img...

Chương 29: không giận đến vậy (h)

Chương 29

Đầu tháng 8, thế vận hội Olympic kết thúc.

TELO vừa kết thúc lượt đấu liên lục địa đợt thứ hai và đang có một kỳ nghỉ ngắn hạn.

Hòa Tuyết Quyên dẫn Hòa Yến đến xem concert vũ đạo, từ hồi còn nằm viện bà đã muốn đi xem biểu diễn rồi. Đúng lúc đợt này Hòa Yến rảnh rỗi, Hòa Tuyết Quyên đã đặt mua hai vé.

Hòa Tuyết Quyên rất thích khiêu vũ, nhưng hồi đó gia đình không có điều kiện cho nên bà coi vũ đạo như sở thích giấu trong đáy lòng. Hòa Yến nhớ rõ khi mình còn nhỏ, Hòa Tuyết Quyên thỉnh thoảng mua một vài đĩa CD khiêu vũ về, lúc rảnh rỗi sẽ bật lên xem.

Concert nằm ngay tại sân vận động Bắc Kinh, lúc hai mẹ con đến nơi, trước cửa sân vận động đã có rất nhiều người đứng xếp hàng ở đấy.

Hầu hết là người trẻ, có người đeo máy ảnh trên cổ, hình như là master-nim.

Hòa Yến ngạc nhiên hỏi: “Đông người thế, mẹ ơi ai thế ạ? Hot vậy sao?”

“Tề Mạn Hy đó, người ta là vũ công đến từ Thượng Hải, trẻ lắm, lớn hơn con có 2 tuổi thôi.”

Hòa Yến huých vai bà cười trêu: “Ủ ôi không ngờ nha mẹ, dạo này mẹ đu idol đỉnh đấy.”

“Bớt trêu mẹ của con đi!”

Sau khi vào hội trường, hai mẹ con tìm được chỗ ngồi của mình, ngồi chờ buổi biểu diễn bắt đầu.

Khi lấy điện thoại ra để tắt âm, Hòa Yến chợt nhìn thấy tin nhắn wechat Nguyên Phi Cách gửi tới.

[Nghe nói tháng 9 em có trận đấu, bạn anh muốn đi xem. Anh cũng muốn.]

Hòa Yến cười khẽ, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, một lát sau mới trả lời anh: [Lần này tổ chức ở Hàn Quốc cơ, bọn anh có đi được không ạ?]

[Được.]

[Bạn anh là ai thế?]

[Là hai người dạo này hay lên hot search ấy.]

[Ồ, dạ được. Mà anh cũng thường xuyên lên còn gì.]

[Ừm.]

Cuộc trò chuyện chấm dứt, Hòa Yến nhìn chằm chằm khung trò chuyện một lúc rồi mới cất điện thoại.

Hòa Tuyết Quyên quay sang nhìn cô rồi hỏi: “Con nhắn tin với ai thế? Trông vui vậy?”

Hòa Yến chớp chớp mắt: “Con vui bao giờ ạ?”

“Con soi lại mặt mình đi, rõ ràng vậy còn gì?”

“….. Ầu.”

“Mấy hôm nay mẹ hay thấy tin tức của cái cậu Nguyên Phi Cách kia lắm, dạo này hai đứa còn liên lạc không?”

Hòa Yến chột dạ cất điện thoại vào túi rồi ho khẽ: “Chắc còn ạ.”

“Chắc là chắc thế nào? Còn thì bảo là còn, mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện này, chỉ cần con không bị tổn thương là được.”

Hiện tại Hòa Yến như vậy vẫn là do gia đình, bà không có tư cách kiểm soát và tham dự vào chuyện tình cảm của con gái, chỉ hy vọng con bé được bình an.

Hòa Yến khẽ thở dài, đầu gác lên vai mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con không sao mà.”

“Không sao là tốt.” Bà xoa đầu Hòa Yến, “Buổi biểu diễn bắt đầu rồi!”

Cuối cùng Hòa Yến cũng biết tại sao Tề Mạn Hy có nhiều master-nim đến vậy rồi, mỗi động tác được máy ảnh chụp lại đều đẹp đến ngây người, thậm chí con di động ghẻ với độ phân giải kém của Hòa Yến cũng có thể chụp được tận tấm ảnh đẹp.

Nhìn cô ấy nhảy múa trên sân khấu, Hòa Yến ở dưới khán đài mê mẩn đến độ không biết đã vô tình buột miệng bao nhiêu câu “Đờ mờ”.

Sau khi kết thúc, bọn họ định lên xin chữ ký, nhưng người xung quanh quá đông nên hai mẹ con đành phải từ bỏ.

Về nhà, Hòa Yến đăng ảnh hôm nay chụp được lên weibo, khen không ngớt lời, còn follow weibo của Tề Mạn Hy nữa.

Bên dưới sôi nổi bình luận: [Nữ chiến thần cũng có ngày đu idol.]

Lướt weibo xong, Hòa Tuyết Quyên bảo cô dắt An An xuống dưới đi dạo.

Cô đeo dây cho An An rồi ra ngoài đi dạo theo lối cũ. Đến nơi không có nhiều người, cô tháo dây cho nó, bé Shiba lập tức vui vẻ chạy về phía trước, chạy được một đoạn thì dừng lại đợi cô.

Hòa Yến cầm dây kéo trong tay, chầm chậm đi theo sau.

Di động trong túi vang lên, là Nguyên Phi Cách gọi.

Cô sửng sốt vài giây, đột nhiên nhớ ra, hình như bọn họ còn chưa làm lành mà?

Cô nhấn nút nghe, mím môi chờ một lát, đầu dây bên kia lên tiếng trước.

“Em quay đầu lại đi.”

Giọng nói đằng sau vang lên hòa cùng âm thanh bị lọc qua sóng điện thoại, Hòa Yến quay đầu lại, người đàn ông mặc bộ quần áo thể thao quen thuộc với chiếc mũ lưỡi trai che nửa khuôn mặt, chỉ nhìn thấy khóe miệng hơi nhếch lên và chiếc cằm sắc sảo của anh.

Hòa Yến ngạc nhiên: “Anh, sao anh lại ở đây?”

“Rảnh rỗi không có việc gì nên đi dạo một lát thôi.”

“…..”

Hình như nơi này không ở gần nhà anh lắm thì phải?

An An đằng sau chạy tới, thấy có nhiều hơn một người, nó vừa chạy quanh Nguyên Phi Cách vừa ngửi ngửi. Sau khi xác định là người quen, nó giơ hai chân lên bám vào quần anh. Trên chiếc quần thể thao màu đen bỗng xuất hiện hai vết chân chó màu nâu đất.

Nguyên Phi Cách không hề để tâm, anh ngồi xổm xuống chơi đùa với nó.

Thân là chủ nhân, Hòa Yến đứng đó như một người thừa thực thụ…