Chương 6: cuồng hoan
Đấng tạo thế đã sắp xếp cho mỗi chúng ta một cuộc gặp gỡ gọi là sự cứu rỗi ngay từ khi chúng ta sinh ra.
Mà nàng, chính là cứu rỗi của cô.
Bệnh viện chứng kiến cuộc sống mới, cũng chứng kiến sự suy tàn, khô héo và chết chóc.
Tòa nhà to như vậy, ngọn đèn dầu không tắt từ tầng này đến tầng khác, mùi nước sát trùng tán loạn khắp nơi, áo khoác trắng ở các gian phòng nhỏ không ngừng xen kẽ du tẩu, già trẻ từng hàng nôn nóng mà đứng, chờ đợi sinh mệnh được xem xét.
Người đi bệnh viện, đều hướng sinh.
Người mặc áo trắng, đều đỡ chết.
"Bác sĩ Tống, tôi đây làm xong phẫu thuật và kiểm tra xong liền sẽ ổn chứ." Thẩm Chi Diệc cũng không đếm được đây là lần thứ mấy tới gặp Tống Thanh Mộng, chỉ cần thấy cô thì không phải chuyện tốt.
"Hôm nay kết quả kiểm tra không có gì, cậu đã không sao rồi." Vẻ mặt Tống Thanh Mộng bất đắc dĩ, người này biết rõ bản thân dạ dày không tốt, còn uống rượu, đột nhiên bản thân uống say, trách ai được.
"Rốt cuộc cũng không cần gặp lại cậu, ha ha ha ha, tôi lại có thể uống rượu."
Bởi vì phải làm phẫu thuật viêm ruột thừa cấp tính, Thẩm Chi Diệc cũng đã bao nhiêu ngày cũng chưa ăn đồ gì ngon lành, mỗi ngày đều là ăn cháo với rau củ, cả người gầy không ít.
"Đừng đắc ý quá sớm, vẫn là phải chú ý chế độ ăn uống, cần nghe lời dặn của bác sĩ." Nhìn bộ dạng người này đắc ý, nếu không phải biết rõ đức hạnh cô ấy, Tống Thanh Mộng đều muốn mắng cô ấy một câu xứng đáng.
"Được được được, nghe lời dặn của bác sĩ! Có điều... Nhìn sắc mặt cậu gần đây không tồi nha." Thẩm Chi Diệc bỗng nhiên cũng nhớ tới cái đêm bản thân uống say đó, mơ hồ nhớ Tống Thanh Mộng rời đi cùng với một người phụ nữ có thân hình đẹp, cô cũng không tiết lộ, chỉ có thể chính mình há mồm hỏi thật lâu.
"Phải, không tồi." Nhưng thật ra Tống Thanh Mộng không để ý ý tứ trong lời nói của cô ấy, sinh hoạt gần đây xác thật rất dễ chịu.
"Thế nào? Rất thích? Còn liên lạc thì sao?" Vẻ mặt vui sướng trên mặt người nọ, hiển nhiên còn đang hồi ức chi tiết.
Nói xong "Liên hệ thì sao?", Tống Thanh Mộng lâm vào suy tư.
Lần đầu tiên thấy nàng, là ở một quán bar Thanh.
Nàng giống như những ngôi sao chấn động rơi xuống từ phía chân trời, không hề được sự báo trước lại vô cùng lộng lẫy.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh sáng rực rỡ rơi rụng ở trong đám đông, ly quang đan xen, bóng người lắc lư, âm nhạc mơ hồ và cuồng nhiệt khơi gợi những dục vọng sâu thẳm trong lòng người.
Có người ngồi ở quầy bar chờ đợi cuộc gặp gỡ tình cờ, có người đến gần chủ động xuất kích, mà nàng ngồi ở một bên tự uống tự chước, là chờ đợi hay là dụ hoặc?
Hiện tại nghĩ đến, nàng đối với Tống Thanh Mộng mà nói không thể nghi ngờ là dụ hoặc.
Nhìn đám người không ngừng nghỉ trên sàn nhảy, cuộn sóng cuồn cuộn, khi tăng khi giảm, Thẩm Tinh Hà ngồi một mình một bên, rượu đã xuống bụng, cũng với tính cách của những kẻ tán gió trăng kia không tương nhập.
Tống Thanh Mộng liếc mắt một cái liền chú ý đến thân ảnh này, một bộ bình vai váy dài, ánh sáng dừng ở trên xương quai xanh, phản chiếu khung xương hoàn hảo. Váy y khẩn trí đến cùng thân hình tương dán, mái tóc đen xõa hai bên, trong mắt là mê ly thanh tỉnh, so sánh với người chung quanh, nhiều vài phần thanh lãnh cao ngạo, cũng tản ra một loại bắt được hơi thở nhân tâm.
Nàng giống một ly sâm panh sủi bọt, đặt ở trên quầy bar, chờ cô đến đánh giá.
"Thường xuyên tới?" Bưng một ly Vodka mạnh, Tống Thanh Mộng lướt qua đám người hỗn độn, đi về phía thân ảnh xinh đẹp.
Cô nhất quán chủ động, thấy nhiều sinh tử, càng hiểu được tận hưởng lạc thú trước mắt đáng quý.
"Cô xem tôi giống không?" Thẩm Tinh Hà cầm cao chân ly rượu xoay về phía cô, ngay sau đó một ngụm nuốt xuống, khóe miệng tràn ra vài giọt, cũng không quên dùng linh hoạt đầu lưỡi liếm sạch sẽ.
Nói là câu dẫn, tuyệt đối không quá.
"Không giống." Tống Thanh Mộng cười tà mị, rượu mạnh đốt cháy cổ họng, trong ly cũng trống không.
"Vậy cô sai rồi, tôi lần đầu tiên tới." Thẩm Tinh Hà dùng tay chống đầu liếc hướng về cô, khóe mắt chảy ra phong tình, hoặc nhân tâm.
"Tôi đây là chủ quán, mời cô uống rượu." Thân mình hơi dựa quầy bar, cúi người về phía người trước mặt, giơ tay lên búng ngón tay.
Ánh mắt chạm nhau, rối loạn đúng mực.
Thẩm Tinh Hà cuống quýt tránh đi ánh mắt thiêu đốt, dừng ở đẩy hướng hai người mãn ly rượu mạnh.
Nàng, vẫn là còn quá non nớt.
Khóe miệng Tống Thanh Mộng hiện ra ý cười, nàng hoảng loạn, làm cô đắc ý.
Thẩm Tinh Hà uống hết ly rượu độc đẩy về hướng chính mình, bỏ chạy ra ngoài.
Thật đúng là lần đầu tiên tới, chỉ là như thế, liền rối loạn đầu trận tuyến.
Tống Thanh Mộng theo sát bước chân nàng, giống đang đi săn.
Trò chơi mèo vờn chuột, vừa mới bắt đầu.
Ở hành lang, cách xa tiếng nhạc và tiếng nói ồn ào, chỉ có hai bóng đen đang dựa vào tường.
"Thế nào? Sợ à?" Tống Thanh Mộng bắt lấy cánh tay con mồi, đem nàng vây ở trong gông cùm xiềng xích.
"Sợ gì chứ?" Thẩm Tinh Hà chẳng những không phản kháng, ngược lại còn dùng một tay vén tóc mái cho người nọ, một tay xoa eo người nọ, kéo khoảng cách hai người lại gần.
Dưỡng khí trở nên loãng hơn.
"Cô nói xem?" Tống Thanh Mộng lại nghiêng người về phía trước, trao đổi hô hấp lẫn nhau.
Thử thăm dò điểm mấu chốt của nhau, để xem ai sẽ là người rơi vào bẫy trước.
"Như vậy sao?" Chóp mũi tương để, môi răng chỉ cách nhau một milimet.
"Không chỉ vậy..." Mùi rượu quyện vào kẽ răng, lại từ giữa môi sái lạc.
Nàng đầu hàng trước, sẵn sàng rơi vào bẫy.
Tiếng nhạc vẫn vang xa xa, ánh đèn muôn màu vẫn nhảy loạn.
Vị của nàng rất ngon, giống như một chiếc bánh quy có vị rượu, đầy mê hoặc và thơm mùi sữa. Tống Thanh Mộng lão luyện hơn, vừa mới từng bước ép sát người, ngược lại là hổ giấy.
Ngực Thẩm Tinh Hà kịch liệt phập phồng, bàn tay đặt trên eo người đó trượt xuống, chống đỡ bức tường phía sau.
Đầu lưỡi truy đuổi, Tống Thanh Mộng cầm đầu, khóe môi nước trong bóng tối chiếu rọi, trong tiếng ồn ào lại có thêm chút tia sáng của cánh môi va chạm.
Bang bang bang —— tiếng bước chân tiệm cận.
Du kéo hơi thở thu hồi, vén váy lên vuốt ve bụng dưới, tay lại dời về phía hoa tâm ngừng lại, khẽ nâng chân cũng rơi xuống đất.
Thẩm Tinh Hà thở hổn hển, dựa vào người đã tước đi oxy của nàng.
"Đi theo tôi." Tống Thanh Mộng chỉnh lại vạt váy cho nàng, xem ra là người đứng đắn.
Lời mời bên tai đã làm lòng đầy mê hoặc.
"Bác sĩ Tống? Thanh Mộng? Suy nghĩ cái gì vậy?" Thẩm Chi Diệc cũng thấy ánh mắt người trước mặt dại ra, dùng tay quơ quơ trước mặt cô.
"Không." Lấy lại tinh thần, nhớ tới bệnh của nàng, cũng không biết đã khỏi hẳn hay chưa.
"Thế nào? Buổi tối cùng đi uống rượu chúc mừng tôi khỏi hẳn nhé?" Thấy cô không muốn tiết lộ điều gì, Thẩm Chi Diệc cũng không hề hỏi nhiều.
"Cậu đi đi, nhưng đừng uống rượu, tôi còn có việc." Cô muốn đi thăm nàng, gần là xuất phát từ trách nhiệm đối với bệnh nhân.
"Chuyện gì a? Tôi mời khách đó, cơm miễn phí cậu cũng không cần?" Mưu toan dò hỏi ra chút cái gì.
"Thăm bệnh nhân." Chuẩn xác mà nói, quả thật là bệnh nhân, nhưng tầm mắt Tống Thanh Mộng trốn tránh.
"Bệnh nhân? Thật?" Nửa tin nửa ngờ, Thẩm Chi Diệc cũng không phải ngốc, nào có bác sĩ tự mình tới cửa thăm bệnh?
"Thật sự thật sự, nhưng cậu đừng uống rượu, thành thành thật thật chú ý chế độ ăn uống, cái gì nên ăn cái gì không nên ăn, tôi đều viết ra cho cậu rồi, kiên trì một tháng." Tống Thanh Mộng đem cho cô ấy tờ giấy đầy điều cần chú ý, rồi đuổi người đi.
Cái giá bệnh nhân này thật lớn, tôi cũng không khiến được Tống Thanh Mộng tới cửa thăm khám, ngược lại muốn nhìn xem một chút nhân vật này như thế nào. Thẩm Chi Diệc cũng cầm tờ giấy đầy lời dặn của bác sĩ, nhìn cửa phòng tư vấn khám bệnh của Tống Thanh Mộng đã đóng chặt.
"Buổi tối đến nhà em tái khám một chút." Nói rất rành mạch, lại nghiêm nghị chính khí.
"Được." Thẩm Tinh Hà nhìn thấy tin nhắn, không khỏi bật cười, bệnh vặt thôi mà, nhưng bác sĩ đại tài lại tốn nhiều công sức như vậy.
"Tan tầm tôi đi đón em." Tống Thanh Mộng lại bổ sung.
Trăng lưỡi liềm lộ ra, bóng mây thưa thớt, cuộc chiến giữa đêm và ánh sáng lặng lẽ đến, nuốt chửng lẫn nhau và hoàn thiện lẫn nhau.
Tống Thanh Mộng đứng dưới tòa nhà cao ốc sáng ngời, suy đoán người bên trong sẽ xuất hiện từ phía bên nào.
Nàng tới rồi.
Thân hình cao gầy bị một bên đèn đường kéo vừa dài vừa ốm, ánh mắt tìm trái phải, chính xác dừng ở bóng dáng người bên kia đường, Thẩm Tinh Hà vẫy tay với cô.
Tống Thanh Mộng cũng đi về phía trước, vẫy tay với nàng.
Nàng đột nhiên cảm thấy, đường phố nóng hừng hực, đám đông và xe cộ quanh mình tấp nập, giống như đã trở thành một đường nét duy nhất được vẽ trên tờ giấy vẽ, một phông nền có thể tùy ý thêm vào mà vẫn bất động.
Các nàng nhìn nhau qua đường, bốn mắt đối nhau.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, ánh đèn neon trên con phố dài bị lu mờ.
Bước chân nàng kiên định, trầm ổn, phương hướng chuẩn xác, thần sắc đạm nhiên, từng bước một ở trong lòng Tống Thanh Mộng cuồng vang, đem khoảng cách rút ngắn lại, lại ngắn lại, khuôn mặt phóng đại, lại phóng đại.