đầu tiên Lăng Thần hiển lộ võ công trước mặt Ngọc Băng Nhan. Nàng thật không ngờ rằng võ công của Lăng Thần đã đạt đến cảnh giới huyền ảo như vậy. Là một đệ tử xuất thân từ thế gia võ học ngàn năm nên ánh mắt của Ngọc Băng Nhan tuyệt đối không tầm thường chút nào. Thật không ngờ Lăng Thần đã đạt đến Hậu Thiên đỉnh rồi. Ngọc Băng Nhan sớm đã biết Lăng Thần có võ công, hơn nữa không hề kém nhưng không ngờ võ công của Lăng Thần lại cao minh như vậy. Tài hoa như vậy, võ công lại cao thâm, dung mạo lại tuyệt thế thì nhìn khắp thế gian này được mấy ai có thể so đo được chứ? Có nam tử nào đứng vững trước nàng đây?
Trong lòng của Ngọc Băng Nhan đột nhiên xuất hiện cảm giác thật bại, nàng sớm đã ái mộ Lăng Thiên cũng đã biết mối quan hệ của Lăng Thần và Lăng Thiên lại càng biết được Lăng Thiên có tình cảm rất sâu đậm với Lăng Thần nhưng Lăng Thần trên danh nghĩa vẫn là thị nữ của Lăng Thiên cho nên ngoại miệng nàng gọi là Lăng Thần tỷ tỷ nhưng trong lòng mơ hồ đã lấy vị trí chánh thất của Lăng Thiên. Cho dù trước đy nghe nói hoàng đế Long Tường tứ hôn cho Lăng Thiên nhưng nàng không thèm để ý đến. Công chúa Thừa Thiên ở trong mắt nàng cũng không là gì cả. Nhưng hôm nay nhìn thấy thần kỹ của Lăng Thần mới phát hiện được 'kẻ thù' lớn nhất của mình chính là Lăng Thần.
Trong khi Ngọc Băng Nhan ngây người thì Lăng Thần cũng đã hoàn thành bức tranh đi đến bên cạnh Ngọc Băng Nhan. Nhìn thấy Ngọc Băng Nhan ngây người Lăng Thần còn tưởng rằng là do nàng kinh ngạc trước họa kỹ của mình liền bật cười nói: "Nhan muội muội, muội làm sao vậy? Không cần kinh ngạc như vậy đâu. Họa kỹ của Thần Nhi đều do công tử truyền thụ cho nhưng tư chất bản thân lại có hạn nên dừng lại ở cảnh giới "kiến sơn bất thị sơn". Công tử ở canh giới "kiến sơn nhưng thị sơn" rồi đó! Hơn tỷ rất nhiều."
Ngọc Băng Nhan cả kinh: "Họa công của Thần tỷ tỷ đã quá mức thần kỳ rồi mà chẳng lẽ họa kỹ của Thiên ca ca còn hơn cả Thần tỷ sao? Trước đây muội cũng thấy họa kỹ của Thiên Ca. Mặc dù cao minh nhưng cùng lắm chỉ ngang ngửa với tỷ tỷ mà thôi. Mà "kiến sơn bất thị sơn" và "kiến sơn nhưng thị sơn" là cái gì vậy?"
Lăng Thần bật cười nói: "Công tử vốn là giả heo thịt cọp đó. Huynh ấy có khi nào hiển lộ ra thực lực chân chính đâu? Kỹ nghệ của Thần Nhi đều do công tử truyền lại. Chẳng lẽ công là sư phụ mà lại không bằng đồ đệ sao?"
Lăng Thiên cười ha ha: "Sở dĩ nói "kiến sơn" vì đó chính là họa cảnh chi ý. Những bức tranh tầm thường khó có thể đạt đến tình trạng cao thâm này được. Mà họa cảnh của Nhan Nhi đã có chút thành tựu rồi, đạt đến "kiến sơn" sơ đoạn – "Kiến sơn thị sơn". Chỉ cần nhìn thấy sự vật là có thể hình thành một bức tranh sơ bộ rồi. Mà Thần Nhi lại cao hơn một bậc – "Kiến sơn bất thị sơn". Tức là trong lòng có tranh, tùy ý có thể…"
Ngọc Băng Nhan cố ý học tập họa kỹ, hôm nay tuy biết Lăng Thần đối với địa vị của mình có uy hiếp thật lớn nhưng cũng biết Lăng Thiên thật tâm đối đãi với mình, lại nghĩ đến Lăng Thần rất hiền hòa. Hơn nữa khi nghe nói đến họa cảnh cao thâm như vậy liền lên tiếng hỏi theo tiềm thức: "Vậy "kiến sơn nhưng thị sơn" là gì vậy? Thiên ca đang ở cảnh giới nào?"
Lăng Thiên thản nhiên cười: "Cảnh giới của huynh chính là "kiến sơn nhưng thị sơn". Siêu việt cảnh giới chấp mê bất ngộ của muội và Thần Nhi. Ta là bức tranh, bức tranh là ta."
Ngọc Băng Nhan nghe được cái hiểu cái không: "Dường như đã hiểu nhưng dường như lại chẳng hiểu gì. Huynh nói giống như cảnh giới võ công vậy!"
Lăng Thiên cười lớn: "Thế gian vạn sự vạn pháp. Nếu chính thức đạt đến cảnh giới cao thâm thì ai cũng như vậy thôi. Ta là ai? Võ công họa kỹ? Tất cả những điều này đều có lý của nó. Mà huynh thấy vẽ tranh cũng là một bộ, nếu muội có thể hiểu rõ ràng, nếu xem rõ…"
Tâm niệm của Ngọc Băng Nhan chuyển thật nhanh, ngay cả hỏi cũng quên mất.
Khóe miệng của Lăng Thiên vẫn mang theo một nụ cười hào hiệp như có như không, ống tay áo vung lên làm cho tờ giấy trắng lại "dính" lên tường một lần nữa. Bàn tay của Lăng Thiên chụp một cái ở giữa hư không lập tức khiến cho cây bút bay vào trong tay.
Không một chút chần chờ gì, ngay khi Ngọc Băng Nhan nhìn thấy thân thể của Lăng Thiên khẽ di chuyển thì Lăng Thiên đã xuất hiện trước tờ giấy trắng kia rồi. Cây bút trong tay vẽ một nét giống như là khai thiên tích địa!
Nếu như khi nãy Lăng Thần là từchậm đến thật nhanh mà nói thì Lăng Thiên bây giờ đã cao hơn một bậc. Chính là từ thật nhanh đến bất động. Đây là công lực siêu phàm ra sao mới có thể làm được chứ?
Một bút này trong cảm giác của Ngọc Băng Nhan giống như là một thanh trường kiếm trảm phá thiên địa lại giống như một tia chớp đột nhiên xuất hiện giữa màn đêm toát ra ánh sáng ngọc khắp nơi.
Một bút vô cùng đơn giản nhưng khí thế hùng hồn toát ra khiến cho kẻ khác phải kinh tâm động phách. Ngọc Băng Nhan vừa thấy như vậy lập tức tâm cảnh của nàng bị dao động, ngay cả tâm thần cũng bị một bút thần kỳ này cuốn hút.
Là Lăng Thiên đang vẽ tranh hay là bức tranh tạo thành Lăng Thiên?
Thân thể của Lăng Thiên đứng sừng sững bất động như núi! Ánh mắt chuyên chú, cây bút trong tay không dừng lại chút nào cả. Xoát xoát! Chỉ vài nét thôi đã xuất hiện giang sơn ngàn dặm trên bức tranh mà bản thân hắn nguy nhiên bất động.
Trong chớp mắt Lăng Thiên đã cùng với bức tranh hòa lại cùng một thể. Điều này thật là thần tích không thể nào tin được. Hơn nữa không chỉ có như vậy, trong bức tranh có võ công tồn tại mà võ công lại hòa tan vào trong bức tranh. Chỉ với cảnh giới này thôi cũng khó có ai có thể đạt được. Với võ công của hắn cũng đủ để khai tông lập phái rồi mà Lăng Thiên cũng chỉ là một thiếu niên thôi.
Chuyện mà Ngọc Băng Nhan cho rằng không thể nào tin được lại hết lần này đến lần khác xảy ra trước mặt nàng.
Quyển 3