img...

Chương 36: kết thúc

Chương 36

Thủ đô có tuyết rơi, sáng sớm, Hòa Yến bị Nguyên Phi Cách gọi dậy ngắm tuyết.

Hòa Yến đứng trên ban công, cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng, giơ di động lên chụp vài tấm ảnh, vốn định đăng lên weibo nhưng lại sợ để lộ địa chỉ nhà Nguyên Phi Cách, cuối cùng chỉ đăng lên vòng bạn bè.

Nguyên Phi Cách đi tới, hơi nhíu mày hỏi: “Em không lạnh hửm? Nhanh vào trong mặc quần áo vào!”

“Em vào liền.”

“Nhanh lên.”

Anh kéo cô vào nhà, cầm chăn tới bọc kín cô lại, bàn tay vỗ mông cô một cái, “Đi thôi.”

Hòa Yến giận dỗi lườm anh một cái. Đăng bài xong, cô nói với anh: “Hay là em về nhà một chuyến, đi mua quần áo với mẹ em.”

Mấy hôm nay cô luôn ở bên nhà Nguyên Phi Cách. Hòa Tuyết Quyên biết bọn họ đang hẹn hò, lúc Hòa Yến nói muốn đến nhà anh ở, bà cũng không phản đối, chỉ dặn cô chú ý an toàn.

Người đằng sau ôm lấy cô, rầu rĩ hỏi: “Chừng nào em lại tới?”

“Em không thể ở lại đây quá lâu, mẹ em vẫn còn ở nhà mà.”

Anh thở dài: “Được rồi, anh đưa em về nhé?”

“Dạ không cần đâu, trận đấu của anh là vào hôm nào thế?”

“Ngày 20.”

Hòa Yến thơm lên mặt anh một cái: “Đến lúc đó đón em nha?”

“Ừm, được.”

Lâu rồi Hòa Yến không đi mua quần áo, vốn định lên mạng ngắm nhưng Hòa Tuyết Quyên lại muốn đi dạo phố hơn.

Tưởng rằng chỉ có hai mẹ con bọn họ, ai dè lúc xuống lầu, trước cửa còn có mấy cô dì trong câu lạc bộ nữa.

Cô không rành cách ứng phó với người lớn, bất chấp khó khăn chào các dì một tiếng rồi đón nhận lòng nhiệt tình của họ.

Hòa Yến kéo Hòa Tuyết Quyên qua một bên: “Mẹ, mẹ không nói có người đi cùng mà.”

“Ôi mọi người cùng nhau đi mua sắm cho vui ấy mà!”

Ba dì kia đều là bạn tốt của Hòa Tuyết Quyên, trên đường đi tán gẫu không ngừng. Thỉnh thoảng nhắc tới cô, vẫn không thoát được mấy chủ đề hẹn hò kết hôn.

Không cần phải nói quá nhiều với người ngoài, Hòa Yến cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng tình, nhưng Hòa Tuyết Quyên lại luôn miệng nói: “Ôi chao, con bé không vội không vội.”

“Bây giờ nhiều đứa không muốn kết hôn lắm, thời thế thay đổi rồi.”

“Đúng vậy. Con gái tớ không chịu kết hôn, thái độ kiên quyết lắm.”

“Được rồi được rồi, đi với nhau đừng nói về con cái mãi thế.”

Hòa Yến đi bên cạnh không khỏi cúi đầu cười khẽ.

Đi dạo phố tới trưa, hai mẹ con túi lớn túi nhỏ về nhà.

Hòa Yến lại dắt An An ra ngoài đi dạo, lúc về tới nhà cơm tối đã chín rồi.

“Về rồi sao? Con vào ăn cơm đi.” Hòa Tuyết Quyên dọn bát đũa ra cho cô rồi lau chân cho An An trước.

“Dạ.”

Lau chân là công đoạn An An thích nhất, nó chủ động giơ chân lên để bà lau.

Hòa Tuyết Quyên nấu một ít cháo, mùi thơm của táo đỏ quyện vào nhau, Hòa Yến húp sạch một bát.

Nhìn dáng vẻ ăn no ợ một cái của con gái, Hòa Tuyết Quyên buồn cười: “Con ở nhà bạn trai cũng thế này à?”