Chương 26: không sao
Thấy Hòa Yến vào một mình, Hòa Tuyết Quyên liếc nhìn ra sau cô: “Ơ? Cái cậu kia đâu rồi?”
“À, anh ấy đi rồi ạ.”
“Đi rồi? Đi nhanh vậy? Người ta vừa mới đến chưa được bao lâu.”
Tâm trạng Hòa Yến không tốt lắm, cô gật đầu: “Anh ấy bận chút việc ạ.”
Hòa Tuyết Quyên nhìn cô một cái rồi nói: “Cậu ấy mang hai bó hoa tới, bó hoa lay ơn tặng cho mẹ, còn một bó nữa vẫn ở đây không biết là cho ai nhỉ?”
Lúc này Hòa Yến mới chú ý đến hai bó hoa được đặt song song trên tủ đầu giường, bên cạnh bó hoa lay ơn được gói rất đẹp là bó hoa hồng phấn nhỏ hơn, những đóa hoa chụm vào, bên trên còn dính chút sương mai.
Cô ngây người, bước tới đầu giường ôm lấy bó hoa hồng phấn rồi chạy ra ngoài. Hòa Tuyết Quyên đằng sau vội cất giọng dặn dò: “Chạy chậm thôi con!”
Lúc chạy đến cổng bệnh viện, cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Người đã sớm không còn nữa.
Hòa Yến hơi nản lòng, hạ bó hoa xuống rồi dần dần ngây người.
Thấy cô hớt hải chạy ra khỏi bệnh viện, Tiêu Vân cũng gác lại chuyện trong tay rồi chạy theo. Nhìn cô đứng một mình trước cổng viện, anh tiến lên gọi: “Hòa Yến, em sao thế?”
Hòa Yến quay đầu, khẽ nhếch khóe môi: “Không có gì…”
“Bó hoa này đẹp nhỉ, em mua chúng khi nào thế?”
“Không phải em…” Hòa Yến mím môi, do dự một lát, cô nói với Tiêu Vân: “Anh ném đi giúp em với.”
Tiêu Vân cúi đầu nhìn lướt qua, anh hơi nhíu mày: “Bó hoa này hình như là mới mua, ném đi thì tiếc lắm.”
“Dù sao cũng không dùng, cứ ném đi ạ.”
“….. Được.”
Nhận lấy bó hoa hồng, Tiêu Vân xoay người đi đến chỗ thùng rác cách đó không xa.
Hai tay buông thõng bên hông nắm chặt, cô nhìn chằm chằm bó hoa, đột nhiên lên tiếng: “Chờ một chút!”
Tiêu Vân dừng bước, xoay người lại.
“….. Thôi anh cứ đưa cho em đi ạ.”
Bó hoa hồng phấn lại quay về tay cô.
“Ném đi thì đáng tiếc thật.”
“…..”
————
Bay đến Sơn Thành rồi quay về còn chưa hết một ngày.
Lúc xuống máy bay, Nguyên Phi Cách về nhà cất hành lý rồi đến tìm Triệu Châu.
Thấy anh đột nhiên tới đây, Triệu Châu rất ngạc nhiên, bình thường bảo Nguyên Phi Cách tới kiểm tra, cái tên này sẽ nghĩ 1001 lý do để từ chối.
“Sao cậu tới đây?”
Trông tâm trạng Nguyên Phi Cách không được tốt lắm, anh đen mặt ngồi xuống.
Nửa ngày không nói lời nào.
“Này, cậu bị sao thế?”