Chương 219: em có từng yêu anh không?
Trình ɖu͙ƈ Tú ôm lấy cổ anh, như này cũng tốt, để Bạch Hồng Phi hiểu rõ.
Trình ɖu͙ƈ Ôn và Bạch Hồng Phi đang đứng trêи bậc thang rất nhanh liền nhìn thấy Trình ɖu͙ƈ Tú đang được ôm đi tới.
Ngay cả Trình ɖu͙ƈ Ôn cũng sững người một lúc, không nghĩ tới lần tiếp theo gặp mặt em gái lại được một người đàn ông ôm.
Lúc đó cô chỉ nói cô đồng ý người khác một chuyện, nhất định phải rời đi, bảo anh không cần phải lo lắng.
Anh biết bỗng nhiên có thể gom được một số tiền lớn như vậy nhất định không phải chuyện bình thường, hơn nữa cô còn là phụ nữ, càng không dễ dàng gì.
Chỉ là anh không ngờ được rằng…
Bạch Hồng Phi ngay lập tức hóa đá tại chỗ, người đàn bà anh yêu đến tận tâm can lúc này đang ôm một người đàn ông khác.
Hai người họ đã từng thề non hẹn biển, thề phải lấy nhau, cam kết nhất định phải gả cho đối phương, những lời nói đó còn phảng phất ở bên tai.
Rõ ràng như vậy, đau như vậy.
“ɖu͙ƈ Tú?” Chết lặng, kiềm nén giống như con sư tử nổi giận khẽ gầm gừ.
Trình ɖu͙ƈ Tú tim đập thình thịch, lúc này người đau không phải chỉ mỗi một mình Bạch Hồng Phi, cô cũng đau.
Chỉ là việc đã đi đến nước này cô không thể thay đổi được.
Cô dựa đầu vào vai Tông Khải Phong, nhìn người đàn ông gần như nổi điên lên, không có bất kỳ lời giải thích nào, mà là từ chối nói: “Đúng như anh nhìn thấy rồi đấy, em không yêu anh nữa rồi, chúng ta chia tay đi.”
Cắt đứt quan hệ ngay cả Trình ɖu͙ƈ Ôn cũng không dám tin, cô cứ nghĩ cô sẽ không chịu đựng nổi, sẽ đau đến tận tâm can, sẽ không để ý đến tất cả mà khóc một trận thật to, nhưng mà không khóc, cô cực kỳ bình tĩnh.
Đi tới bước đường này, cô hiểu rõ mình không bao giờ có thể quay trở về như trước kia được nữa.
“Đây không phải là em!” Bạch Hồng Phi không tin lòng cô sao có thể thay đổi nhanh như vậy, sẽ đối xử với anh tuyệt tình như vậy.
“Em còn nhớ em từng nói sẽ gả cho anh…”
“Đó là trước đây!” Trình ɖu͙ƈ Tú cắt ngang lời anh, không chút chột dạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt không theẻ tin được của anh, giống như đang tuyên bố lòng quyết tâm của cô: “Lúc em cần anh thì anh đang ở đâu? Em đến nhà tìm anh, mẹ anh sỉ nhục em như thế nào? Tại sao em lại phải nghe theo anh? Bạch Hồng Phi, em không còn yêu anh nữa rồi, không yêu, trước đây em nói yêu anh cũng là giả thôi, chẳng qua là vì anh là người của nhà họ Bạch mà thôi…”
“Anh không tin, anh không tin!” Bạch Hồng Phi lắc đầu lia lịa, Tông Khải Phong phòng bị, thời điểm anh xông tới liền né tránh nên anh bị ngã nhào về phía trước.
Anh không cam lòng, căm phẫn.
“Anh là ai?” Anh phẫn nộ nhìn Tông Khải Phong, ánh mắt gắt gao nhìn vào hai tay đang ôm chặt Trình ɖu͙ƈ Tú, từng câu từng chữ: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh mau buông cô ấy ra, ngay lập tức!”
Tông Khải Phong rất thông minh, từ trong cuộc đối thoại của hai người liền có thể tìm ra câu trả lời.
Biết rõ quan hệ của hai người.
Trình ɖu͙ƈ Tú nhất định là gặp phải chuyện gì khó khăn, Văn Nhàn mới giúp đỡ cô.
Vì vậy cô mới đồng ý với Văn Nhàn, hoặc là hai người ngay từ đầu đã có giao dịch, cho nên cô xuất hiện ở trêи giường của anh.
Mà người đàn ông này là người yêu cũ của cô.
Mới có một màn như thế này.
Bất kể là trước đây cô có bao nhiêu bạn trai, nhưng mà bây giờ trong bụng cô là cốt nhục của anh, anh không cho phép bất cứ người nào làm hại đến cô và cả đứa bé trong bụng cô.
“Hai người kết hôn rồi à?” Tông Khải Phong thản nhiên nói.
Một câu nói nhẹ nhàng lướt qua khiến cho Bạch Hồng Phi không nói ra lời, đúng vậy, bọn họ chỉ là quan hệ yêu đương nam nữ.
Từng đính hôn, cũng trong lúc anh không biết chuyện gì đã xảy ra thì đã bị hôn rồi.
“Mẹ anh đã tuyên bố, hôn ước của chúng ta đã bị hủy, anh và em đã không còn liên quan gì tới nhau nữa, anh đi đi.” Trình ɖu͙ƈ Tú mắt nhìn sang hướng khác.
Cô cứ nghĩ rằng mình đủ mạnh mẽ, có thể đối diện với sự thất vọng của anh, ánh mắt đau khổ của anh, giờ phút này cô thấy mềm lòng.
Cô sợ nhìn vào mắt Bạch Hồng Phi bản thân sẽ không nhẫn tâm được.
Cô rất muốn nói câu xin lỗi.
Nhưng không thể nói ra.
Cô không thể cho anh hy vọng, như vậy anh sẽ càng thêm đau khổ.
“Anh thay mặt mẹ anh xin lỗi em. ɖu͙ƈ Tú, em biết anh yêu em như thế nào đúng không?” Mắt anh đỏ rực, giọng nói cũng khàn khàn.
Trình ɖu͙ƈ Tú buông tay đặt ở vai Tông Khải Phong ra, chợt nắm chặt, móng tay cắm sâu vào trong áo khoác của anh, Tông Khải Phong cảm thấy đau vai, nhưng anh không biểu hiện ra bên ngoài.
“Em không biết, nếu như anh yêu em thì sẽ không rời đi lúc em cần anh…”
“Anh biết nhà em xảy ra chuyện, mẹ anh đưa anh ra nước ngoài, còn cố tình làm cho anh không liên lạc được với em, đều do bà ấy cố ý tạo dựng nên, anh thật sự không biết, nếu như anh biết thì kể cả làm trái lời ý mẹ anh cũng sẽ giúp em vượt qua cửa ái khó khăn nhất, xin em hay tin anh.”
Anh từng câu từng chữ thành khẩn.
Trình ɖu͙ƈ Tú biết tình cách của anh, lúc đó chắc chắn là anh không biết gì, nếu không nhất định anh sẽ không quan tâm.
Điều này cũng là lý do tại sao cô muốn đến gặp anh.
“Hôm nay em đến gặp anh là muốn nói với anh, chúng ta chia tay đi, anh cũng thấy em tìm được người em yêu rồi đó, anh ấy đẹp trai hơn anh, giàu hơn anh, hơn nữa còn yêu em hơn anh, không giống như anh lúc cần ngay cả người tìm cũng không thấy còn dám kiếm cớ.”
Từng câu từng chữ của cô như dao cứa, đâm làm người khác đau, cũng làm tổn thương chính mình.
Cô ôm Tông Khải Phong thật chặt: “Chúng ta đi thôi.”
Tông Khải Phong cúi đầu nhìn cô hai giây, anh cảm nhận được lúc này tâm trạng của cô cực kỳ không ổn định, cả người đã run rẩy.
Anh hạ thấp giọng hỏi: “Cần anh giúp em không?”
Trình ɖu͙ƈ Tú ngước mắt lên, không hiểu ý của anh là gì.
“Em muốn anh ấy hết hi vọng, anh giúp em?” Tông Khải Phong biết, câu nói tuyệt tình của cô, cũng chỉ là muốn anh hết hi vọng mà thôi.
Trình ɖu͙ƈ Tú nhìn anh vài giây, gật đầu một cái: “Được.”
“ɖu͙ƈ Tú…”
Bạch Hồng Phi đuổi theo, đứng trước mặt cô, nhìn cô: “Xin lỗi…”
“Cô ấy không cần…” Tông Khải Phong vẻ mặt nghiêm túc, vừa mạnh mẽ lại vừa uy nghiêm: “Trong bụng cô ấy đang mang thai con của tôi, đợi cô ấy thuận lợi sinh con ra tôi sẽ cưới cô ây làm vợ của tôi, xin anh sau này không nên dây dưa với cô ấy nữa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
Bạch Hồng Phi như bị sét đánh, không tin nổi, hai mắt trừng lớn, anh, anh anh mãi không nói ra một câu.
Anh không tin lời của Tông Khải Phong.
Trình ɖu͙ƈ Tú là một người cẩn thận như vậy, sao lại có thể mang thai được?
Không thể nào!
Bạch Hồng Phi không tin.
“Anh ấy nói đều là sự thật, vì vậy sau này đừng đến tìm em nữa, em sẽ rất chán ghét: “Trình ɖu͙ƈ Tú ngẩng mặt lên, giờ phút này cô chính thức tan nát cõi lòng, nhưng lại giả vờ lạnh lùng không cảm xúc.
“Em lừa anh.”
Bạch Hồng Phi không ngừng lùi về phía sau: “Em, em, em…”
Anh dường như không nhận ra người trước mặt, giống như từ trước đến nay chưa từng quen biết cô, cô làm sao có thể biến thành một người vô tình như vậy?
“Phiền anh dẫn em rời khỏi nơi này.” Trình ɖu͙ƈ Tú nói vào bên tai Tông Khải Phong, van xin nói.
Cô sợ nếu như tiếp tục ở đây bản thân sẽ không kiềm được mà khóc trước mặt Bạch Hồng Phi.
Tông Khải Phong nâng khuỷu tay lên, mạnh mẽ ôm cô rời đi.
Trong lúc hai người họ rời khỏi, Bạch Hồng Phi ngẩn người, anh cảm thấy thế giới của anh trong nháy mắt trời long đất lở.
Trình ɖu͙ƈ Ôn thở dài, có lẽ là người ngoài cuộc mới thấy được rõ.
Đi tới, đưa tay khoác lên vai anh, vỗ một cái, an ủi nói: “Chúng ta đi thôi, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy…”
Bạch Hồng Phi bỗng nhiên đứng thẳng lên, bỏ tay anh ra: “Anh là anh trai của cô ấy, tại sao phải để cô ấy gánh vác?”
Vẻ mặt Trình ɖu͙ƈ Ôn cũng trong phút chốc thay đổi, đúng vậy, nếu như anh có thể một mình đảm đương mọi thứ thì em gái của anh làm sao phải rơi vào nông nỗi này?
“Là tôi vô dụng, Bạch Hồng Phi cậu cũng vô dụng như vậy, không bảo vệ được người mà mình quan tâm.” Nói xong Trình ɖu͙ƈ Ôn liền quay đầu bước đi.
Anh sợ nếu như cứ ở lại sẽ càng suy sụp.
Ngay lúc Tông Khải Phong đem Trình ɖu͙ƈ Tú lên xe, Bạch Hồng Phi điên loạn gào thét: “Em từng yêu anh không?”