img...

Chương 10: trốn 1 (h nhẹ)

Chương 10

Tiểu mãn, nhiệt doanh, lồng ngực ồn ào suốt mùa hạ.

Hạo nguyệt thủ khi treo lên, vì thế có vẻ tuyên cổ không thôi;

Các nàng đều không mở miệng nói yêu, vì thế dừng bước không tiến tới trước.

Mặc dù là ngôi sao sáng nhát, đứng ở bên cạnh ánh trăng cũng phải ảm đạm vài phần.

Nhưng ngôi sao chính là ngôi sao, điểm này mặc cho ai đều không thể bác bỏ.

Chính như yêu trong lồng ngực.

Thẩm Tinh Hà chân trần ngồi ở trên sàn nhà, lạnh lẽo cũng gần liên tục vài giây, gió từ cánh quạt quay thổi ra, nhiệt độ thay đổi, hòa lẫn với cái nóng âm ỉ trong không khí, không bật điều hòa, là sợ nhiễu thịnh tình của mùa hạ. Trong tay lật từng trang hồ sơ nặng nề, có tội hình, có lệnh pháp, cũng có chứng cứ, tóm lại đều là chữ in trên giấy, không quan hệ đến nàng, nàng quan tâm chính là, gió lạnh không dậy nổi, mưa rào không rơi, tiếng sấm không vang, tin nhắn của Tống Thanh Mộng vẫn luôn không tới.

Có điều cũng mới qua một tuần, ngược lại không phải nhu cầu trên thân thể, nàng suy nghĩ, hẳn là cái nóng mùa hè thúc giục nhân tâm, cứ như vậy lặng lẽ đùng đẩy.

Không có danh phận quan hệ, gặp mặt đều phiền toái không ít, không thể không tính toán đúng mức lấy cớ.

Bác sĩ, cách tốt nhất để gặp bác sĩ là xin nghỉ phép và hỏi những thứ quan tâm ghi trong đơn thuốc.

Sao người khỏe mạnh lại sinh bệnh? Luôn không thể giả bệnh đi lừa bác sĩ y thuật cao minh chứ?

Chỉ có sinh bệnh, hơn nữa phải thật sự sinh bệnh.

"Tiểu cô nương thích ăn kem như vậy?" Tuy nói là mùa hạ, kem có sẵn trên kệ hàng, nhưng tiểu ca siêu thị vẫn chưa thấy có người độn nhiều kem như vậy, tràn đầy một túi lớn.

"Ừm, trong nhà có trẻ con." Nói dối mặt không đổi sắc, Thẩm Tinh Hà không muốn nói nhiều với người không quan trọng.

"Thích ăn cũng phải ăn ít thôi, dễ gây tổn hại đến sức khỏe." Tiểu ca trên dưới đánh giá tiểu cô nương này, tuổi còn trẻ không giống như là người đã có con chút nào.

Thẩm Tinh Hà không đáp lời, tính tiền, ra khỏi siêu thị.

Nàng nhìn những cột điện bên đường đang âm ỉ trong cái nóng mùa hè, ánh mắt dõi theo đàn chim đậu trên dây, chúng bay qua mái hiên cao khi đụng phải ánh nắng, đột nhiên nhắm mắt, cúi đầu xuống.

Chú ý đến những hàng quán ngoài trời, mùa hè là những hàng quán ven đường mát nhất, có nước đá, dưa hấu, còn có quạt miễn cưỡng có thể chống chọi qua ngày hè, cục nước đá ở trong ly, trên cái nắp cũng nóng đổ mồ hôi, mùi dưa hấu tràn ngập khắp phố, mỗi người đều thèm vị ngọt lành của nó.

Nàng nhìn đám đàn ông kia, lộ ra cặp đùi đen sạm, còn có lông chân xoăn hỗn độn, cánh tay thô tráng, hận không thể lỏa trì ở trên phố, lúc này cũng không ai chỉ vào mũi nói đồi phong bại tục. Ngược lại nếu phụ nữ lộ cái chân, thì lại nói không còn trong sạch.

Nghĩ vậy, nàng không khỏi rùng mình.

Cầm theo mấy cây kem lạnh trong tay cả người cũng mát mẻ không ít, từng miếng kem đi vào bụng, Thẩm Tinh Hà cũng cảm thấy chính mình ngu đần không ít.

Lạnh và nóng ở trong dạ dày đánh giá, giống như đi tới đi lui bồi hồi dưới chân Thẩm Tinh Hà.

Bên khác.

Tấm rèm màu trắng bị khép lại, cửa đóng chặt, giống như ẩn giấu thứ gì đáng xấu hổ, trong phòng khám bệnh đóng kín, là hai cô gái.

Các nàng quen biết, lại còn có quan hệ không bình thường.

Một người mặc áo blouse tay ngắn, một người quần áo lỏa lồ.

Một người ở phía trước, một người ở phía sau.

Một cái ngồi, một cái đứng.

"Thanh Mộng, chị suy xét kỹ một chút." Ngũ quan buộc chặt, là mấu chốt sự, hơn nữa đối phương có thể sẽ không đồng ý.

"An An, em về từ khi nào?" Chuyển chủ đề khác.

"Ngày hôm qua vừa đến." Cố Ngộ An không ép hỏi nữa.

"Thân thể em hồi phục thế nào rồi?"

"Vẫn ổn. Ăn lượng cơm nhỏ, ăn uống thanh đạm, trừ việc tìm chị kia, vẫn là muốn cho chị tái khám một chút."

"Là muốn kiểm tra lại." Ngồi xuống cầm bút, Tống Thanh Mộng mở ra tờ đơn.

Cố Ngộ An nghiêng người về phía trước thấu thấu.

"Nghe Chi Diệc nói chị đang kết giao người?" Chuyện này, là biết từ chỗ Thẩm Diệc Chi.

Cố Ngộ An nhướng mày, nhìn cô múa tay trên giấy.

"Không, chưa xác định quan hệ."

Ngừng bút.

"Như thế nào? Em giúp chị nhé?"

"Không cần." Tống Thanh Mộng ngưng mắt, đem tờ đơn đưa cho cô nàng.

Cô rõ ràng, yêu là thẳng thắn thành khẩn, không phải là nhịp đập và thử thách của trái tim này với trái tim khác.

Cốc cốc cốc ——— Sau là y tá mũ trắng với vẻ mặt không được khỏe.

"Bác sĩ Tống, có bệnh nhân tìm bác." Đứng sau y tá Thẩm Tinh Hà dò đầu ra.

Thẩm Tinh Hà chú ý tới một người bên cạnh Tống Thanh Mộng, cùng với khoảng cách giữa hai người cực gần, dạ dày đau như thể bị đổ đầy axit, có chút thất thần.

Hóa ra là kim ốc tàng kiều¹.

Tống Thanh Mộng khóe mắt hiện lên kinh ngạc, lại hiện ra một đạo đường cong, Cố Ngộ An chỉ cách cô một bước nàng bắt giữ thấy sự vi diệu giữa hai người, tìm góc nhìn thích hợp, ngồi xuống chậm đợi  động tác hai người.

"Sao lại đến đây?" Ngữ khí Tống Thanh Mộng có vẻ Thẩm Tinh Hà hình như là muốn trướng, hơn nữa trước đó không lâu vừa muốn qua.

"Thân thể không thoải mái?"

Tống Thanh Mộng vòng qua Cố Ngộ An đi thẳng đến, đuổi y tá đi, dẫn người vào trong phòng, đóng cửa lại.

"Ừm, dạ dày có chút đau." Thấy cô chuẩn bị đỡ mình, thân thể Thẩm Tinh Hà quay người tránh sang một bên.

"Xin chào, Cố Ngộ An." Buông bút đang chơi trong tay, đứng dậy ngẩng đầu nhìn Thẩm Tinh Hà.

"Lúc trước tôi làm phẫu thuật cho cô ấy, cô ấy tới kiểm tra lại." Tống Thanh Mộng bổ sung.

Cố Ngộ An khóe miệng lộ nụ cười, Tống Thanh Mộng vội vã cùng chính mình phủi sạch quan hệ như vậy, là đang sợ cái gì?

"Xin chào, Thẩm Tinh Hà." Không thêm thân phận.

"Một người bạn." Lời này Tống Thanh Mộng là nói với Cố Ngộ An, nhưng Thẩm Tinh Hà nghe tới thập phần chói tai.

Lấy danh phận bạn bè, nàng hẳn là cao hứng, ít nhất không phải mối quan hệ không nói ra khỏi miệng như bạn tình hay bạn giường

Cố Ngộ An chủ động dịch vị trí, cùng nàng ngồi ở một bên.

"Chỗ nào không thoải mái?" Mi nhăn lại, Tống Thanh Mộng nhớ tới bộ dáng lần trước nàng sinh bệnh, không khỏi nhiều phần vội vàng.

"Khả năng ăn đồ hỏng, dạ dày đau, từng đợt từng đợt."

Thùng rác trong nhà nhét đầy vỏ kem càng muốn thay nàng giải thích.

"Lúc trước có bệnh bao tử sao?" Cố Ngộ An vào lời nói.

"Không." Thẩm Tinh Hà bất động thanh sắc mà ngó tới áo khoác ở trên bàn, trời dường như cũng không nóng.

"Thanh Mộng, làm kiểm tra cho cô ấy đi." Cố Ngộ An nói người khác nghe tới là kiến nghị, nhưng ở Thẩm Tinh Hà nghe như là giả chen chân vào.

"Ừm, tôi khai đơn."

"Trưa cùng nhau ăn cơm không?" Cố Ngộ An hỏi Tống Thanh Mộng, bỏ qua Thẩm Tinh Hà.

Tống Thanh Mộng liếc liếc mắt Thẩm Tinh Hà, sắc mặt có chút khó coi, may mắn là bệnh chết.

"Tôi đưa cô ấy đi làm kiểm tra trước đã, chúng ta hôm nào lại hẹn."

"Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, buổi tối đi."

Thẩm Tinh Hà che tay nắm chặt ở trên bụng, dạ dày giống như càng đau.

"Nếu không cùng đi đi, ba người, vừa vặn làm quen một chút." Cố Ngộ An cố ý, một câu có thể nói rõ, lại dùng đến hai khẩu khí.

Thẩm Tinh Hà không nói chuyện, sau khi nhận được ánh mắt dò hỏi của Tống Thanh Mộng, xem như đồng ý.

"Được, vậy em đi trước, buổi tối gặp." Cố Ngộ An cầm quần áo đi rất dứt khoát, để lại cho hai người một đống lộn xộn.

Tống Thanh Mộng một đường bận trước bận sau, dẫn nàng làm các hạng kiểm tra, đi qua các khoa khác nhau mà nàng chưa từng đặt chân tới, cũng coi như lăn lộn quen mặt.

Thẩm Tinh Hà không nói gì, cô hỏi nàng liền đáp, làm tốt bổn phận của một bệnh nhân.

Nàng chấp nhận mọi sự quan tâm mà cô dành cho mình mà không hề do dự.

Nhưng khi chưa xác định tâm ý của đối phương, Thẩm Tinh Hà không muốn quá mức chủ động, luôn muốn tìm cái lý do mới có vẻ chính đáng.

Đúng như tình yêu nhận được, nó có chút cay đắng.

"Tiểu Tống, đây là người nhà bị bệnh?" Giọng nam trầm ổn, mặc áo blouse ở nơi này lóa mắt nhất, hơi chút trở lên có tuổi, đều là làm người sùng kính.

"Có hơi đau dạ dày, dẫn cô ấy làm kiểm tra."

Trong tay Tống Thanh Mộng cầm một sấp kết quả kiểm tra, vội vàng đáp, người bên cạnh cũng dùng sức tễ tễ không mất nụ cười lịch sự.

Người nhà, cô không phủ nhận cái xưng hô này.

"Người trẻ tuổi cũng phải chú ý thân thể ~"

Hai người liệt miệng, lộ ra lúm đồng tiền.

"Kết quả kiểm tra không có gì đáng ngại, đến văn phòng tôi uống thuốc." Hành lang ít người, Tống Thanh Mộng cố gắng nắm lấy tay nàng nhưng lại bị đánh xuống.

"Sao lại sinh bệnh, chạm vào cũng không cho chạm?" Tống Thanh Mộng trêu ghẹo.

"Không danh không phận chạm vào cái gì? Bạn giường chỉ có trên giường mới có thể chạm." Thẩm Tinh Hà một phen lấy qua đơn kiểm tra, từng điều hạng mục kiểm tra cẩn thận nhìn.