Chương 17: món đồ chơi nhỏ bị phát hiện (h nhẹ)
Một tháng qua, An An và Thu Thu đều ở khu căn cứ cùng Hòa Yến, cuối cùng cũng có mấy ngày nghỉ để về nhà.
Hòa Yến mang theo một mèo một chó về, vừa mở cửa di động đã vang lên, cô vội vàng đẩy hành lý vào rồi rút di động trong túi ra nghe máy.
Thạch Vĩnh Nham gọi tới.
Khoảng thời gian trước cô nói muốn xem nhà, chuẩn bị mua một căn cho mẹ, nhưng do bận thi đấu nên cô nhờ Thạch Vĩnh Nham đi xem trước giúp mình.
Nghe nói cô vừa thi đấu xong, Thạch Vĩnh Nham lập tức gọi điện sang.
Anh là bác sĩ, không có nhiều mối quan hệ lắm, bạn bè xung quanh hầu hết đều là đồng nghiệp nên anh không giúp được gì nhiều cho cô. Sau khi kể chuyện này cho cha mẹ nghe, cha anh đã giới thiệu một người môi giới.
Cha anh nói rằng người này hoàn toàn đáng tin, sẽ không hố mình. Thạch Vĩnh Nham gửi phương thức liên hệ của bên môi giới cho cô: “Nếu có vấn đề gì thì có thể gọi cho anh, dù sao mua nhà cũng không phải việc nhỏ.”
Hòa Yến thấy hơi ngại, chuyện của tiểu bối còn phải làm phiền trưởng bối giúp đỡ, cô nói với Thạch Vĩnh Nham lần sau nhất định sẽ mang quà tới nhà thăm cô chú.
“Khách sáo làm gì, ba anh cũng không phải người hay so đo cấp bậc lễ nghĩa.”
“Lúc thuê nhà đã làm phiền anh với Tiểu Thần rồi, lần này lại làm phiền anh tiếp…”
“Được rồi được rồi, em đừng khách sáo, lần sau đến chơi mang theo nhiều đồ ăn tới là được.”
Cúp điện thoại, Hòa Yến nhẹ nhàng thở ra.
Vấn đề nhà ở đã giải quyết xong, sau đó cần phải tìm thời gian hẹn gặp người môi giới kia.
Hòa Yến lấy quần áo bẩn trong vali ra rồi cho vào máy giặt, sau đó thay áo ngủ rồi nằm ườn trên sô pha chơi di động.
Người nói hai ngày nay mình rất rảnh – Nguyên Phi Cách mãi mà chẳng liên lạc với cô, đúng lúc cô rảnh rỗi nên có thể nhắn tin trêu anh một chút.
Còn chưa nhấn vào giao diện trò chuyện, người nào đó đã video call tới đây. Ngón tay ấn vào nút kết nối theo bản năng, trên màn hình hiện lên một khuôn mặt với góc độ kỳ cục.
Hòa Yến cong miệng giả vờ chán ghét: “Đại ca à, anh tìm góc nào đẹp đẹp tí được không ạ? Anh như thế em sẽ mất hứng thú với anh đó.”
Nguyên Phi Cách dựng di động lên bàn trà rồi ngả người ra sau. Anh đang mặc đồ thể thao, quần cộc rộng rãi, dây buộc tóc đen trên trán, có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi lớn chảy trên má qua màn hình, huyệt thái dương sáng lấp lánh.
Dáng vẻ say sưa đầm đìa lúc trên giường của người đàn ông chợt hiện lên trong tâm trí, nhịp tim Hòa Yến nảy lên hai cái.
Nguyên Phi Cách mở miệng: “Xem ra em hết bận rồi nhỉ?”
Cô hoàn hồn, nhìn dây buộc tóc của anh một lát rồi mới lên tiếng trả lời: “Dạ, em vừa về nhà. Nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại huấn luyện tiếp.”
“Em vất vả rồi.”
Hai chân anh tùy ý dạng ra, chiếc quần đùi thể thao rộng rãi khiến phong cảnh chỗ đùi anh nửa kín nửa hở. Người đàn ông này đang định dụ dỗ cô đấy à?
Hòa Yến nuốt nước miếng, cô ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Không phải anh hẹn em hả?”
“Vậy em có rảnh không?” Nguyên Phi Cách khoanh tay trước ngực, cười nhạt nhìn cô.
Hòa Yến lật mình, tay vươn xuống dưới xoa đầu An An đang quỳ rạp trên sàn, ngữ điệu không tập trung mấy: “Dạ có rảnh, nhưng em không muốn tới nhà anh.”
“Vì sao?”
“…..”
Mấy lời nói trong lúc giận dỗi của anh cô vẫn nghe lọt, quả thật mỗi lúc đi tìm anh cứ như là gấp gáp muốn làm tình vậy, mặc dù cô chủ động nhưng con gái vẫn cần mặt mũi nhé!