img...

Chương 17: tháng chạp

Chương 17

Tháng chạp.

Trong không khí ngưng kết hơi thở màu trắng, quát lên bao nilon rót đầy gió không ai muốn,  những con mèo lưu lạc trốn tránh dưới gầm xe dựa vào động cơ để sưởi ấm. Tuyết vẫn chưa có tới cuộc hẹn mùa đông.

Hành lang.

Người truyền dịch đứng ở một bên trò chuyện, y tá đẩy chai lọ vại bình dược vật đi vào phòng bệnh, người chờ đợi nằm xoài trên ghế ngủ say. Tống Thanh Mộng đang trên đường trở lại phòng khám bệnh, tay trái đút vào túi bên hông áo khoác trắng, tay phải cầm bản phương án phẫu thuật đã chuẩn bị gần một tháng cẩn thận kiểm tra đối chiếu sự thật.

Phương Kỳ, nam, 48 tuổi, ung thư dạ dày thời kì cuối.

"Bác sĩ Tống, cứu tánh mạng người cũng phải nhìn điểm đường nha~"

Bác sĩ Triệu cùng phòng bưng hai ly cà phê vừa vặn đi tới, Tống Thanh Mộng đón đầu gặp phải.

"Xin lỗi xin lỗi... Xem say mê quá..."

"Thế nào? Phương án còn có vấn đề? Không phải định xong rồi sao?" Triệu Húc đưa một ly cà phê cho Tống Thanh Mộng.

"Tôi muốn xác nhận lại lần cuối." Tống Thanh Mộng khép lại đồ vật trên tay, tiếp nhận cà phê, hai người cùng đi tới văn phòng.

"Phương Kỳ này rất lạ, ở phòng bệnh VIP, mời hai y tá cao cấp, gia đình cũng không ai tới chăm sóc. Ông ta không có con cái sao?"

"Không biết, là ông chủ có giá trị con người rất đắt, tôi cũng không hỏi quá nhiều." Tống Thanh Mộng uống ngụm cà phê nóng, cơ thể lập tức ấm áp hơn nhiều.

Ngoài cửa phòng bệnh Phương Kỳ luôn là có hai ông chú mặc đồ đen chắc nịch, Tống Thanh Mộng mỗi lần đi hỏi bệnh đều còn có chút sợ hãi.

"Thế nào? Phẫu thuật không thành vấn đề chứ?" Mang theo chút ngữ khí vui đùa, Triệu Húc dừng bước chân, quay đầu nhìn nhìn Tống Thanh Mộng. Hắn biết cô là người không nắm chắc sẽ không dễ dàng làm.

"Đặt trăm phần trăm yên tâm đi ~" Tống Thanh Mộng cười, dùng đầu vai chạm vào hắn, ám chỉ hắn yên tâm.

"Đêm nay tôi muốn về sớm một chút á~ Ca tối cho anh ~"

Tống Thanh Mộng bước vào phòng khám bệnh trước hắn một bước, ôm cà phê giơ lên đỉnh đầu lắc lắc, ý bảo hắn.

"Lại nợ tôi một bữa cơm! Tôi nhớ kỹ rồi đó!" Triệu Húc hướng tới bóng dáng Tống Thanh Mộng kêu lên, đáp lại hắn chính là tiếng đóng cửa, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu.

"Bác sĩ Triệu, anh không cảm thấy bác sĩ Tống sau khi kỳ nghỉ phép dài hạn trở về liền trở nên có hơi khác sao?"

Y tá đi tới cười hì hì đáp trên vai Triệu Húc, hai người như là đang tiết lộ giống nhau nhìn Tống Thanh Mộng ở phòng khám bệnh.

"Là có hơi..."

"Đây là triệu chứng của phụ nữ đang yêu nhỉ?"

Triệu Húc ôm cánh tay bưng cà phê, y tá ôm hồ sơ bệnh án, hai người cùng tán đồng mà gật đầu mạnh.

Tống Thanh Mộng vào nhà cởi áo blouse tay ngắn, thay áo lông thật dày, gửi tin nhắn cho Thẩm Tinh Hà.

【Đang trên đường sao?】 Hai người ngày hôm qua đã hẹn xong hôm nay ăn cơm tối ở nhà Tống Thanh Mộng.

【Có chút ngoài ý muốn...... Sếp không thả người.】 Thẩm Tinh Hà ngồi ở chỗ góc phòng riêng, gửi tin nhắn cho Tống Thanh Mộng.

【......】

【Chị muốn đến đây không? Có thể đưa người nhà...】 Tống Thanh Mộng không thích náo nhiệt, Thẩm Tinh Hà do dự một chút mới gửi đi, ôm tâm lý may mắn.

【Tôi mấy giờ qua đó được?】 Tống Thanh Mộng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường—— Đúng 7 giờ tối, còn phải nửa giờ nữa mới tan ca.

【Chúng em đã bắt đầu rồi, tan làm chị có thể đến đây.】 Sau khi nhìn thấy phản hồi Thẩm Tinh Hà cong môi bưng lên ly rượu trên bàn không biết tên họ, sảng khoái mà uống một ngụm.

【Được.】 Tống Thanh Mộng trước gương tô son môi, chuẩn bị giao ca.

【Tới thì gọi điện thoại cho em, em đi đón chị.】

Phản hồi xong, Thẩm Tinh Hà cất di động, nhìn đồng nghiệp đang hưng phấn hát theo cặp, lần đầu tiên nàng đối với cô dùng cái từ "người nhà" này, cảm giác thật kỳ diệu.

Khi con người có cảm giác thân thuộc thì hạnh phúc sẽ trở nên dễ dàng hơn.

"Tinh Hà, chính mình ngồi đây làm gì đó?" Phương Khanh bưng một ly rượu màu vàng nhạt ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tinh Hà.

"Không có việc gì, em kêu người lại đây." Thẩm Tinh Hà lễ phép cười cười, knh đèn luôn thay đổi phản chiếu trong đôi mắt sáng của nàng.

Quan hệ hai người ngoài mặt nói gần là cấp trên và cấp dưới. Nhưng riêng tư thì Phương Khanh đối với nàng ân lớn hơn tình.

"Có chuyện gì à?" Phương Khanh vén mái tóc ngắn được cắt ngắn ra khỏi tai, nhấp một ngụm rượu trong ly và nhìn nhóm người đang ca hát và nhảy múa. Trong mắt mê ly lại tỉnh táo, dường như mọi công việc, dù lớn đến đâu, đều có thể hoàn thành chỉ bằng một cái búng tay.

Phương Khanh cũng không bất ngờ, lần trước sau khi gặp Tống Thanh Mộng, cô ấy liền đoán được vài phần, chỉ là không ngờ tới sẽ nhanh như vậy.

"Ừm." Thẩm Tinh Hà theo ánh mắt nhìn qua đi, tâm tư đi theo đám người lên xuống.

"Tống Thanh Mộng?" Phương Khanh quay đầu hỏi nàng.

Phương Khanh làm người thẳng thắn, làm việc sạch sẽ lưu loát, điểm này thật ra rất giống Tống Thanh Mộng.

"Là chị ấy." Thẩm Tinh Hà tiếp nhận ánh mắt mang chút nghi ngờ của Phương Khanh, nàng có lẽ đoán được cô ấy kế tiếp muốn nói gì.

"Chuyện trước kia đều nói cho cô ấy rồi sao?" Phương Khanh buông ly rượu, châm một điếu thuốc trên bàn. Lần đầu cô ấy gặp Thẩm Tinh Hà là ở tiệc rượu, trước mặt mọi người có rất nhiều cô gái xinh đẹp rực rỡ lóa mắt, mà cô ấy đã nhìn thấy một mặt khác của Thẩm Tinh Hà có ít người biết.

"Chỉ nói đại khái thân thế." Ánh đèn ảm đạm xuống dưới, Thẩm Tinh Hà nhìn ly rượu bày ở trên bàn. Giờ phút này nàng cũng giống như Phương Khanh, đang hồi ức lại, quá khứ mà nàng không muốn nghĩ tới trở nên cực kỳ rõ ràng.

"Sớm nói rõ ràng một chút, sau này phía trên lại muốn rời đi không phải một việc dễ dàng." Phương Khanh cất điếu thuốc, vỗ vỗ tay Thẩm Tinh Hà, giống báo cho, cũng giống nhắc nhở.

Cô ấy là có ý tốt, Thẩm Tinh Hà biết.

Quá khứ khó khăn hẳn là sớm chủ động báo cho một chút, bị động xốc lên chân tướng tràn ngập lừa gạt, cũng giống có tính toán trước. Ý tứ trong lời nói của Phương Khanh nàng hiểu.

"Cứ như vậy yêu người yêu người yêu người ~ mọi lúc đều muốn cùng nhau ~"

Tiếng chuông di động kết thúc cuộc đối thoại.

Thẩm Tinh Hà rời khỏi phòng riêng.

"Tôi tới rồi, ở dưới lầu, chờ em tới đón tôi." Tống Thanh Mộng đỗ xe xong, khăn quàng quấn quanh cổ đi ra bãi đỗ xe, ở đại sảnh chờ nàng.

"Bên ngoài lạnh không? Em lập tức đến." Người chờ trước thang máy rất nhiều, từ tầng 4 đến tầng 1 khoảng cách cũng không phải rất xa, Thẩm Tinh Hà không cúp điện thoại đến một bên cầu thang bộ.

"Cũng được, tôi mặc khá dày, sao nghe thấy em có thở hơi gấp?"

Thang máy và thang bộ là ở một chỗ, Tống Thanh Mộng nhìn thang máy chậm chạp không xuống dưới, chuyển hướng cửa cầu thang bộ.

"Tới rồi tới rồi! Chị thật đúng là bạn nhỏ sao? Nói đón chị thì thật sự không tự mình đi lên à?" Thẩm Tinh Hà không trả lời câu hỏi của cô, xóa đề tài trêu chọc cô, còn có một tầng nữa liền đến.

"Em nói muốn tới đón tôi." Tống Thanh Mộng khẽ cười cởi khăn quàng cổ ra, áp ống nghe gần tai.

"Vậy chị có phải bạn nhỏ không? Bác sĩ Tống?" Thẩm Tinh Hà từ một bên cửa thang bộ ra tới, vừa lúc đối thượng hướng mũi chân của Tống Thanh Mộng, ánh mắt cửu biệt nhìn chăm chú hôn môi ở dưới đèn dây tóc.

Lời nói đang ống nghe truyền qua đi, lại ở trộn lẫn hợp ở tiếng ồn ào. Bên tai rõ ràng, trước mắt rõ ràng, bước chân hai nơi không có tạm dừng tới gần.

"Tôi là bạn nhỏ."

Thẩm Tinh Hà bị ôm vào lòng, trên má Tống Thanh Mộng còn chưa hoàn toàn thối lui vài tia khí lạnh, chui vào xoang mũi Thẩm Tinh Hà.

Tuổi rõ ràng lớn hơn Thẩm Tinh Hà, Tống Thanh Mộng tự xưng là "bạn nhỏ" mặt không đỏ tim không đập, ngược lại vị "bạn nhỏ" chân chính kia lại đỏ mặt.

"Ai cơ?"

Thẩm Tinh Hà nghiêng trọng tâm, đặt tay lên trên áo lông hơi lạnh của Tống Thanh Mộng.

"Em."

Tống Thanh Mộng ngẩng đầu đón lấy vẻ ửng hồng ẩn giấu trên mặt Thẩm Tinh Hà.

Chờ đợi đám người bắt đầu xao động. Thang máy đi xuống, đoàn người chen vào thang máy chật hẹp, nếu có thể chen vào vị trí cuối cùng thì sẽ ít người chịu chờ đợi chuyến tiếp theo.

"Hôm nay bệnh viện bận không?" Thẩm Tinh Hà nghiêng đầu dựa vào vai cô, nhìn thang máy khép lại như cái bụng sắp nứt vỡ.

"Cũng được, ngày mai có ca phẫu thuật." Tống Thanh Mộng đút tay phải người đang nghiêng dựa vào mình vào túi áo bên hông.

Trong túi áo rất ấm áp, tay ở bên trong sờ tới sờ lui sờ đến một đồ vật bất ngờ.

"Cái gì vậy?"

Tống Thanh Mộng bình tĩnh nhìn nàng, cong môi, không có trả lời.

"Sao chị biết em thích ăn cái này?"

Thẩm Tinh Hà móc từ trong túi ra kẹo UHA đặt ở trên tay, trước giờ nàng chưa bao giờ đề cập đến sở thích nho nhỏ này với Tống Thanh Mộng.

"Nhìn thấy ở nhà em."

Tống Thanh Mộng không cho là đúng mà nắm lấy tay nàng, lược qua suy tư và kinh ngạc trên mặt nàng, tay lấy kẹo UHA trong túi chuyển sang túi bên kia.

"Đi thôi."

Tay trong túi bị Tống Thanh Mộng nắm lấy, suy tư bị thang máy đi lên bỏ lại phía sau, chỉ để lại ánh mắt giao tiếp trong dày đặc ngọt.

Dưới sự phản chiếu của ánh sáng xanh tím, Phương Khanh tóc ngắn cực kỳ dễ thấy, khí chất độc đáo của cô ấy duy trì mối quan hệ mà cô ấy cần, thật giả trộn lẫn nửa ý cười đang xem tựa khôn khéo xoay chuyển giữa những người đàn ông, mùi rượu dáng điệu thơ ngây của ma men thu hồi la lối khóc lóc, tất cung tất kính mà cúi đầu khom lưng với cô ấy. Thực hiển nhiên, không có người nguyện ý đắc tội cô gái này.

"Tinh Hà! Bên này —" Phương Khanh đuổi người tây trang giày da đi, để trống lên hai vị trí.

Tống Thanh Mộng trước một bước nhìn theo nơi phát ra âm thanh, ánh sáng hơi mờ, không nhìn rõ khuôn mặt, dừng bước chần chờ một chút.

"Phương Khanh, lần trước chị đã gặp qua." Thẩm Tinh Hà ở bên tai cô giải thích.

"Tin nhắn em không nói cô ta cũng tới." Lời này nghe tới có chua chua.

Tống Thanh Mộng đột nhiên ghét đi theo sau Thẩm Tinh Hà với tư cách là khách, trở tay giữ chặt người phía trước không ngừng bước, làm nàng ngoan ngoãn đi theo sau chính mình, xoải bước đi đến phía Phương Khanh.

Thẩm Tinh Hà quả thật không nhắc Phương Khanh cũng ở đây, bởi vì nàng cũng không biết Phương Khanh sẽ đến, mà công ty luật lại làm thuê với Phương Khanh, tất nhiên là hoan nghênh.

Thẩm Tinh Hà nghe ra lời Tống Thanh Mộng nói có ẩn ý, thừa dịp lợi dụng ánh đèn ở đây, nhanh chóng liếc nhìn sắc mặt cô một cái, lại cũng không phẫn không nộ, chỉ là chính mình dần dần cảm giác tay bị nắm thật chặt, bước chân của cô cũng lớn hơn.

"Lại gặp mặt rồi, tôi là Phương Khanh."

Phương Khanh đứng dậy, tạp âm trong phòng riêng không thể không làm nàng tăng lớn âm điệu, đi tới hai người kêu lên.

"Lần trước là trùng hợp, lần này không phải, bác sĩ phẫu thuật tông quát bệnh viện Hoài Nhân Tống Thanh Mộng."

Tống Thanh Mộng cũng lấy đồng dạng âm điệu nói trở lại, tay Thẩm Tinh Hà vẫn như cũ bị nắm.

Một số đồng nghiệp thân thiết nhận thấy sự náo loạn ở đây, nhưng ngại Phương Khanh, không ai dám lại đây hóng hớt, chỉ liếc nhìn bọn họ như thể đang xem một vở kịch, Thẩm Tinh Hà không rảnh ghé mắt nhìn hai người đối thoại nhất nhất đáp lại.

"Bác sĩ à? Chỉ mong tôi gặp cô sẽ chỉ ở những nơi khác ngoài bệnh viện."

Phương Khanh mở đường trêu đùa, ý bảo Tống Thanh Mộng ngồi xuống.

"Tôi cũng hy vọng."

Tống Thanh Mộng mỉm cười trả lời, sau đó kéo Thẩm Tinh Hà ngồi xuống mới buông lỏng tay.

So với lần hai người gặp mặt trước đó, Tống Thanh Mộng lần này đối đãi với Phương Khanh lịch sự hơn nhiều. Thẩm Tinh Hà vốn dĩ lo lắng cô ghét Phương Khanh, nhưng hiện tại xem ra chính mình đã suy nghĩ nhiều.

"Ngày mai có ca phẫu thuật không thể uống rượu đúng không? Em đi lấy ly nước soda cho chị."

Thẩm Tinh Hà giơ tay lấy ly rượu Tống Thanh Mộng vừa nhận lấy từ tay Phương Khanh dời đi, nhỏ giọng nhắc nhở.

Phương Khanh quét mắt qua hai người, lắc lắc ly rượu trong tay, không nói lời nào.

"Uống ít cũng không sao."

Tống Thanh Mộng nghĩ mới vừa nhận lấy ly rượu liền đẩy ra như vậy, hình như có chút thất lễ, nhưng Thẩm Tinh Hà không nghe cô nói, đứng dậy liền ra khỏi phòng.

"Rất hiếm thấy cô ấy như vậy." Phương Khanh nhấp một ngụm rượu nói với Tống Thanh Mộng.

Kiểu nào? Kiểu có chút bá đạo sao? Tống Thanh Mộng chỉ sợ cũng là lần đầu tiên thấy.

"Tôi cũng lần đầu tiên thấy."

Tống Thanh Mộng như suy tư gì mà nhìn cửa phòng kia chậm rãi khép lại, ánh mắt lóe lên nhìn những người đi lại xung quanh.

Các nàng không chỉ là bạn bè đơn giản như vậy thôi nhỉ? Tống Thanh Mộng đoán.

Thẩm Tinh Hà dời đi ly rượu Phương Khanh đưa lại đây, hành động này nếu Phương Khanh là cấp trên, Thẩm Tinh Hà làm cấp dưới hẳn là không dám làm như vậy. Nếu là bạn bè bình thường, như vậy khó tránh khỏi có chút xấu hổ, nói nghiêm trọng hơn thì khả năng sẽ đắc tội với người ta.

Cho nên Thẩm Tinh Hà cùng cô ấy rốt cuộc có cái dạng sâu xa gì? Tống Thanh Mộng chuyển hướng về Phương Khanh đang rót rượu.

"Lần trước gặp mặt, hình như bác sĩ Tống rất có thành kiến với tôi?" Phương Khanh dừng lại động tác rót rượu, ánh mắt họ chạm nhau trong thoáng chốc, ánh sáng và bóng tối lóe lên trên tay.

"Ha ha, lần trước công việc gặp được chút nan giải, trạng thái không tốt, thật là có hơi đắc tội, tôi tự phạt trước một ly." Tống Thanh Mộng thẳng thắn, cầm lên nửa ly rượu vừa rồi Phương Thanh đã rót và uống cạn.

"Cô như vậy lát nữa Tinh Hà trở lại lại trách tôi rót rượu cho cô." Phương Khanh vốn không phải trách tội cô, chỉ là thuận miệng nhắc một câu, nào biết Tống Thanh Mộng thật ra giống đã làm đủ chuẩn bị.

Tinh Hà? Xưng hô này nghe tới vẫn là làm người có chút không thoải mái.

"Như vậy rất có thể cô sẽ không từ chối câu hỏi của tôi." Tống Thanh Mộng cầm chai rượu, rót thêm rượu vào ly của Phương Khanh, đẩy đến trong tầm tay cô ấy.