Chương 10: đừng bàn chuyện yêu đương với em
Dưới sự hướng dẫn của Nguyên Phi Cách, Hòa Yến nhanh chóng nắm được quy tắc trò chơi, trò này chủ yếu là chơi chiến thuật tâm lý. Mấy ván còn lại cô dần dần lên tay, còn thắng được mấy ván liền.
Chơi đến hơn 2 giờ sáng, mọi người mới lưu luyến [1] về phòng ngủ.
[1] Nguyên văn là “意犹未尽”: Làm việc gì mà chưa đã thèm
Trở về phòng, Điền Anh và Lưu Mịch Phong cũng có ở đây, ba người ngồi trên giường nhìn Hòa Yến chằm chằm.
Hòa Yến vừa cởi áo vừa nói: “Chúng mày không đi ngủ hả?”
Điền Anh hỏi cô: “Nói đi, mày với Nguyên Phi Cách đi chơi đâu đấy?”
“…..” Hòa Yến liếc cô nàng một cái, “Bọn tao không có gì.”
Lời này có khác nào chột dạ.
“Bọn tao đâu nói hai người có gì.” Lưu Mịch Phong nhìn chằm chằm cô với vẻ thăm dò, “Chỉ là tò mò thôi mà.”
Hòa Yến cười lạnh: “Tao còn không hiểu chúng mày chắc.”
Cô đang định vào phòng tắm, Điền Anh bật dậy ôm cô vào lòng: “Nói thật là hai người đứng cạnh nhau xứng đôi lắm!”
Hòa Yến chớp chớp mắt, sau đó nhìn ba cô bạn nhà mình: “Thật à?”
“Thật mà! Trai xinh gái đẹp, xứng!”
Hòa Yến rũ mắt, giọng điệu trầm xuống: “Thôi bỏ đi.”
Thạch Tiểu Thần nghi hoặc: “Hửm? Sao lại thôi?”
Cô thở dài: “Xứng đôi cũng không được.”
“Mày không có hảo cảm với anh ấy à?”
Sao lại không có hảo cảm được? Không có hảo cảm mà sáng đêm thèm muốn khuôn mặt và thân thể của anh à? Nhưng mà… nếu nhắc đến chuyện tình cảm thì quá mệt mỏi, đúng không?
Hòa Yến không biết làm thế nào để nói rõ mối quan hệ của hai người, ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô chỉ nói: “Người bị mắc kẹt trong một mối quan hệ tình cảm đa phần là con gái, tao lại không muốn buồn phiền vì những suy nghĩ đó. Huống chi tao càng không muốn dẫm lên vết xe đổ của mẹ…”
Nói xong cô lập tức chạy trối chết vào phòng tắm.
Ba người còn lại nhìn nhau, họ hiểu rõ vết sẹo trong quá khứ của Hòa Yến cho nên ngoài thở dài ra thì cũng chẳng biết nên làm gì.
————
Hôm nay Hòa Yến dậy sớm, cô vào bếp làm một cốc yến mạch sau đó ra ngồi cạnh bể bơi trong sân, hai chân thả xuống nước, lấy di động ra chụp ảnh trời xanh buổi sớm.
Cô ngẩn ngơ nhìn cây đại thụ trong góc, dường như cảnh tượng phóng túng nơi góc tường đêm đó vẫn còn sót lại, ấy là bí mật giữa anh và cô. Cố gắng thu lại sự bối rối, Hòa Yến uống hết cốc yến mạch rồi đứng dậy chuẩn bị vào nhà.
Lâm Hạo đang đứng sau cánh cửa kính do dự một hồi, thấy cô xoay người, sự kích động thoáng hiện lên trong mắt.
“Lâm Hạo? Cậu có việc tìm tôi à?”