img...

Chương 32: giở trò

Chương 32

Có 32 đội đến từ khắp nơi trên thế giới sẽ tham gia thi đấu, đầu tiên đấu loại trực tiếp trước, sau đó sẽ chọn ra 16 đội vào vòng chung kết, số tiền thưởng của đội vô địch tương đương với 10 triệu NDT.

Lần này, tổng cộng có 6 đội đến từ Trung Quốc và Đài Bắc, ban huấn luyện sợ các tuyển thủ chưa thích nghi được với khí hậu Hàn Quốc, mọi bữa ăn đều được kiểm soát chặt chẽ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của các tuyển thủ cũng được giám sát, không được chậm trễ việc tập luyện.

TELO nằm trong top 3 vòng loại và xuất sắc lọt vào vòng chung kết.

Sau vòng sơ loại, bọn họ không dám buông lỏng, ngày hôm sau lập tức mở họp, sau đó tăng cường tập luyện. Lần này đội chủ nhà là Hàn Quốc, phía Trung Quốc luôn phải đề phòng xem bọn họ có ngấm ngầm giở trò gì hay không.

Hầu Triển Bằng nói với Nguyên Phi Cách rằng Hàn Quốc cũng là đơn vị tổ chức PGI (PUBG Global Invitational) năm ngoái. Đến vòng cuối cùng, hội trường đột nhiên bị tắt điện, làm gián đoạn tiết tấu và tâm lý của các tuyển thủ, lúc ấy Trung Quốc buộc phải rút khỏi trận đấu.

“Mấy anh bạn mắt một mí này nhiều thủ đoạn lắm, còn không biết xấu hổ nữa, không biết lần này định giở trò gì đây!”

Hai người đang ngồi trong tiệm gà rán, Hầu Triển Bằng không dám ăn nhiều, chỉ ăn một miếng gà rán, phần còn lại chui hết vào bụngNguyên Phi Cách.

Nguyên Phi Cách vứt xương vào thùng rác rồi lau miệng, hừ lạnh một tiếng: “Xem ra dù ở trên sàn đấu nào thì tokbokki vẫn mãi là tokbokki.”

[*] Nguyên văn là “棒子” (Cây gậy/Hạt ngô): Đây là biệt danh người TQ gọi người HQ, có 3 lý do: (1) Người Hàn Quốc đánh người bằng gậy; (2) Cây gậy là tiếng địa phương của Bắc Kinh, có nghĩa là ngu xuẩn, ngu dốt; (3) Người Hàn Quốc thích trồng ngô. Ở đây editor xin phép được dùng biệt danh (theo chiều hướng tiêu cực) mà người Việt dùng để gọi người Hàn để thể hiện rõ sắc thái của từ. Nếu có đóng góp gì, xin hãy comment bên dưới hoặc inbox cho editor ạ.

“Đúng.” Hầu Triển Bằng gật đầu đồng ý, “Nhưng cũng phải thừa nhận thể thao điện tử của nước này rất mạnh. Em đã xem qua rồi, các đội đến từ một số quốc gia lọt vào chung kết lần này không khó ăn lắm, nhưng riêng Hàn Quốc có tận 3 đội vô địch lọt vào chung kết. Lần này chắc đội Trung Quốc phải đánh một trận khó khăn đây.”

Người xung quanh nói chuyện bằng tiếng Hàn anh nghe không hiểu, Nguyên Phi Cách thấy hơi phiền lòng, ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Anh tin tưởng thực lực của bọn họ.”

“Cũng phải, TELO hiện tại chính là chiến đội eSports hàng đầu thế giới, Hòa Yến luôn nằm trong top 3 server châu Á chưa bao giờ rớt hạng, mà thôi, không nói chủ đề này nữa.”

Nguyên Phi Cách híp mắt nhìn cậu ta: “Ngày nào cậu cũng huấn luyện trong căn cứ, sao biết nhiều thế?”

“Ai mà chẳng có sở thích? Em đâu giống anh, hỏi gì cũng không biết, xin hỏi ngoài chơi bóng ra anh còn biết gì nữa?”

Nguyên Phi Cách nhấc cốc nước lên giả vờ hất vào người cậu ta, Hầu Triển Bằng vội vàng né tránh.

“Em nói sai hử? Anh nhìn anh bây giờ đi, không thi đấu, chỉ lên chương trình, chẳng có sở thích đặc biệt nào, người đàn ông nhàm chán như anh là không hấp dẫn nhất đấy!”

Nguyên Phi Cách cong môi đầy trào phúng: “Anh nhàm chán nhưng anh còn có bạn gái, cậu có không?”

“….. #%*amp,#!!”

***

Vừa mới kết thúc một đợt huấn luyện, cuối cùng cũng có thời gian để nghỉ ngơi. Hòa Yến đứng dậy định đến ghế sô pha ngồi nghỉ một lát, nhưng Hâm Tử và Thành Hàn đằng sau đã nhào lên tranh ghế trước, hai người quấn lấy nhau giành chỗ.

Lý Văn Tinh chỉ vào bọn họ: “Hai đứa kia không thấy mệt hả! Đừng đùa nữa, nhanh nghỉ ngơi đi!”

Cô ngồi xuống một bên, lấy di động ra chuẩn bị gọi cho Nguyên Phi Cách.

Còn chưa kết nối, một dãy số lạ đột nhiên gọi đến.

Cô nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nam.

“Xin chào, cô Hòa Yến phải không?”

Nghe thấy cách hỏi này, trái tim Hòa Yến nảy lên một cái: “Tôi đây.”

“Cha của cô, ông Ôn Kiện Bách đã qua đời vào đêm qua.”

Cảnh sát vừa dứt lời, cô cảm giác nhịp tim của mình ngừng đập trong giây lát, đầu óc ong ong, như còn vọng lại hai chữ cuối cùng của cảnh sát, qua đời.

“Cô Hòa? Cô có đang nghe không?”

Hòa Yến cố ghìm khóe miệng đang nhếch lên, hốc mắt đỏ hồng vì kích động, hô hấp cũng trở nên dồn dập, cô vội vàng trả lời: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi.”

“Vì cha cô qua đời trong thời gian chấp hành án nên phải nhận được sự đồng ý của người nhà mới có thể tiến hành giám định tử thi, về phần hậu sự sẽ do người nhà giải quyết.”

“Được, cứ giám định đi ạ. Nhưng hiện tại tôi đang không ở trong nước, tạm thời chưa thể về ngay được, tôi giao chuyện này cho mẹ tôi, người đã ly dị với ba tôi được chứ?”

“Được.”

Cúp máy, cô vẫn còn tiêu hóa sự thật này.

Gã đàn ông kia đã chết rồi, chết thật rồi.

Nháy mắt ấy, nỗi lo lắng và tuyệt vọng vô hình đè lên người cô bấy lâu nay dường như tan biến hết.