Chương 5: bát dã (tam)
Mấy thiếu niên kia cũng chỉ mới bước vào đời, sắc mặt ai cũng căng thẳng, nhưng vẫn nghiêm túc đứng vào các phương vị để bảo vệ Mạc gia và dán đầy phù triện trong ngoài nhà chính. Tên gia bộc A Đồng kia đã được nhấc vào trong sảnh, Lam Tư Truy tay trái bắt mạch cho hắn, tay phải đỡ lưng Mạc phu nhân, hai bên đều không kịp cứu chữa, còn đang chật vật thì A Đồng tự dưng lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất.
A Đinh reo lên: "A Đồng, huynh đã tỉnh!"
Nhưng cô ả còn chưa kịp tỏ vẻ mừng rỡ, thì đã thấy A Đồng giơ tay trái lên tự bóp cổ mình.
Thấy vậy, Lam Tư Truy liền điểm liên tiếp ba huyệt đạo của hắn. Ngụy Vô Tiện biết người nhà họ nhìn bề ngoài văn nhã thế thôi, chứ lực tay không hề văn nhã tí nào, cậu ta điểm vài phát như vậy dẫu là ai cũng lập tức xụi lơ. Thế nhưng A Đồng dường như không bị ảnh hưởng, tay trái càng siết càng chặt, nét mặt cũng ngày càng khổ sở dữ tợn. Lam Cảnh Nghi muốn bẻ tay trái hắn ra, nhưng khác nào bẻ một cục sắt, chẳng ăn nhằm gì. Chưa đầy một phút sau đã nghe tiếng "rắc", đầu A Đồng lệch xuống, bấy giờ tay hắn mới chịu buông, nhưng xương cổ đã gãy rồi.
Trước mắt ngần ấy người, không ngờ hắn lại tự bóp cổ mình đến chết!
Thấy tình cảnh này, A Đinh run rẩy nói: "...Quỷ! Ở đây có một con quỷ vô hình, sai khiến A Đồng tự bóp cổ mình đến chết!"
Giọng nàng lanh lảnh, ngữ điệu thê lương, khiến người ta nghe mà rợn tóc gáy, vô thức tin luôn. Nhưng phán đoán của Ngụy Vô Tiện lại hoàn toàn trái ngược: không phải lệ quỷ.
Hắn đã xem qua những phù triện được các thiếu niên này lựa chọn, đều là loại đuổi linh, có thể nói đã dán kín đông đường không chừa lấy một kẽ hở. Nếu thật sự là lệ quỷ, khi nó bước vào đông đường phù chú sẽ lập tức cháy ra lửa xanh, chứ không yên ả như bây giờ.
Mấy anh bạn nhỏ này phản ứng không chậm, nhưng kẻ mới tới thật sự hung tàn. Huyền môn có quy định nghiêm chỉnh đối với từ "lệ quỷ", mỗi tháng giết một người liên tục quấy phá ba tháng cũng thuộc về lệ quỷ. Tiêu chuẩn này do Ngụy Vô Tiện định ra, xem bây giờ vẫn còn dùng. Sở trường của hắn là đối phó với loại này, theo như hắn thấy, bảy ngày giết một người đã được xếp vào loại lệ quỷ quấy phá thường xuyên. Nhưng thứ này liên tục giết ba người, khoảng cách giữa ba lần lại quá ngắn, dẫu là tu sĩ thành danh cũng khó nghĩ ra cách đối phó ngay lập tức, huống chi đây chỉ là đám tiểu bối mới xuất đạo.
Hắn đang suy nghĩ, chợt có ánh lửa lóe lên, một luồng âm phong thổi tới, tất cả đèn lồng và nến trong ngoài sân và đông đường đều rủ nhau tắt ngóm.
Đèn vụt tắt, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, nam nữ xô đẩy nhau, cuống cuồng chạy trốn. Lam Cảnh Nghi quát lên: "Đứng yên tại chỗ, không được chạy lung tung! Ai chạy nó sẽ bắt người đó!"
Cậu ta không hề dọa chơi. Bản tính của tà túy là tác loạn trong tối, thừa nước đục thả câu, càng kêu khóc chạy lung tung càng dễ mang họa vào thân mà không hề hay biết. Những lúc như thế này mà bị bỏ lại một mình hoặc đội ngũ tự loạn là chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhưng ai cũng hồn phi phách tán, làm sao nghe lọt lời khuyên bảo? Chỉ trong chốc lát, đông đường đã yên tĩnh trở lại, ngoài tiếng hít thở khẽ khàng chỉ nghe loáng thoáng có tiếng nức nở. Chỉ e người ở lại đã không còn nhiều.
Trong bóng đêm chợt có ánh lửa lóe sáng, Lam Tư Truy vừa đốt một tấm minh hỏa phù.
Ngọn lửa từ minh hỏa phù không bị luồng âm phong mang theo tà khí thổi tắt, cậu ta dùng lá bùa này châm nến, mấy thiếu niên còn lại thì đi trấn an những người khác. Nương theo ánh lửa, Ngụy Vô Tiện lơ đãng nhìn xuống cổ tay, lại thêm một vết thương vừa khép miệng.
Vừa nhìn, hắn chợt phát giác số vết thương không đúng.
Trên hai cổ tay trái phải của hắn mỗi bên vốn có hai vết thương. Mạc Tử Uyên chết, một vết thương khép miệng; cha Mạc Tử Uyên chết mất đi một vết; gia bộc A Đồng chết, lại mấy thêm một vết nữa. Như vậy tính ra chỉ có ba vết thương khép miệng, chỉ còn lại một vết sâu nhất, cũng mang theo hận ý sâu nhất.
Nhưng bây giờ cổ tay hắn trống không, chẳng còn vết thương nào.
Ngụy Vô Tiện tin chắc, trong các đối tượng Mạc Huyền Vũ muốn báo thù nhất định không thể thiếu Mạc phu nhân. Vết thương dài nhất sâu nhất chính là của bà ta, mà nó lại biến mất rồi.
Phải chăng Mạc Huyền Vũ đột nhiên nghĩ thông, muốn buông bỏ oán hận? Làm gì có chuyện đó. Hồn phách của hắn đã sớm dâng lên làm cái giá để triệu hoán Ngụy Vô Tiện. Muốn miệng vết thương khép lại, thì Mạc phu nhân phải chết.
Ánh mắt hắn chậm rãi dời đi, nhìn sang Mạc phu nhân vừa mới tỉnh lại không lâu, sắc mặt trắng bệch như giấy, được mọi người vây kín xung quanh.
Trừ khi bà ta đã là một người chết.
Ngụy Vô Tiện dám chắc, đã có vật gì đó bám vào người Mạc phu nhân. Nếu thứ này không phải hồn phách, thì rốt cuộc là gì?
Bỗng dưng, A Đinh mếu máo kêu: "Tay...tay, tay trái của A Đồng!"
Lam Tư Truy cầm minh hỏa phù rọi lên thi thể A Đồng. Quả nhiên, tay trái của hắn cũng đã biến mất.
Tay trái!
Trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh. Tà túy và cánh tay trái biến mất xâu chuỗi lại với nhau, khiến hắn bỗng dưng bật cười ha hả. Lam Cảnh Nghi bực bội quát: "Cái tên ngốc này, giờ mà còn cười được!" Nhưng ngẫm lại, nếu đã là kẻ ngốc thì còn so đo với hắn làm gì?
Ngụy Vô Tiện lại túm lấy tay áo cậu ta, lắc đầu nói: "Không phải, không phải!"
Lam Cảnh Nghi cáu kỉnh muốn rút tay áo về: "Không phải cái gì? Không phải tên ngốc hả? Ngươi đừng có quậy! Không ai rảnh rỗi mà trông ngươi đâu."
Ngụy Vô Tiện chỉ tay vào thi thể A Đồng và cha Mạc Tử Uyên nằm trên đất, nói: "Đây không phải là bọn họ."
Lam Tư Truy ngăn Lam Cảnh Nghi sắp nổi khùng lại, hỏi: "Ngươi nói "Đây không phải bọn họ", là có ý gì?"
Ngụy Vô Tiện nghiêm nghị nói: "Đây không phải cha Mạc Tử Uyên, kia cũng không phải A Đồng."
Gương mặt tô son trát phấn của hắn càng ra vẻ nghiêm nghị càng khiến người ta cảm thấy quả thực có bệnh. Nhưng nghe những lời này giữa ánh nến lập lòe, lại làm người ta rợn tóc gáy. Lam Tư Truy giật mình, buột miệng hỏi: "Vì sao?"
Ngụy Vô Tiện tự hào nói: "Tay á, bọn họ không thuận tay trái, đó giờ toàn đánh ta bằng tay phải thôi, cái này ta biết rõ lắm nha."
Lam Cảnh Nghi không nhịn nổi nữa, mắng luôn: "Ngươi tự hào cái gì! Xem ngươi đắc ý kìa!"
Mà Lam Tư Truy lại sợ đến toát mồ hôi, ngẫm lại thì: A Đồng tự bóp cổ đến chết bằng tay trái, mà chồng Mạc phu nhân đẩy ngã vợ mình cũng dùng tay trái.
Thế nhưng, ban ngày khi Mạc Huyền Vũ đại náo Đông đường, hai người đó không ngừng bận rộn bắt người đuổi người, đều dùng tay phải. Không thể có chuyện hai người đó tự dưng đổi sang thuận tay trái vào phút lâm chung được.
Tuy không biết nguyên nhân rốt cuộc là gì, nhưng nếu muốn dò ra lai lịch thứ tà túy đó, ắt phải hạ thủ từ "tay trái". Lam Tư Truy suy nghĩ thông suốt, bỗng cảm thấy kinh ngạc, liếc nhìn Ngụy Vô Tiện, bất giác nảy ra suy nghĩ: "Hắn tự dưng nói ra lời này, thật sự... không giống như trùng hợp ngẫu nhiên."
Ngụy Vô Tiện chỉ trưng ra một gương mặt tươi cười, hắn biết gợi ý thế này là quá lộ liễu, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Cũng may Lam Tư Truy không truy cứu, chỉ thầm nghĩ: "Dù sao đi chăng nữa, vị Mạc công tử này nếu đã chịu nhắc nhở ta thì hẳn là không mang ác ý." Ánh mắt cậu ta từ người hắn chuyển sang A Đinh mới vừa khóc lóc đến ngất xỉu, rồi dừng lại trên người Mạc phu nhân.
Ánh mắt cậu ta lướt từ gương mặt xuống đến hai tay bà, cánh tay rủ xuống, quá nửa giấu trong tay áo, chỉ lộ ra non nửa ngón tay. Ngón tay phải mảnh khảnh trắng như tuyết, đúng là bàn tay của một người phụ nữ sống trong nhung lụa, không phải lao động cực nhọc.
Nhưng ngón tay trái của bà lại dài hơn và thô ráp hơn ngón tay phải một chút, ngón tay cong lên vô cùng mạnh mẽ.
Bàn tay này sao có thể mọc ra trên người một phụ nữ chứ - đây rõ ràng là tay của đàn ông!
Lam Tư Truy quát lên: "Giữ bà ấy lại!"
Mấy thiếu niên kia đã túm lấy Mạc phu nhân, Lam Tư Truy nói "Đắc tội", liền trở tay muốn chụp xuống một tấm phù triện. Tay trái Mạc phu nhân lại xoay sang bằng một góc độ khó tin, tóm lấy cổ họng cậu.
Cánh tay tay của người sống muốn xoay thành hình dạng này, trừ phi khớp xương bị bẻ gãy. Mà bà xuất thủ cực nhanh, bàn tay đã sắp túm được cổ cậu. Lúc này, Lam Cảnh Nghi "ây da" một tiếng, nhào ra trước mặt Lam Tư Truy, giúp cậu đỡ trảo này.
Chỉ thấy ánh lửa lóe lên, cánh tay kia vừa chụp lên đầu vai Lam Cảnh Nghi đã đùng đùng bốc lửa xanh, nó lập tức buông năm ngón tay ra. Lam Tư Truy tránh được kiếp nạn này, đang định cảm tạ Lam Cảnh Nghi xả thân cứu mình, lại thấy bộ đồng phục của cậu ta đã cháy ra tro, trông nhếch nhác vô cùng, vừa cởi nửa bộ áo còn lại vừa quay đầu thở dốc mắng to: "Ngươi đá ta làm gì, tên điên chết tiệt, muốn hại chết ta à?!"
Ngụy Vô Tiện chạy trối chết: "Không phải ta đá mà!"
Chính là hắn đá. Mặt trong áo khoác ngoài đồng phục Lam gia dùng một sợi chỉ nhỏ cùng màu thêu chi chít chú thuật, có công dụng hộ thân bảo mệnh. Chẳng qua gặp phải tà vật quá lợi hại, nên dùng xong một lần đã thành phế thải. Dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể đá Lam Cảnh Nghi một cú, để cậu ta dùng thân thể bảo vệ Lam Tư Truy không bị bóp cổ. Lam Cảnh Nghi còn định mắng thêm, nhưng Mạc phu nhân đã ngã vật ra đất, máu thịt trên mặt đều bị hút khô chỉ còn da bọc xương. Cánh tay đàn ông không thuộc về bà rụng khỏi vai trái, mà năm ngón tay vẫn cong lại bình thường, giống như đang hoạt động gân cốt, có thể nhìn rõ mạch máu và gân xanh trên đó vẫn đập đều đặn.
Thứ này, chính là tà vật được Triệu Âm Kỳ gọi tới.
Phân thây xé xác, chính là cái chết thảm đúng chuẩn, tuy vẫn còn vẻ vang hơn cách chết của Ngụy Vô Tiện, nhưng cũng không hơn nhiều lắm. Khác với kiểu chết tan thành bột mịn, tứ chi và thân người sẽ nhiễm một phần oán niệm của người chết, khao khát được trở lại cơ thể, khao khát được chết toàn thây. Thế nên, nó sẽ nghĩ đủ mọi cách để tìm đến những bộ phận khác trên thân thể. Nếu tìm được, có thể từ đó trở đi sẽ mãn nguyện ngủ yên, có thể sẽ càng quấy phá dữ dội hơn. Mà nếu không tìm được, thì phần cơ thể này cũng chỉ còn cách rút lui để tìm đối tượng khác.
Rút lui để tìm đối tượng khác nghĩa là gì? Nghĩa là tìm cơ thể người sống để chắp vá tiếp.
Giống như cánh tay trái này: Nuốt chửng tay trái người sống, thế chỗ vào đó rồi hút cạn tinh khí và máu thịt người này, sau đó vứt bỏ cơ thể ấy đi, tiếp tục tìm vật ký sinh khác, cho đến khi tìm được những bộ phận khác trên cơ thể nó mới thôi.
Một khi bị cánh tay này dính lên người, kẻ bị ký sinh sẽ lập tức mất mạng. Nhưng trước khi máu thịt trên người bị hút cạn, họ vẫn có thể đi lại như thường dưới sự khống chế của nó. Sau khi bị gọi đến, vật chứa đầu tiên nó tìm được là Mạc Tử Uyên, vật chứa thứ hai chính là cha hắn. Khi Mạc phu nhân đuổi chồng bà cút ra ngoài, ông ta lại tỏ thái độ khác thường, đẩy trả lại bà, Ngụy Vô Tiện vẫn đinh ninh ông ta làm thế vì xót đứa con trai đã chết, lại ghét bà vợ ngang ngược. Bây giờ ngẫm lại, đó căn bản không phải điệu bộ mà một người cha vừa mất con trai nên có. Đó không phải nét đờ đẫn của một người cõi lòng hóa tro, mà là cái tĩnh lặng của người chết.
Vật chứa thứ ba là A Đồng. Vật chứa thứ tư chính là Mạc phu nhân. Vừa rồi nhân khung cảnh hỗn loạn khi đèn tắt, tay quỷ đã chuyển lên người bà. Mà khi Mạc phu nhân mất mạng, vết thương cuối cùng trên cổ tay Ngụy Vô Tiện cũng biến mất theo.
Mấy thiếu niên Lam gia thấy dùng phù triện vô ích mà dùng y phục lại hiệu nghiệm, thế là rủ nhau cởi hết áo khoác ra, bọc cánh tay trái này lại, bọc tầng tầng lớp lớp như một cái kén trắng vừa dày vừa nặng. Chẳng mấy chốc, mớ áo trắng đã bốc cháy hừng hực, ngọn lửa xanh lục tà dị bốc cao tận trời. Tuy dùng được trong chốc lát, nhưng chẳng bao lâu nữa khi đồng phục cháy hết, cánh tay đó vẫn sẽ phá bọc xông ra. Nhân lúc không ai để ý, Ngụy Vô Tiện dông thẳng đến tây viện.
Có khoảng hơn mười tẩu thi bị mấy thiếu niên kia bắt đứng yên trong sân, dưới đất vẽ chú văn phong bế chúng lại. Ngụy Vô Tiện đưa chân chà chà một chữ trong số đó, phá hủy toàn bộ trận pháp, rồi vỗ tay hai cái. Đám tẩu thi giật mình, tròng mắt trắng đột ngột mở ra, giống như bị một tiếng sấm đánh thức.
Ngụy Vô Tiện hô: "Đứng lên. Làm việc nào!"
Hắn sai khiến tẩu thi thường không cần chú văn hay triệu ngữ gì phức tạp, chỉ cần ra lệnh trực tiếp bằng lời nói bình thường là được. Đám tẩu thi đứng trước run rẩy vùng vẫy đi được mấy bước, nhưng vừa đến gần Ngụy Vô Tiện đã sợ đến mềm chân, nằm úp sấp xuống đất y như người sống.
Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, lại vỗ tay hai cái, lần này nhẹ hơn nhiều. Đàn tẩu thi này có lẽ đều sinh ở Mạc gia trang, chết ở Mạc gia trang, chưa từng ra ngoài va chạm xã hội, bản năng chúng muốn nghe theo người ra lệnh triệu hoán, nhưng không hiểu vì sao lại luôn sợ hãi người ra lệnh, nằm phủ phục dưới đất rên hừ hừ không dám đứng lên.
Tà vật càng hung tàn, Ngụy Vô Tiện càng dễ điều khiển theo ý muốn. Những tẩu thi này chưa từng được hắn huấn luyện, không chịu nổi những thao tác điều khiển trực tiếp từ hắn. Trong tay hắn cũng không cầm vật gì, không thể tạo ra đạo cụ xoa dịu chúng ngay lập tức, muốn chắp vá lung tung cũng không được. Thấy ngọn lửa xanh ngút trời ở đông viện đã dần dần lụi đi, đáy lòng Ngụy Vô Tiện chợt bừng tỉnh.
Muốn có người chết oán niệm cực nặng, hung tàn ác độc, cần gì phải tìm đâu xa?!
Trong đông đường đã có sẵn rồi, mà không chỉ có một!
Hắn nhanh chóng trở về đông viện. Kế này hết dùng được, Lam Tư Truy liền nghĩ ra kế khác, bảo nhau đồng loạt rút trường kiếm ra cắm xuống đất, kết thành một bức tường kiếm, cánh tay quỷ kia đang đâm húc lung tung trong vòng kiếm đó. Họ đè chặt chuôi kiếm không cho nó phá vây xông ra đã phải dốc hết toàn lực, căn bản không rảnh mà để ý xem có ai đang ra ra vào vào. Ngụy Vô Tiện bước vào đông đường, hai bên trái phải nhấc hai thi thể Mạc phu nhân và Mạc Tử Uyên lên, khẽ quát: "Còn chưa chịu tỉnh!"
Vừa gọi một tiếng, lập tức hoàn hồn!
Trong tích tắc, Mạc phu nhân Mạc Tử Uyên đều mở hai con mắt trắng dã, miệng phát ra tiếng rít to chỉ có ở lệ quỷ hồi hồn.
Giữa hai tiếng rít một cao một thấp, một khối thi thể khác cũng dè dặt bò dậy, rít lên một tiếng yếu ớt thấp đến không thể thấp hơn, chính là chồng của Mạc phu nhân.
Tiếng rít đủ lớn, oán khí đủ nhiều. Ngụy Vô Tiện vô cùng thoả mãn, mỉm cười hỏi: "Nhận ra cái tay ngoài kia không?"
Hắn ra lệnh: "Xé nó."
Ba người Mạc gia nháy mắt đã lướt ra ngoài như ba luồng gió xoáy.
Cánh tay trái kia đã húc gãy một thanh trường kiếm, đang phá vây xông ra. Mà nó vừa thoát ra, ba hung thi khuyết cánh tay trái đã hè nhau đánh về phía nó.
Một nhà ba người này không dám chống lại mệnh lệnh Ngụy Vô Tiện, vả lại họ cũng mang nỗi oán hận khủng khiếp đối với thứ đã giết hại mình, bèn trút toàn bộ oán hận lên cánh tay quỷ kia. Chủ lực hiển nhiên là Mạc phu nhân, nữ thi sau khi thi biến thường hung ác cực điểm. Bà ta tóc tai bù xù, tròng trắng mắt vằn vện tia máu, năm móng tay dài ra gấp mấy lần, khóe miệng sùi bọt mép, tiếng rít chói tai muốn tốc mái nhà, hết sức điên cuồng. Mạc Tử Uyên theo sát chân mẹ, phối hợp với bà ra sức cắn xé; cha hắn lại bám theo sau, bù vào khoảng trống mà hai khối hung thi kia để lại. Mấy thiếu niên trước đó khổ sở chống đỡ đều sợ đến ngây người.
Xưa nay họn họ chỉ nghe tả cảnh hung thi đánh nhau qua mấy cuốn tạp thư và mấy lời đồn đãi, lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cảnh tượng máu thịt văng tung tóe, ai nấy đều trố mắt ra mà nhìn, không thể dời mắt, chỉ cảm thấy... thật là đặc sắc!
Ba thi thể với một cánh tay đang đánh đấm hăng say, bỗng Mạc Tử Uyên rít lên một tiếng rồi nghiêng người tránh ra. Phần bụng hắn bị cánh tay kia móc thủng một lỗ, lòi ra mấy khúc ruột. Mạc phu nhân thấy vậy không ngừng gào thét, xông lên trước che chở cho con trai, thế trảo càng mạnh, móng tay phá không với uy thế như đao kiếm bằng sắt thép. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại nhìn ra, bà hình như sắp chống đỡ hết nổi rồi.
Ba hung thi mới chết liên thủ, vậy mà cũng không thể áp chế cánh tay này!
Ngụy Vô Tiện tập trung quan sát trận chiến, đầu lưỡi hơi cuộn lên, chuẩn bị sẵn một tiếng huýt chói tai, nhưng vẫn chưa làm. Hắn mà huýt một tiếng, có thể kích thích lệ khí của hung thi dâng cao, cũng có thể xoay chuyển chiến cục, nhưng người ta sẽ dễ dàng phát hiện ra hắn đang giở trò. Chỉ trong nháy mắt, cánh tay kia chuyển động nhanh như chớp, bóp gãy xương cổ Mạc phu nhân theo cách vừa ác vừa chuẩn.
Thấy ba người Mạc gia liên tục thất bại, Ngụy Vô Tiện vừa định huýt ra một hơi dài chôn sâu trong cuống lưỡi, thì đúng lúc ấy trên trời truyền đến hai tiếng đàn lanh lảnh.
Hai tiếng đàn tựa như được người ta tiện tay gảy, nghe trong veo kỳ ảo vô cùng, mang theo phong vị mát lành của cơn gió thổi qua rừng thông. Đám yêu ma quỷ quái trong viện đang chém giết hăng say, nghe tiếng đàn này đều đơ ra như tượng.
Mấy thiếu niên Cô Tô Lam Thị nháy mắt đã tươi cười hớn hở như vừa chết đi sống lại. Lam Tư Truy đưa tay lên lau một vết máu trên mặt, chợt ngẩng đầu mừng rỡ gọi: "Hàm Quang quân!"
Vừa nghe hai tiếng đàn xa xôi diệu vợi này, Ngụy Vô Tiện đã xoay người chạy biến.
Lại một tiếng đàn nữa vang lên, lần này âm điệu hơi cao, xuyên mây xé trời, mang theo hai phần đanh thép. Ba hung thi liên tục lùi bước, đồng thời lấy tay phải bịt tai. Nhưng âm thanh xuyên thấu vật cản của Cô Tô Lam thị sao có thể kháng cự bằng cách ấy, lùi chưa được vài bước, trong đầu chúng đã truyền ra tiếng nổ rất khẽ.
Mà cánh tay trái kia vừa trải một trận ác đấu, nghe tiếng đàn bỗng rủ xuống đất. Tuy ngón tay vẫn cong lại, nhưng cánh tay đã nằm yên không gượng dậy nổi.
Khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, đám thiếu niên cầm lòng không nổi, hò reo ầm ĩ. Trong tiếng hò reo này tràn đầy nỗi vui mừng khôn xiết vì đã tai qua nạn khỏi, trải qua một đêm kinh tâm động phách, cuối cùng chờ được gia tộc đến trợ giúp. Cho dù sau đó bị trách phạt nghiêm khắc với lý do "gây mất trật tự làm nhục gia môn", bọn họ cũng mặc kệ.
Vẫy tay về phía ánh trăng một hồi, Lam Tư Truy chợt nhận ra có người đã biến mất. Cậu ta túm lấy Lam Cảnh Nghi hỏi: "Người đâu?"
Lam Cảnh Nghi vẫn còn phấn khích: "Ai? Hỏi ai cơ?"
"Vị Mạc công tử kia."
"A? Ngươi tìm tên điên đó làm gì? Không chừng hắn sợ bị ta đánh nên chạy mất rồi."
"..." Lam Tư Truy biết Lam Cảnh Nghi tính thẳng như ruột ngựa, gặp chuyện không thèm ngẫm nghĩ, cũng không nghi ngờ nhiều. Cậu ta thầm nghĩ, hay là chờ Hàm Quang quân đến mình sẽ tiện thể báo lại việc này một lượt.
Mạc gia trang vẫn còn yên giấc, nhưng không biết là yên giấc thật hay là yên giấc giả. Dẫu trong đông viện tây viện Mạc gia, tẩu thi đang đánh nhau máu thịt văng tung tóe, thì lúc nửa đêm rạng sáng người ta cũng không bò dậy xem làm gì. Hóng hớt cũng phải có chọn lọc, chuyện ồn ào đến nỗi nghe cả tiếng rít thấu trời xanh, tốt nhất là đừng hóng.
Ngụy Vô Tiện cấp tốc hủy thi diệt tích trận pháp hiến xá trong phòng Mạc Huyền Vũ rồi lao ra cửa, thầm nghĩ người tới thật khéo lại là người nhà họ Lam, còn là Lam Vong Cơ có chết không cơ chứ. Đây chính là một trong những người mà hắn từng quen và từng đánh lộn, chuồn mau còn kịp. Hắn vội vã tìm một vật cưỡi, đi ngang qua một căn viện thấy bên trong đặt cái cối xay lớn, có một con lừa hoa đang trệu trạo nhai. Thấy hắn hớt hải chạy tới, hình như nó hơi kinh ngạc, rồi lại liếc xéo hắn một cái y như người sống. Ngụy Vô Tiện đối mặt với nó một tích tắc, lập tức bị vẻ khinh bỉ trong mắt nó đả động.
Hắn bước lên cầm sợi dây thừng kéo con lừa hoa ra ngoài, nó mở miệng kêu to đầy oán giận. Ngụy Vô Tiện liên tục dỗ dành nó, nói hết nước hết cái mới lừa được nó lên đường, đạp lên tia nắng ban mai mờ mờ, lộc cộc chạy ra đường lớn.