img...

Chương 35: lần đầu gặp của nghiên an (cp phụ/ cốt truyện)

Chương 35

"Cố Ngộ An."

"Hửm?"

"Em khi đó nói thích chị, có mấy phần thật vậy?"

Sắc trời ố vàng giống như lá cây khô phai màu, theo gió tản ra.

Lúc Trần Nghiễn Thanh đi ra, lá bạch quả rải rác trên đại lộ sân trường chậm rãi biến sắc trong ánh chiều tà tháng chín. Đây là năm đầu tiên cô ấy trở lại. Một lát sau là tiết học đầu tiên của cô ấy. Cô ấy thu hồi sách giáo khoa.

"Chúng ta trước tiên điểm danh ngẫu nhiên."

Trần Nghiên Thanh mang theo một cặp kính gọng tròn màu vàng, muốn cho mình trông tận lực nghiêm túc một chút. Lấy danh sách ra, cô ấy ngẩng đầu nhìn phòng học to như vậy, đông nghịt một mảnh, tiếng châu đầu ghé tai, tiếng cắn hạt dưa, tiếng chơi game... là tiếng nền vang nhất.

Không có ngăn lại, chỉ ghé mắt nhìn ba hàng trống không trước mắt.

"Nhanh lên, sắp điểm danh rồi."

Mấy lớp công cộng như thế này, căn bản không có mấy giáo viên yêu cầu điểm danh, mà hành động yêu cầu điểm danh của Trần Nghiên Thanh, cũng làm cho một số người sinh ra lòng kính sợ đối với cô ấy, ngồi thẳng dậy. Có điều, loại kính sợ này bình thường kéo dài không được quá lâu, sau ba tiết học có thể gặp lại.

Một thùng rác màu xanh lá cây đứng ở góc phòng học, nhìn chăm chú hết thảy, nhất là nữ sinh cách nó gần nhất này.

【Giáo viên sắp điểm danh!!!】

【Tới nhanh lên!!!】

【Cậu không phải còn đang ngủ đó chứ!!】

Ninh Kỳ gửi cho Cố Ngộ An rất nhiều tin nhắn Wechat, không ai trả lời. Gọi điện thoại, không có người nghe máy.

Trần Nghiên Thanh trên bục cũng không đợi người, lấy danh sách ra, bắt đầu đọc tên:

"Giang Lê?"

"Có!"

"Quý Tuyết?"

"Có!"

......

"Ngàn vạn đừng......" Ninh Kỳ nhỏ giọng nói thầm.

"Cố Ngộ An?"

...... Đừng gọi đến Cố Ngộ An......

Lâu không trả lời, dẫn Trần Nghiên Thanh ngẩng đầu, lại hô một lần, "Cố Ngộ An?"

Trong phòng học tức khắc yên tĩnh lại, đều nhìn nhau, muốn nhìn xem là người nào xui xẻo.

Ninh Kỳ bóp giọng, cúi đầu, đè nặng thanh âm, "Có!"

Trần Nghiên Thanh nghe tiếng nhìn lại, nhìn đến một cái nữ đồng học cuộn tròn đầu, lập tức hiểu ý, cố ý hỏi, "Bạn là Cố Ngộ An?"

Đầu đồng loạt chuyển qua, có thể so với bước đi nghiêm, tập trung trên người Ninh Kỳ. Thấy Ninh Kỳ còn chưa phản ứng, bạn học hàng đầu tốt bụng vỗ vỗ bàn cô ấy, ý bảo giáo viên đang nhìn cô ấy.

"Thưa cô! Đúng! Em là Cố Ngộ An!" Ninh Kỳ đứng dậy trả lời, gật đầu một cái, bạn cùng lớp nhận ra cười một mảnh.

Trần Nghiên Thanh cũng từng là học sinh, chút trò vặt này, ai không hiểu chứ? Cô ấy không vạch trần, giãn mặt cười cười, ý bảo Ninh Kỳ ngồi xuống, chỉ vào danh sách, chọn cái tên tiếp theo.Thật trùng hợp.

Trùng hợp hay không trùng hợp.

"Ninh Kỳ?"

Ninh Kỳ kinh sợ vừa ngồi xuống. Vừa gọi, cô ấy nhất thời không biết nên đáp hay không nên đáp...

"...... Có......"

Trần Nghiễn Thanh lại theo tiếng nhìn lại, nhíu mày.

Một người chia làm hai góc? Thú vị đấy.

"Bạn là Ninh Kỳ? "Đóng danh sách lại, tháo mắt kính xuống, khiến cho mấy hàng bạn học phía trước ngưng mắt nhìn kỹ, tóc dài nửa buộc lên, lưu loát dứt khoát, váy dài âu phục màu lam nhạt dịu dàng không mất trang trọng, hai tay thay nhau ở trước ngực, nhếch môi cười một cái là có thể đưa tới sự chú ý của mọi người.

Cả sảnh học sinh nhìn kẻ xui xẻo, bạn học hàng đầu càng nhìn giáo viên.

"Thưa... thưa cô... Em là Ninh Kỳ..." Ninh Kỳ giờ phút này trong lòng đều đang mắng Cố Ngộ An, có điều cô ấy quả thật không nghĩ tới, giáo viên tiết học công cộng này lại có trách nhiệm như vậy... Còn sẽ điểm danh...

"Vậy bạn rốt cuộc là Cố Ngộ An?" Dừng lại, đi về bên phải hai bước, đối diện Ninh Kỳ một hàng, "Hay là Ninh Kỳ?"

Toàn trường đã bình tĩnh hô hấp, điểm chú ý của mọi người đều ở trên người Trần Nghiên Thanh, trong tay vì Ninh Kỳ mà toát mồ hôi.

"Ninh Kỳ... Em là Ninh Kỳ... thưa cô..." Ninh Kỳ giờ phút này lòng giết Cố Ngộ An đều có, mới tiết thứ nhất thôi, tiết này phải học một học kỳ đó...... Lần này, ấn tượng của cô ấy và Cố Ngộ An ở trong lòng giáo viên xem như không thể xóa nhòa.

"Được, tôi nhớ kỹ bạn rồi, bạn học Ninh." Trần Nghiên Thanh trở lại trước bục giảng, nhìn quanh phòng học, mặt lộ vẻ mỉm cười, giọng nói trầm ổn mà có lực nói," Tôi tên là Trần Nghiên Thanh, nhuyễn nhĩ trần, thạch kiến nghiên, nguyệt cuối thanh."

Ninh Kỳ nơm nớp lo sợ ngồi xuống, lén gửi tin nhắn cho Cố Ngộ An.

【Học kỳ này sợ là đều không thể trốn học... Giáo viên đã nhớ kỹ tên hai ta rồi! Cậu lại không tới, chỉ sợ cũng muốn trực tiếp rớt môn!!!】

Dưới đài nhỏ giọng nghị luận: Giọng nói nghe hay quá, tại sao vừa rồi cũng không chú ý tới...... Giáo viên này thật sự rất xinh đẹp...... Quả thực chính là hình mẫu lý tưởng của mình......

Background màn hình:

"Trần Nghiên Thanh, đã tốt nghiệp thạc sĩ ở đại học Tấn Nam, chuyên ngành tâm lý học, tiếp tục học tiếp tiến sĩ..."

"Trên đây là kinh nghiệm học tập và tự giới thiệu của tôi," Xoay người viết xuống một chuỗi chữ cái," Đây là email cá nhân của tôi, hoan nghênh các bạn gửi các vấn đề khó khăn cho tôi, bất luận là học tập hay cuộc sống, tôi sẽ cố gắng hết sức trợ giúp các bạn."

Sau một tràng vỗ tay, trong phòng học liên tiếp giơ tay lên. Câu hỏi vốn không còn trong nội dung soạn bài của Trần Nghiên Thanh, nhưng tiết thứ nhất, cô ấy cũng không chuẩn bị giảng bao nhiêu nội dung chuyên ngành, "Mời bạn học nam này nói."

Bạn học nam A: "Cô Trần, có thể nói số điện thoại của cô không?"

Dưới đài phụ họa: "Đúng vậy, cô ơi! Hiện tại rất ít người dùng email! Số điện thoại di động và Wechat mới là thường dùng!"

Không nghĩ tới là hỏi cái này, Trần Nghiên Thanh nhẫn nại viết xuống một chuỗi con số, mới coi như bình ổn tiếng hỗn loạn thay nhau nổi lên.

"Bạn học này còn có câu hỏi gì sao?"

"Thưa cô, vấn đề tình cảm có thể tìm cô không ạ?"

Phụt —— dưới đài cười vang, khiến cho một mảnh xôn xao.

Trần Nghiên Thanh không phải dựa vào tức giận để thu hút sự yên tĩnh của các học sinh, mà là dựa vào sự hiền hòa thong dong của cô ấy, nhất cử nhất động dịu dàng thướt tha.

Mà con người nhìn thấy cái đẹp sẽ tự giác rơi vào yên tĩnh, chìm vào thưởng thức, mất đi ngôn ngữ.

Trần Nghiên Thanh kéo tóc cười, tay phải đặt lên bục giảng, tay trái buông xuống một bên, trong tay xoay đầu phấn viết, chờ phòng học hoàn toàn yên tĩnh, lực chú ý trở lại trên người cô ấy, mới nói, "Có thể."

"Cảm ơn cô ạ."

"Được, vậy tiếp theo chúng ta liền tiến vào chủ đề chính, mời các bạn học lật đến phần bộ phận mở đầu ......"

Ninh Kỳ lén lút lại bắt đầu gửi tin nhắn.

Phòng ngủ 610.

Thùng rác màu xanh đứng ở phía dưới thang bảo vệ, tiện tay ném rác xuống, là có thể "ném rổ" thành công.

Ầm —— Chai nước vào rổ, đánh thức người trong mộng.

Cố Ngộ An bực bội che đầu, điện thoại di động ở một bên chấn động, làm cho cô nàng cuối cùng không thể không cầm lên nhìn.

Đầy màn hình đều là tin nhắn của Ninh Kỳ.

"Fuck......!"

Ầm—— Thùng rác màu lam lăn qua một bên, ngã xuống đất không dậy nổi, bình nước ở trong bụng nó an an ổn ổn nằm.

Cuối cùng tận mắt chứng kiến Cố Ngộ An là một thùng rác màu xanh lá cây, ngay đối diện cửa phòng học.

"Còn có bạn nào còn có câu hỏi?"

"Báo... Báo cáo!"

Trần Nghiên Thanh vừa dứt lời, Cố Ngộ An liền xuất hiện ở cửa.

Ánh mắt của cả lớp giống như ánh đèn sân khấu, hướng về phía cửa.

"Bạn học này có vấn đề gì?" Trần Nghiên Thanh vừa lấy một loại giọng điệu vui đùa hỏi cô nàng, vừa khép sách lại, sau đó nghiêng người đứng lên, chăm chú nhìn cô nàng.

Cố Ngộ An chạy quá nhanh, tóc rối bù bay lên, không trang điểm, nhưng trong mắt của cô nàng tựa hồ như hồ nước lạnh thấu lạnh, làm cho trái tim khô nóng của Trần Nghiên Thanh bị câu lấy thật lâu, thẳng đến khi quy về bình tĩnh, mới dời đi ánh mắt nhìn chăm chú.