img...

Chương 12: mặt dày quấn lấy

Chương 12

Nguyên Phi Cách chỉnh lại vạt áo bị nhăn rồi bình tĩnh mở miệng: “Lão Kỳ, tôi không đến để đánh nhau với cậu.”

Hàm Thiệu Kỳ cũng bình tĩnh lại, thật ra anh ta cũng không định động thủ, nhưng thấy dáng vẻ thờ ơ của Nguyên Phi Cách thì lại không khỏi nổi quạu. Anh ta tâng bóng hai cái rồi hất cằm về phía Nguyên Phi Cách: “Làm ván không?”

Nguyên Phi Cách chưa nói gì, Hầu Triển Bằng đã mở miệng trước: “Chấn thương của anh Phi… có được không?”

“Điều trị ba năm mà chưa khá lên thì vứt.”

Hàm Thiệu Kỳ nói chuyện không hề nể nang chút nào, chẳng quan tâm có chọc vào vết thương lòng của người ta hay không.

Nguyên Phi Cách bật cười, gật đầu đáp: “Được thôi, dù tôi có phế cũng đánh với cậu được.”

“Nói suông thì ích gì, đến đây.”

Nói xong, Hàm Thiệu Kỳ xoay người đi đến trước bàn bóng bàn, mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện.

Hầu Triển Bằng phát rầu nhìn hai người: “Anh Kỳ, anh…”

“Cậu câm miệng cho anh, đây là chuyện của anh với anh ta.”

“…..”

Nguyên Phi Cách cởi áo khoác ngoài ném cho Hầu Triển Bằng, tay trái cầm vợt, lòng bàn tay phải khẽ lau mặt vợt hai cái. Anh đi đến trước bàn, khom người theo tư thế trung bình tấn, chuẩn bị sẵn sàng tiếp bóng.

Những đội viên xung quanh lặng lẽ vây quanh, bọn họ không dám tiến lên quá gần mà đứng cách hai bàn để quan sát. Hầu Triển Bằng không thể ngăn hai người nên đành miễn cưỡng bước sang một bên rồi khoanh tay quan sát bọn họ.

“Anh Kỳ, nếu anh Phi bị thương thì anh nhớ phụ trách đấy.”

“Sao? Giờ thành yếu ớt không tự gánh vác được rồi à?” Hàm Thiệu Kỳ trào phúng.

Nguyên Phi Cách cười nhạo: “Yếu hay không thì lát sẽ biết không phải sao?”

Thoạt nhìn tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng nhưng Hàm Thiệu Kỳ vẫn đúng mực, biết thương thế của Nguyên Phi Cách không phải thứ để đùa nên phát bóng không hiểm như thường ngày, Nguyên Phi Cách cũng dễ dàng tiếp được bóng.

“Con trai cậu đâu? Dạo này không thấy em dâu đăng ảnh thằng bé lên vòng bạn bè.”

“Hai năm trước lên tiểu học rồi, mẹ thằng bé thì bận đi làm, tôi lại huấn luyện suốt ngày, làm gì có thời gian rảnh rỗi. Anh thì sao? Đừng bảo vẫn là cẩu độc thân đấy nhé?”

“Xéo.”

Hai người đánh qua đánh lại mấy lượt rồi lại bắt đầu trò chuyện. Trái tim bé nhỏ của Hầu Triển Bằng hết lên rồi lại xuống, cậu ta xoay người đuổi mấy đội viên đang hóng hớt xung quanh đi: “Đi ra đi ra, ra huấn luyện tiếp đi.”

“Nghe nói cả năm nay anh chỉ đi du lịch, sao, thấu hiểu hồng trần rồi à?”

Nghe thấy vậy, Nguyên Phi Cách xuýt thì bật cười, cánh tay dùng lực hơi quá nên lỡ đánh bóng ra ngoài. Hàm Thiệu Kỳ phản ứng rất nhanh, vươn tay đánh bóng lại, Nguyên Phi Cách mất cơ hội tiếp bóng, không thể bắt bẻ.

Anh sờ sờ mũi, thầm nghĩ trước kia đúng là muốn khám phá hồng trần thật, nhưng mà đứt gánh giữa đường rồi.

“Giờ đi khám phá hồng trần vẫn còn hơi sớm.”

Hàm Thiệu Kỳ lại phát bóng, nói: “Ngày xưa anh là người đầu tiên trong đội chúng ta có người yêu, khi đó anh rõ là buông thả. Giờ thì hay rồi, lúc tôi kết hôn anh còn độc thân, giờ con trai tôi biết đi mua nước tương rồi anh cmn vẫn độc thân.”

“Thì sao, đến khi con trai cậu biết tán gái tôi mới gấp.”

“Fuck!”

Hàm Thiệu Kỳ ra sức, quả bóng bàn nhảy qua lưới đập xuống mặt bàn trong giây lát rồi bật lên, bay về phía bên trái người đàn ông. Nguyên Phi Cách thực hiện động tác giật bóng xoáy trái tay theo bản năng, tay vung ra, nhưng ngay sau đó, cơn đau nhức bỗng truyền đến từ chỗ bả vai đến cổ tay.

Khi bóng rơi xuống phía đối diện, nó nhanh chóng xoay hướng, Hàm Thiệu Kỳ không kịp di chuyển, chỉ đành trơ mắt nhìn quả bóng bàn màu trắng rơi xuống đất.

Hàm Thiệu Kỳ sửng sốt.

“Đm.” Hầu Triển Bằng trố mắt.

Vừa nãy không nhìn lầm chứ? Giật bóng xoáy trái tay? Tuyệt chiêu của Nguyên Phi Cách.

Người đàn ông buông vợt, hơi xoay bả vai, anh cau mày rồi bật cười nói: “Được rồi, chơi thế thôi, không đến lúc đi kiểm tra bác sĩ của tôi lại nổi khùng nói tôi tự tìm đường chết.”

Hàm Thiệu Kỳ hoàn hồn, nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp: “Phi Cách, anh còn quay lại nữa không?”

Nguyên Phi Cách không đáp, anh lấy một bao thuốc lá trong túi ra ném cho Hàm Thiệu Kỳ rồi hất cằm: “Rảnh quá thì làm điếu đi, đừng để huấn luyện viên với em dâu thấy là được.”

“Anh Phi, của em đâu?”

“Cái này là cho cả hai đứa.”

“…..”

Nói xong, anh không có lý do gì để ở lại nữa, thế là mặc áo khoác vào rồi phất tay: “Tết gặp lại sau, đi trước đây.”

Bóng lưng cao lớn thẳng tắp đi qua dãy bàn bóng, tiếng bóng đập vào mặt bàn giòn giã chẳng thể ngăn nổi bước chân anh. Anh như đi xuyên qua những chiến trường đã cũ, song cuối cùng chỉ còn lại cô độc, chẳng thể mang đi bất cứ thứ gì.

————

Giải đấu loại mùa thu của game PUBG chiếm giữ vị trí thứ nhất trên bảng hot search, giai đoạn đầu là hình thức online, được phát trực tiếp trên toàn bộ các nền tảng, giai đoạn chung kết sau đó sẽ là hình thức offline. Giờ đang là lúc hot nhất.

Trước kia Nguyên Phi Cách không chú ý đến mấy thứ này cho nên không biết thể thao điện tử lại hot đến vậy. Lúc lên mạng, anh luôn có thể nhìn thấy những tin tức liên quan.