img...

Chương 4: phủ chủ

Chương 4

Tiệc mừng ở Phiêu Tuyết Điện đến tận đêm khuya mới kết thúc, lúc này sao giăng đầy trời, đôi phu phụ Kỷ Nhất Xuyên cũng bế con trở về.

"Ồ...!" Kỷ Ninh khẽ mở đôi mắt bé xíu ra rồi nhìn lên bầu trời đêm treo trên đầu.

A...!

Chính mình lại ngủ quên, không ngờ mình lại ngủ nửa chừng thế này!

Quả thật buổi biểu diễn quá đặc sắc, người trình diễn gõ đủ loại nhạc cụ như đá, chung, huân (*), thiếu nữ mặc áo da thú đi chân trần nhảy múa tự do, rõ ràng phong cách khác xa với Địa Cầu, đáng tiếc hiện tại mình còn là trẻ con, xem được một chút liền không thức được nữa, lại tiếp tục ngủ mất.

"Nhất Xuyên..." Uất Trì Tuyết vừa đi vừa nói, trong thanh âm ẩn chứa ý giận dữ: "Sao lúc nãy chàng lại bảo muốn con chúng ta đoạt Kim Kiếm? Điều này khó khăn như thế nào chẳng lẽ chàng không biết sao?"

"Năm xưa ta đã làm được đấy" Kỷ Nhất Xuyên nhíu mày nói.

"Chàng là đệ nhất cường giả của Kỷ tộc Tây phủ, nên thời niên thiếu chàng đương nhiên làm được, nhưng trong mấy ngàn năm truyền thừa của Kỷ tộc Tây phủ có mấy người làm được?" Uất Trì Tuyết lúc này đã nổi giận thật sự, bình thường nàng rất ôn nhu, nhưng do chuyện này có liên quan đến tương lai của nhi tử, "Mà hôm nay khi Phủ Chủ đề nghị cho con của chúng ta kế nhiệm người, lúc đó đã có năm chấp sự đồng ý, chỉ cần thêm một người nữa là đủ. Thật ra sau này chúng ta có thể thuyết phục thêm một chấp sự nữa cũng dễ dàng thôi… Đến lúc đủ cả sáu chấp sự đồng ý thì con của chúng ta sẽ là Phủ Chủ rồi, cần gì phải đi đoạt Kim Kiếm làm gì chứ?"

Đoạt Kim Kiếm, quá khó!

Kỷ Nhất Xuyên lắc đầu than thở: "Nàng không hiểu".

"Thiếp không hiểu chỗ nào chứ?" Uất Trì Tuyết giận dữ nói.

"Nàng mới tới Kỷ tộc Tây phủ nên chưa hiểu nội tình" Kỷ Nhất Xuyên khẽ giải thích, "Mười chấp sự của Kỷ tộc Tây phủ chia làm ba nhóm, Phủ Chủ, Kỷ Liệt, và nhóm trung lập, chúng ta nếu muốn lôi kéo thêm một chấp sự nữa ắt hẳn phải trả giá rất cao".

"Trả giá cao thì sao chứ?" Uất Trì Tuyết bất mãn nói.

"Đúng, trả giá rất cao có thể giúp con chúng ta trở thành Phủ Chủ" Kỷ Nhất Xuyên nhíu mày nói lớn tiếng, "Nhưng nếu như con chúng ta là kẻ không có năng lực, mà cho nó lên ngôi vị Phủ Chủ thì sẽ chỉ làm cho nó đau khổ mà thôi, đấy là chịu tội! Khổ không thể tả nổi!"

Uất Trì Tuyết không khỏi ngây ngốc.

"Ta không muốn con của chúng ta phải chịu tội" Kỷ Nhất Xuyên chậm rãi nói: "Cho nên ta mới đề ra yêu cầu đoạt Kim Kiếm".

"Con trai chúng ta nếu thiên phú dị bẩm, ngộ tính kinh người, chăm chỉ tu luyện thì tự nhiên có thể đoạt được Kim Kiếm, khi đó giành lấy ngôi vị Phủ Chủ sẽ không có ai dị nghị" Kỷ Nhất Xuyên nói: "Mà nếu như nó không đoạt được Kim Kiếm, thôi thì để nó sống cuộc đời thanh thản đi, Kỷ Nhất Xuyên ta đây sẽ bảo vệ cho nó cả đời, giúp nó sống một cuộc đời không lo không buồn".

Uất Trì Tuyết dường như đang suy nghĩ kỹ càng, lúc này nàng đã hiểu rõ.

Làm Phủ Chủ khó lòng được tiêu dao tự tại, nếu như là kẻ mạnh mẻ đương nhiên có thể ngồi vững trên ngôi vị đó, nếu còn ngược lại chỉ là phường vô năng thì cho dù có cố sức dựng lên đi nữa cũng chỉ chịu khổ mà thôi.

"Nhất Xuyên, thiếp trách nhầm chàng rồi" Uất Trì Tuyết nhẹ nhàng nói.

Kỷ Nhất Xuyên chỉ cúi đầu sờ sờ gương mặt nhi tử: "Tròng mắt nó mở to như vậy, nhất định là đã dậy được một lúc rồi".

"Đúng rồi, Nhất Xuyên.. chúng ta đặt tên cho hài tử là gì?" Uất Trì Tuyết liền hỏi, "Khi thiếp mang thai đã hỏi chàng, chàng bảo tên này không hài lòng, tên kia cũng không thích. Hiện tại đứa bé đã sinh ra đời, cũng nên đặt tên cho con thôi".

"Tên của con sẽ theo nó suốt đời" Kỷ Nhất Xuyên nói: "Ta có thể không cẩn thận được sao, trước kia còn chưa quyết định, nhưng hiện tại ta đột nhiên nghĩ đến một cái tên, con trai của chúng ta lấy tên là Ninh đi, bất kể sau này con trai chúng ta sống cuộc sống bình dị hay xông pha, dù là kẻ yếu hay cường giả đi nữa cũng phải giữ vững tâm trí bình tĩnh".

"Ninh ?" Uất Trì Tuyết khẽ lẩm bẩm: "Kỷ Ninh, Kỷ Ninh…".

Kỷ Ninh ?

Đứa trẻ được mẫu thân ôm lấy bỗng mở to mắt ra nhìn, không lẽ do đệ nhất phán quan Thôi Phủ Quân đặt tên cho mình trong sổ sinh tử à? Sao trùng hợp quá vậy?

Không ngờ trong kiếp này hắn cũng có tên là Kỷ Ninh !

*

* *

Người có thực lực đứng đầu trong Kỷ tộc Tây phủ chính là Trích Thủy Kiếm Kỷ Nhất Xuyên.

Còn người đứng thứ hai là Hổ Ma Kỷ Liệt.

Bên trong phủ Kỷ Liệt.

"Chúc mừng phụ thân" Gã trung niên lên tiếng: "Kỷ Nhất Xuyên kia cuồng ngạo không coi ai ra gì, không ngờ muốn con hắn đi đoạt Kim Kiếm… Kỷ tộc Tây phủ chúng ta truyền thừa cả ngàn năm, còn chưa từng có ai dựa vào việc đoạt Kim Kiếm để lên ngôi vị Phủ Chủ cả".

Lão già tóc đỏ đeo con rắn nhỏ trên tai bỗng vỗ mạnh lên tay vịn trên chiếc ghế đang ngồi: "Năm đó khi còn trẻ, ắt hẳn phải do ta làm Phủ Chủ mới đúng! Chỉ vì ta quá kiêu ngạo mà thua dưới tay đại huynh Kỷ Dậu Dương, rốt cuộc làm cho tên đó được ngồi trên vị trí Phủ Chủ suốt tám mươi năm liền!".

"Tám mươi năm qua...!".

"Ta một mực chờ đợi, mỗi một ngày chờ đợi đều có cảm giác bị dày vò" Kỷ Liệt cắn răng nói: "Không ngờ cuối cùng lại xuất hiện tên Kỷ Nhất Xuyên! Thật là tài hoa kinh thế, may mắn... cũng thật may mắn khi Kỷ Nhất Xuyên một lòng tu tiên, mà không để tâm đến ngôi vị Phủ Chủ. Thế nhưng Lần này Kỷ Nhất Xuyên thật quá kiêu ngạo, lại chọn cho con của hắn theo con đường này".

"Thật là trời cao muốn chúng ta leo lên ngôi vị Phủ Chủ này rồi" Gã trung niên tỏ vẻ kích động nói.

"Đừng vội..."

Kỷ Liệt quát: "Khi ta còn trẻ tuổi đã từng vấp ngã nên ta hiểu rõ… chưa đạt đến mức thành công cuối cùng thì đừng cao hứng quá sớm! Chúng ta phải chuẩn bị trước mọi thứ đã!".

"Ý của phụ thân là...!?!?" Gã trung niên hỏi lại.

Kỷ Liệt nhíu mày trầm tư.

Thời gian chậm rãi trôi qua, gã trung niên cũng không dám quấy rầy, hắn biết phụ thân hắn đang trầm tư suy nghĩ.

"À...!" Kỷ Liệt trầm giọng nói: "Cứ làm như thế đi!"

Gã trung niên nhìn về phía phụ thân hỏi: "Phụ thân, người định...!?!?"

"Muốn giành được Kim Kiếm, vậy phải đánh bại các thiếu niên bộ lạc và con cháu của Kỷ tộc" Kỷ Liệt trầm giọng nói: "Tuy nhiên số lượng con cháu Kỷ tộc thưa thớt lại được cấp khá nhiều tài nguyên để tu luyện, mà thiếu niên những bộ lạc khác lại rất đông đúc, ngược lại tài nguyên bị thiếu thốn. Mặc dù như vậy, đại điển Kim Kiếm bốn năm một lần, cứ năm sáu lần đại điển thì con cháu Kỷ tộc mới miễn cưỡng giành chiến thắng một lần".

Gã trung niên gật đầu nói: "Thiếu niên bộ lạc rất nhiều, sẽ xuất hiện một vài kẻ thiên phú dị bẩm. Chẳng qua dù là thiên phú dị bẩm thì tuyệt học chân chính của Kỷ tộc sẽ không truyền cho bọn họ, mà chỉ truyền thụ vài tuyệt học nhất đẳng mà thôi, mặc dù những thiếu niên bộ lạc này rất lợi hại trong đại điển Kim Kiếm, nhưng bảy tám chục năm sau đó, cường giả chủ yếu vẫn là Kỷ tộc chúng ta".

"Ý của ta là…" Kỷ Liệt trầm thấp nói: "Chúng ta tuyển ra vài tên ưu tú nhất, cho bọn họ thật nhiều đãi ngộ, hết mực bồi dưỡng bọn họ. Thật ra nếu không được chúng ta bồi dưỡng thì những thiếu niên bộ lạc này vẫn vô cùng mạnh mẻ, nhưng một khi được ta tài bồi thêm, nhất định bọn chúng sẽ một bước lên mây mà càng thêm mạnh mẽ, ta cũng không tin nhi tử của Kỷ Nhất Xuyên có thể càn quét hết tất cả đối thủ để đoạt Kim Kiếm".

"Đúng, đúng..." Gã trung niên liền gật đầu theo.

Rõ ràng bình thường sự đãi ngộ của thiếu niên bộ lạc và con cháu Kỷ tộc khác xa nhau.

Con cháu của Kỷ tộc là người trong nhà đương nhiên chỗ tốt rất nhiều, mà đối với thiếu niên bộ lạc thì phải lôi kéo và khống chế cẩn thận! Nhưng lần này… đành phải toàn lực bồi dưỡng mấy tên ưu tú nhất!

"Phụ thân, như vậy nhi tử của Kỷ Nhất Xuyên nhất định sẽ thua" Gã trung niên tự tin đáp.

"Ha ha ha…" Kỷ Liệt cười nói, "Nhớ thật kỹ, hãy xen vài tên vào bên cạnh Kỷ Nhất Xuyên, ta muốn biết trình độ tiến bộ thực lực của nhi tử hắn, biết người biết ta mới có thể chắc thắng!".

"Dạ !" Đôi mắt gã trung niên sáng rực lên.

*

* *

Uất Trì Tuyết nhẹ nhàng đặt nhi tử trên chiếc giường nhỏ ấm áp.

"Ninh nhi ngoan, mau ngủ đi" Uất Trì Tuyết nhè nhẹ hôn lên mặt nhi tử rồi rời đi.

Kỷ Ninh không khỏi tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

Hắn chép chép miệng rồi tự tán thán, vừa mới được uống sữa mẹ xong, cảm giác thật cổ quái!

Nói chung trải qua thời khắc hai mươi tư giờ vừa rồi thật không thể tin nổi, bản thân hắn vốn đã bước qua Nại Hà kiều, đang định uống Mạnh Bà Thang thì ai ngờ được Minh giới địa phủ lại phát sinh chấn động, tựa như trời long đất lở, may mà mình phản ứng nhanh mà nhảy ngay vào Nhân Gian đạo rồi đầu thai tới thế giới này. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Ây da..., một con chó trắng như tuyết là Bạch thúc của mình?

Một con rắn đen thui dài quá trăm thước, đầu to bằng cả tòa nhà, lại có thể biến thành gã trung niên tóc đen là Hắc bá của mình?

Hiện tại còn muốn mình đi đoạt Kim Kiếm, làm Phủ Chủ nữa chứ?

Mọi người đã hỏi ý kiến của ta chưa ?

"Ôi..., trẻ con không có nhân quyền à" Kỷ Ninh liếm liếm giọt sữa trên khóe miệng, đôi mắt lóe lên tia mong chờ: "Nên tu luyện thôi!"

Ngày đầu tiên tới được thế giới này, Kỷ Ninh cảm giác gia tộc mình mạnh mẻ ra sao, họ có thể thống lĩnh vô số bộ lạc thì tất nhiên không thể tầm thường rồi. Chẳng qua vị trí Phủ Chủ đương nhiên sẽ khiến cho nhiều người thèm thuồng, điển hình như thế lực của lão già đeo khuyên tai bằng con rắn bé xíu kia cũng không nhỏ chút nào, lão ấy dám chống lại quyết định của Phủ Chủ, còn muốn đối đầu với phụ thân mình nữa chứ.

Mặc kệ họ...!

Hiện tại mình còn là trẻ con nên không cần phiền não nhiều như vậy, vấn đề quan trọng nhất là tu luyện, cụ thể là luyện tập Quan Tưởng chi pháp Nữ Oa Đồ.

Nữ Oa Đồ..., dựa theo Thôi Phủ Quân đã từng nói qua, dù cho bản thân mình có đầu thai đến Thiên giới đi nữa, giữa hàng thiên binh thiên tướng cũng có thể dựa vào Quan Tưởng chi pháp này để chiếm ưu thế, chứ đừng nói đến tại nhân gian. Vì vậy có thể nói, Quan Tưởng chi pháp nhất định đạt mức độ tối cao ở nơi đây, dù sao phương pháp trân quý như thế cũng đã in sâu trong ký ức của mình, xem ra đây chính là căn cơ để mình đặt chân đến thế giới này.

Trải qua mười tám năm bị bệnh tật, đau yếu giày vò ở địa cầu, đến nổi nửa giờ đi bộ cũng cảm thấy mệt mỏi, cảm giác bệnh tật đau đớn đớn đó bản thân đã chịu đựng đủ rồi! Cảm giác bất lực khi đối mặt với tử vong kéo đến chính mình cũng đã thưởng thức qua! Đủ rồi..., tất cả đã qua rồi! Tự mình phải nắm giữ được vận mệnh bản thân, mà con đường này chính là con đường tu tiên mà Thôi Phủ Quân đã nói!

Chỉ có tu tiên...!

Kỷ Ninh nhắm mắt rồi bắt đầu nhớ lại.

Từng tia nguyên khí thiên địa chậm rãi tiến vào thân thể hắn, dần dần được hấp thu vào thức hải, giúp cho hồn phách trở nên cứng cáp hơn. Dù sao quá trình hấp thụ này cũng chỉ nạp vào mỗi một tia, cho nên ngay cả Kỷ Nhất Xuyên hay Uất Trì Tuyết đều không phát hiện ra.

Quan Tưởng chi pháp có thể dẫn động nguyên khí thiên địa để hấp thu?

Điều này thật khó tin.

Bởi vì đây không phải pháp quyết tu tiên, cũng không phải bí thuật của tiên, ma gì cả, nếu như đó là pháp quyết tu tiên thì dù cho có điên cuồng hấp thu nguyên khí thiên địa cũng là chuyện bình thường, nhưng đằng này là Quan Tưởng chi pháp chỉ hấp thu duy nhất một tia nguyên khí thiên địa thôi cũng khiến cho người ta khó lòng tin nổi!

Rào... rào..., từng tia nguyên khí thiên địa không ngừng tiến vào thân thể trẻ con của Kỷ Ninh.

Luồng nguyên khí thiên địa này lần lượt tiến vào tẩy rửa thân thể của hắn, rõ ràng cơ thể trẻ con mới sinh ra là tinh thuần nhất, sau khi chào đời sẽ bị cát bụi thế gian từ từ nhiễm vào, nhưng lúc này những đám cát bụi trọc khí đó mới vừa bám vào thân thể Kỷ Ninh lập tức bị rửa trôi đi, giúp cho thân thể hắn rất nhanh tinh thuần lại như lúc mới chào đời!

(*) Huân: tên một loại nhạc cụ được làm từ xương, đá hoặc đất sét nung, có hình dạng đáy phẳng, trên đỉnh nhọn và được đục một lỗ, thông thường mặt trước được đục thêm hai lỗ, mặt sau đục ba lỗ.