img...

Chương 33: thảo mộc (nhất)

Chương 33

Vùng Thục Đông rất nhiều thung lũng, núi cao sừng sững che chắn, địa thế gồ ghề nhấp nhô, sức gió yếu ớt, bởi vậy rất nhiều nơi sương mù dày đặc quanh năm.

Hai người thẳng về phía hướng cánh tay kia chỉ dẫn, ngang qua một thôn xóm nho nhỏ.

Vài hàng rào vây quanh nhà đất nóc đầy cỏ tranh, gà mái mẹ và đàn gà con đủ màu sắc ra ra vào vào mổ thóc trong sân, một con gà trống lớn lông gọn gàng sáng bóng đứng trên mái nhà, giũ giũ cái mào, đứng bằng một chân, cảnh giác xoay cổ, liếc nhìn bốn phương tám hướng.

Rất may, nhà người ta không nuôi chó. Chắc là những thôn dân này quanh năm suốt tháng cũng chẳng có được vài miếng thịt mà ăn, nên càng không thừa xương với thịt để nuôi chó.

Phía trước thôn trang có một ngã ba, rẽ về ba hướng khác nhau. Hai đường trong đó đều nhẵn nhụi, rất nhiều dấu chân, có thể nhìn ra thường hay có người bước lên. Con đường cuối cùng thì rậm rạp cỏ dại, phủ một lớp dày trên mặt đường, có phiến đá hình vuông dựng trên hướng đi con đường này. Phiến đá tuổi cao, dãi dầu sương gió, một khe nứt trải từ đầu đến chân, trong khe còn có cả cỏ khô len lỏi.

Trên phiến đá khắc hai chữ lớn, dường như là địa danh đường này thông tới. Phía dưới chữ kia cố lắm mới thấy được là chữ "Thành", còn bên trên thì rất nhiều nét bút, kiểu chữ phức tạp, lại trùng hợp bị vết nứt nọ xuyên qua, rất nhiều vụn đá nhỏ tróc ra từng mảng, Ngụy Vô Tiện khom lưng gạt cỏ loạn, phủi bụi đất đi rồi, vẫn không nhận ra đây là chữ gì.

Thế nhưng hướng cánh tay trái kia chỉ, chính là con đường này.

Ngụy Vô Tiện nói: "Không bằng đi hỏi mấy thôn dân kia?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, đương nhiên Ngụy Vô Tiện sẽ không trông mong y đi hỏi rồi, hắn mặt cười tủm tỉm đi về phía vài nữ nông gia đang rải gạo cho gà ăn ở đằng kia.

Mấy nữ tử này có lớn có trẻ, thấy một nam tử trẻ tuổi xa lạ đến gần, đều trở nên căng thẳng, gần như muốn vứt gầu chạy vào phòng trốn. Sau khi Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm nói vài câu, các cô mới từ từ bình tĩnh lại, hơi ngượng ngùng đáp lời.

Ngụy Vô Tiện chỉ vào tấm bia đá kia, hỏi một câu, đầu tiên là các cô biến sắc, chần chừ chốc lát, mới ngắt quãng chỉ chỉ trỏ trỏ bắt đầu trò chuyện với hắn. Trong lúc đó, họ cũng chẳng dám nhìn một người khác là Lam Vong Cơ đang đứng cạnh bia đá. Ngụy Vô Tiện chăm chú nghe một thôi một hồi, nụ cười bên môi vẫn giương cao, sau cùng dường như đổi đề tài, mặt của mấy nữ nông gia cũng thay đổi theo, thả lỏng người, không quen lắm mà mỉm cười với hắn.

Lam Vong Cơ ở đằng xa nhìn chằm chằm vào bên kia, đợi hồi lâu, cũng chẳng thấy Ngụy Vô Tiện có ý trở lại. Y chầm chậm cúi đầu, đá đá viên sỏi nhỏ bên chân.

Viên sỏi nhỏ vô tội bị lật tới lật lui một hồi lâu. Ngẩng đầu lên lần nữa, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa trở lại, đã vậy còn lấy từ trong lòng ra một thứ, đưa cho nữ nông gia nói nhiều nhất kia.

Lam Vong Cơ ngơ ngác đứng đực ra, thật sự không nhịn được nữa rồi. Lúc y đang chuẩn bị nhấc chân đi tới, Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng chắp tay thong thả trở về.

Hắn trở lại đứng cạnh Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân ngươi nên qua đó đi. Nhà mấy cổ có nuôi thỏ đó!"

Lam Vong Cơ lại không phản ứng với lời trêu chọc của hắn, như lạnh nhạt mà rằng: "Hỏi được cái gì rồi."

Ngụy Vô Tiện: "Con đường này đi về thành Nghĩa. Chữ đầu tiên trên bia đá là "Nghĩa"."

Lam Vong Cơ: "Nghĩa trong hiệp nghĩa?"

Ngụy Vô Tiện: "Ta cũng hỏi vậy. Đúng, mà cũng không đúng."

Lam Vong Cơ: "Giải thích thế nào."

Ngụy Vô Tiện: "Chữ thì đúng là chữ đó, nhưng ý nghĩa lại không phải vậy. Không phải nghĩa trong hiệp nghĩa, mà là nghĩa trong nghĩa trang."

Bọn họ bước lên lối rẽ đầy cỏ dại đi tới, bỏ lại bia đá kia sau lưng. Ngụy Vô Tiện nói tiếp: "Mấy cô nương đó nói từ xưa tới nay, ở trong thành này mười người thì hết năm, sáu vắn số, đều chết sớm hoặc là chết yểu, nghĩa trang cung ứng để đặt thi thể trong thành nhiều vô cùng, đặc sản địa phương là quan tài, tiền giấy và vật cúng âm lúc chờ mai táng, bất kể là làm quan tài hay dán giấy, kỹ thuật của ai cũng đều tinh xảo, vậy nên mới gọi như thế."

Lam Vong Cơ không hỏi tại sao cư dân trong thành không bỏ thành mà đi. Bọn họ đều hiểu, nếu như một người đã cắm rễ ở đây cả đời, thì rất khó bảo bọn họ rời khỏi. Chỉ có năm, sáu trong mười người chết sớm, dường như còn có thể chịu đựng một phen, nói không chừng mình là bốn, năm trong tổng số mười kia thi sao. Hơn nữa, sinh ra ở nơi thôn quê nghèo đói này, rời khỏi rồi, phần nhiều có lẽ không biết nên đi nơi nào.

Dọc đường trừ cỏ khô đá loạn, còn có cả khe rãnh khó mà nhận ra. Ánh mắt Lam Vong Cơ vẫn để ý dưới chân Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa nói: "Mấy cô đó nói, bên này rất ít người đến Nghĩa thành, người ở trong ngoài việc đi giao hàng cũng rất ít ra khỏi đấy. Mấy năm qua gần như chẳng thấy bóng người nào. Con đường này đã tầm vài năm bỏ hoang không ai qua lại rồi. Quả nhiên khó đi."

Lam Vong Cơ: "Còn gì nữa không."

Ngụy Vô Tiện: "Còn gì nữa cơ?"

Lam Vong Cơ: "Ngươi cho mấy nàng món gì?"

Ngụy Vô Tiện: "À. Ngươi nói món đó hả? Là son."

Lúc hắn ở Thanh Hà hỏi thăm về dãy Hành Lộ, có mua một hộp son nhỏ của tên giang hồ lang trung giả đạo sĩ nọ, vẫn luôn mang trên người. Ngụy Vô Tiện nói: "Hỏi thăm người ta thì thế nào cũng phải cảm ơn chút chứ. Ta vốn định cho bạc nhưng lại doạ người ta sợ, không dám nhận. Thấy mấy cổ thích mùi son kia như thế, cứ như chưa từng dùng vậy nên ta mới đưa."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Hàm Quang Quân, ngươi làm gì nhìn ta dữ vậy. Tặng hộp son đúng là không được tốt. Nhưng ta hiện giờ không thể so với lúc trước - cả ngày mang một đống hoa hoa cỏ cỏ trâm trâm vòng vòng tặng gái khắp nơi. Ta không có mấy thứ khác để đưa, dù sao cũng có còn hơn không."

Dường như có hồi ức rất không vui nào đó thức tỉnh, chân mày nhọn của Lam Vong Cơ cau lại, chậm rãi xoay đầu đi.

Xuôi theo con đường này tiến về phía trước, cỏ dại dần dà ít đi, co cụm bò hai bên, mặt đường cũng từ từ rộng rãi. Nhưng sương mù lại ngày càng dày lên.

Lúc cánh tay trái nắm lại thành đấm, thì một cửa thành rách nát cũng xuất hiện ở cuối con đường dài.

Chòi gác đầu tường thiếu ngói thiếu sơn, rớt mất một góc, cực kỳ rách nát khó coi. Toàn bộ tường thành đều là hình vẽ nguệch ngoạc chẳng biết là do người phương nào vẽ lên. Cửa thành màu đỏ gần như bong thành màu trắng, đinh cửa viên nào viên nấy đều gỉ đến biến đen, hai cánh cửa khép hờ, như mới vừa bị người đẩy ra một khe, len vào trong.

Còn chưa bước vào, đã khiến người ta cảm thấy, đây nhất định là một nơi quỷ quái quần ma loạn vũ.

Lúc đi tới đây, dọc đường Ngụy Vô Tiện luôn quan sát bốn phía, đến trước cửa thành, bình luận: "Phong thuỷ thật tệ."

Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu: "Sơn cùng thuỷ ác."

Toà Nghĩa thành này, bốn mặt đều là núi cao vách núi cheo leo, ngọn núi nguy hiểm nghiêng vào trong, hiển hiện tư thế áp bách de doạ, hệt như lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống. Bốn phương tám hướng đều bị núi đá khổng lồ tối om bao quanh, vô cùng bi thảm trong sương trắng, còn yêu ma quỷ quái hơn cả yêu ma quỷ quái.

Chỉ đứng ở đây thôi cũng đủ khiến người ta ngực khó chịu lòng hốt hoảng thở không thông, cảm thấy có một sự uy hiếp mãnh liệt.

Từ xưa tới nay có câu nói "Địa linh nhân kiệt", chuyện ngược lại cũng có. Một số nơi bởi địa thế và nơi chốn, phong thuỷ tệ hại, không khí ẩm mốc quanh quẩn trong thiên nhiên, người dân sống nơi đây dễ đoản mệnh chết trẻ, mọi việc đều không thuận. Nếu đời đời kiếp kiếp cắm rễ nơi đây, sẽ càng mốc đến tận xương tuỷ. Hơn nữa khả năng xảy ra đủ các chuyện như dị tượng, thi biến, lệ quỷ hồi hồn sẽ tăng cao gấp mấy lần.

Rõ ràng, Nghĩa thành chính là một nơi như vậy.

Nơi như thế này vị trí thường ở vị trí hẻo lánh, tiên môn thế gia không quản được, đương nhiên, cũng không muốn quản, rất phiền phức. Còn phiền phức hơn cả Thủy Hành Uyên. Thủy Hành Uyên còn có thể xua đuổi, nhưng phong thuỷ lại khó mà thay đổi. Không ai đến tận cửa gào khóc cầu họ, thì các gia tộc cũng mắt mở mắt nhắm, coi như không biết.

Hai người đi tới trước cửa thành, trao nhau ánh mắt, mỗi người một cánh cửa thành, đẩy ra.

"Kẹtt kẹttt -" bạc đạn không chịu nổi gánh nặng, mang theo hai cánh cửa thành không ngay ngắn, chậm rãi mở ra.

Nhìn thấy trước mắt, không có ngựa xe như nước, cũng chẳng có hung thi đập vào mặt.

Chỉ có một màu trắng rợp trời.

Sương lớn mù mịt, còn dày đặc hơn ngoài thành gấp mấy lần, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ đằng trước có một con đường dài thẳng tắp, trên đường không có bóng người. Hai bên là phòng ốc dựng đứng.

Hai người đi vài bước đến gần đối phương một cách tự nhiên, đồng thời đi vào.

Lúc này vẫn là ban ngày, nhưng trong thành lại vắng lặng không hề có một tiếng động, không những không có tiếng người, mà ngay cả gà gáy chó sủa cũng chẳng nghe thấy, cực kỳ quái dị.

Cơ mà, nếu là nơi cánh tay trái kia xác định, không quái dị, thì đó mới khiến người ta khó hiểu.

Đi dọc theo con đường dài một hồi, càng đi sâu vào trong thành, sương trắng càng dày đặc, hệt như yêu khí lững lờ trôi. Lúc đầu còn có thể miễn cưỡng thấy rõ ngoài mười bước, sau đó ngoài năm bước thì ngay cả bóng dáng cũng chả phân biệt nổi. Rồi tới lúc sau, gần như là đưa tay không thấy được năm ngón. Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ càng đi càng áp sát vào, vai kề vai, mới có thể thấy rõ mặt nhau. Trong lòng Ngụy Vô Tiện tự dưng nảy ra một suy nghĩ: "Nếu có kẻ thừa dịp sương lớn này, lặng lẽ chen vào giữa chúng ta, hai người biến thành ba người, e rằng cũng chẳng phát hiện nổi."

Lúc này, chân hắn đá phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn, nhưng không tài nào trông rõ đây là vật gì. Ngụy Vô Tiện kéo tay Lam Vong Cơ, bảo y đừng đi một mình, rồi cúi người híp mắt coi. Một cái đầu người với đôi mắt trợn trừng phá tan sương mù, đập vào mắt hắn.

Đầu người này mang khuôn mặt nam tử, mày rậm mắt to, trên gò má là hai đám mây hồng bất thường.

Ngụy Vô Tiện vừa mới đá, cái đầu suýt nữa thì bay luôn, đủ biết vật này nặng bao nhiêu rồi. Nhẹ như thế chắc chắn chẳng phải đầu thật. Xách lên sờ thử, gò má nam tử lõm xuống một chỗ lớn, màu đỏ hồng cũng bị quẹt mất một mảng.

Hóa ra là giấy quấn thành đầu người.

Cái đầu người này làm y như thật, trang điểm thái quá nhưng ngũ quan khá là tinh xảo. Đặc sản của Nghĩa thành là mai táng, kỹ thuật làm người giấy, làm đồ cúng âm đương nhiên không tệ. Người giấy là thế thân cho người, dân gian tin rằng đốt chúng nó cho người đã chết, thì nó có thể xuống chảo dầu, lên núi đao chịu khổ thay tổ tiên trong Địa ngục; Để tổ tiên có nha hoàn mỹ nữ, có người hầu hạ như tiên ở cõi âm. Đương nhiên, những điều này chẳng qua là do người sống tìm kiếm sự an ủi cho chính mình mà thôi.

Đầu người này hẳn là một "lực sĩ Âm", sau khi nó được đưa xuống, có thể bảo vệ hồn phách tổ tiên nhận tiền giấy mà không bị cướp đi, cũng không bị ác quỷ khác ức hiếp. Ban đầu nhất định nó còn gắn với một cơ thể cao to vũng chắc, chẳng biết bị ai kéo đầu xuống, vứt lên trên đường nữa.

Búi tóc của đầu người giấy đen nhánh, từng sợi từng sợi, khá sáng bóng, đưa tay sờ, dính chặt vào da đầu, cứ như chính nó mọc ra tóc thật vậy. Ngụy Vô Tiện nói: "Kỹ thuật làm không tệ, chắc là lấy tóc người thật dán lên nhỉ?"

Đột nhiên, một bóng đen nhỏ gầy cấp tốc chạy sát qua hắn.

Cái bóng này thình lình chui ra, chạy sát rạt người hắn, nhoáng cái đã biến mất trong làn sương mù dày đặc. Tị Trần tự động rời vỏ, đuổi theo bóng người nọ, chốc lát sau quay lại, tra vào vỏ.

Thứ trượt sát người hắn vừa rồi kia, chạy quá nhanh, tuyệt đối không phải tốc độ mà con người có thể đạt tới!

Lam Vong Cơ nói: "Để ý, đề phòng."

Tuy ban nãy chỉ sát qua vai, nhưng khó đảm bảo lần sau, nó sẽ không làm gì khác.

Ngụy Vô Tiện: "Ban nãy ngươi có nghe không?"

Lam Vong Cơ nói: "Tiếng bước chân, tiếng gậy trúc."

Không sai, trong giây lát ngắn ngủi vừa rồi, ngoài tiếng bước chân dồn dập, bọn họ còn nghe được một âm thanh kỳ quái khác. Cộc cộc cộc rất trong trẻo, như gậy trúc gõ nhanh lên đất. Không biết vì sao lại có tiếng này nữa.

Chính vào lúc này, trong sương mù phía trước, lại truyền tới một loạt tiếng bước chân.

Lần này tiếng bước chân rất nhẹ, rất nhiều, rất hỗn tạp, cũng rất chậm. Như có rất nhiều người đang thận trọng đi về hướng này, nhưng không nói câu nào. Ngụy Vô Tiện trở tay lấy một tấm Nhiên phù, khẽ ném ra trước. Nếu đằng trước có thứ gì như âm khí lững lờ, nó sẽ bốc cháy, ánh lửa ít nhiều gì cũng có thể rọi sáng một vùng.

Khách tới đối diện cũng cảm giác được người bên này ném vật gì đó ra, lập tức phản kích, bất chợt làm khó dễ!

Mấy đường kiếm với ánh sáng không đều đằng đằng sát khí ập tới, Tị Trần bay khỏi vỏ lượn trước mặt Ngụy Vô Tiện một vòng, gạt lui ánh kiếm ra sau đến hết mức. Bên kia người ngã ngựa đổ một hồi, bắt đầu ồn ào. Lam Vong Cơ thu Tị Trần, Ngụy Vô Tiện nói: "Kim Lăng?! Tư Truy?!"

Giọng nói của Kim Lăng cách màn sương trắng vang lên: "Sao lại là ngươi?!"

Ngụy Vô Tiện: "Ta còn định hỏi sao lại là ngươi đây!"

Lam Tư Truy cố gắng kiềm chế, nhưng giọng nói vẫn đầy mừng rỡ: "Mạc công tử ngươi cũng ở đây? Vậy có phải Hàm Quang Quân cũng tới?"

Vừa nghe Lam Vong Cơ có thể cũng tới, Kim Lăng lập tức ngậm miệng, hệt như bất chợt bị cấm nói vậy. Lam Cảnh Nghi: "Nhất định có đến! Ban nãy là Tị Trần nhỉ!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ừm, có đến, ở cạnh ta này. Các ngươi mau tới đây."

Một đám thiếu niên biết đối diện là bạn không phải địch, như được đại xá, bu quanh lại. Ngoài Kim Lăng và đám tiểu bối nhà họ Lam, còn có bảy, tám thiếu niên trên người mặc trang phục của những gia tộc khác nữa, vẻ đề phòng vẫn chưa rút đi, có lẽ cũng là con cháu thế gia tiên môn thân phận không thấp. Ngụy Vô Tiện nói: "Sao các ngươi lại ở đây hết? Ban nãy ra tay ác như thế, cũng may bên ta là Hàm Quang Quân, nếu không phải lỡ đâu tổn thương người bình thường thì sao đây."

Kim Lăng phản bác: "Nơi đây vốn làm gì có người bình thường nào. Trong toà thành này căn bản không hề có người!"

Lam Tư Truy gật đầu nói: "Giữa ban ngày, yêu vụ mù mịt, hơn nữa lại không có lấy một cửa hàng buôn bán."

Ngụy Vô Tiện: "Sao các ngươi lại tụ tập với nhau thế? Kết bạn ra ngoài săn đêm?" Kim Lăng kia thấy ai cũng chẳng vừa mắt, tính tình ngang ngược ai cũng muốn đánh, lại có xung đột với mấy tên tiểu bối nhà họ Lam này, sao có khả năng hẹn nhau tụ lại kết bạn săn đêm cho được. Lam Tư Truy hỏi gì đáp nấy, giải thích: "Ban đầu tụi con đang..."

Đúng vào lúc này, một loạt tiếng gậy trúc gõ lên đất cạch cạch cạch, cộc cộc cộc chói tai lạ thường từ trong sương mù truyền tới.

Đám tiểu bối đồng loạt kinh hoảng biến sắc: "Lại tới nữa rồi!"