Chương 4: mèo cào đấy
Điều hòa chạy cả đêm, nhiệt độ vẫn luôn duy trì ở mức 19 độ C.
Nguyên Phi Cách tỉnh dậy vì quá lạnh, anh đang nằm ngay hướng gió điều hòa phả xuống. Anh vươn tay kéo chiếc chăn trên lưng lên tới cổ rồi chôn mặt vào gối đầu.
Sau một thoáng im lặng, Nguyên Phi Cách đột nhiên ngẩng đầu.
Bên cạnh không có một bóng người, trên chiếc ga trải giường màu trắng đầy nếp nhăn vẫn còn thấy dấu vết của trận điên cuồng đêm qua.
Anh lắc lắc đầu sau đó ngồi dậy.
Nhìn quanh một lượt, sau khi xác định người nọ không có ở trong phòng mình, Nguyên Phi Cách lại ngã vào chăn đệm, thoải mái duỗi thẳng người, ánh mắt đờ đẫn trong chốc lát.
Anh cầm di động lên nhìn thời gian, sắp 10 giờ rồi.
Đứng dậy mặc quần áo rồi mở cửa phòng ra, vừa ra ngoài đã thấy chiếc xe đẩy của nhân viên dọn phòng trong khách sạn dừng ở trước cửa phòng Hòa Yến, phòng cô thì đang mở.
Nguyên Phi Cách sửng sốt vài giây, đến khi nhân viên ra khỏi phòng, anh mới hoàn hồn, vội vàng ngăn thím đó lại.
“Xin chào, cho cháu hỏi một chút, những người ở phòng này đi đâu rồi?”
Nhân viên dọn phòng vừa cất dụng cụ dọn dẹp vào xe đẩy vừa đáp: “À, tất cả bọn họ đã rời đi từ sáng nay rồi.”
Nguyên Phi Cách nhíu mày: “Đi rồi sao?”
“Đúng rồi.”
“Họ đi lúc mấy giờ thế?”
“Khoảng 1 tiếng trước, đây là phòng cuối cùng tôi dọn dẹp.”
“…..”
Anh nghiến răng, kìm nén cảm xúc, sau đó cảm ơn nhân viên dọn phòng.
Quay về phòng mình, Nguyên Phi Cách kéo rèm ra nhìn xuống bên dưới, dòng người qua lại, xe cộ nườm nượp.
Anh hít sâu một hơi rồi bật cười thành tiếng, sau đó đưa tay vò mái tóc ngắn, đứng trước cửa sổ hồi lâu không nhúc nhích.
Hòa Yến đang ngồi hàng cuối cùng trên chiếc xe thương vụ, cô mượn ipad của Hâm Tử để chơi game, mấy lần nhảy dù đều biến thành hộp ngay sau khi đáp đất. Người chơi là cô xem ra có vẻ bình tĩnh nhưng Hâm Tử ngồi bên cạnh gấp muốn chết rồi.
“Em bảo này chị ơi, hôm nay chị sao vậy? Chẳng phải Pecado là sân nhà của chị sao? Sao vừa đáp đất đã ngỏm ngay vậy?”
Hòa Yến đấm cậu ta một cú: “Đừng có ồn!”
Chu Hoành Xương ngồi ghế trên quay đầu ngó Hòa Yến đang chơi game rồi mỉm cười: “Này, hình như trước khi đi em chưa chào hỏi vị quán quân thế giới kia đúng không? Rõ ràng hai ngày nay thân thiết lắm mà?”
Hòa Yến ậm ừ hai tiếng lấy lệ, không thèm để ý anh ta nữa.
Cô lại chơi thêm hai ván solo, dù đã tập trung hơn chút nhưng tới cuối trận chỉ vô tình thất thần một lúc đã bị người chơi khác dùng AWM giảm thanh hạ gục. Hòa Yến hết sạch kiên nhẫn, thoát khỏi game rồi trả lại ipad cho Hâm Tử.
Cô mở di động của mình ra, lúc này hội chị em bạn dì đang trò chuyện rôm rả trong nhóm chat.
Đang vào đợt nghỉ lễ, bốn người bọn họ trừ Hòa Yến ra thì đều làm nghề tự do. Nhưng Hòa Yến vừa giành chức quán quân thế giới, theo quy định sẽ được nghỉ ngơi một tuần. Hai ngày này mọi người đang bàn kế hoạch đi đâu chơi.
Điền Anh: [Chúng mày thấy Tam Á thế nào?]
Lưu Mịch Phong: [Đừng! Mùa hè đi Tam Á làm gì? Tao không muốn đen thui vì phơi nắng đâu!]
Điền Anh: [Giờ đang thịnh hành làn da bánh mật khỏe khoắn bạn hiểu không?]
Lưu Mịch Phong: [Tao đủ mật [1] rồi, không cần phơi nữa, cảm ơn.]
[1] Nguyên văn là ‘Mịch’ trong tên Lưu Mịch Phong.
Thạch Tiểu Thần: [Tao cũng thấy Tam Á không tồi mà, lúc đó gọi thêm mấy người bạn nữa đi cùng. Anh tao đang làm bác sĩ trong đội điền kinh của tỉnh, chúng mày luôn mồm kêu muốn quen giai đẹp còn gì? Dáng người bọn họ mlem mlem lắm!]
Lưu Mịch Phong: [Thèm đàn ông.jpg. Thật á? Thật hả?! Tao đi!]
Hòa Yến nhìn chằm chằm ba chữ “da bánh mật” trên khung chat nửa ngày, không biết suy nghĩ bay đến tận phương nào, thế cho nên lúc mọi người xuống xe hết cô vẫn còn đang ngẩn ngơ.
“Này!” Thành Hàn ở bên ngoài xe, gõ cửa kính gọi cô, “Sao bà không xuống?”
Cô hoàn hồn, cất di động đi rồi xuống xe.
Trong phòng chờ, cô ngồi xuống một góc, mở nhóm chat ra trả lời tin nhắn.
Lão Ba: [Chúng mày bàn xong thì bảo tao, tao xin nghe theo sắp xếp của tổ chức.]
Thạch Tiểu Thần: [Thế mày được nghỉ khoảng bao lâu?]
Lão Ba: [Chắc hai tuần gì đó, lần này về còn phải chụp hình tuyên truyền một buổi nữa.]
Điền Anh: [Nhanh phê duyệt đi, chờ mỗi mày thôi!]
Lão Ba: [Đã nhận.]
Máy bay lao về phía trời xanh, cô ngồi cạnh cửa sổ quan sát thành phố Hàng Châu bên dưới, nghĩ xem lúc này người đàn ông trong khách sạn đang làm gì.
Anh đang tức chết luôn? Hay là không thèm để ý?
Nắm tay đặt bên môi, cô cố nén nụ cười trên khóe miệng, sau đó điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi nằm xuống. Sự đắc ý và nỗi mất mát đang đánh nhau túi bụi trong lòng, cô kéo chăn lên, đeo bịt mắt vào, không biết bao lâu sau mới ngủ.
——
Sau khi quay về Bắc Kinh, Hòa Yến tiếp nhận đợt trị liệu của bác sĩ trong đội.
Hiện tại các khớp ngón tay của cô lúc nào cũng đau nhói như bị kim châm, nhất là khi vừa trải qua một trận đấu lớn, tình trạng này rõ rệt hơn hẳn.
Bác sĩ nói trong những trận đấu quy mô lớn, tuyển thủ luôn ở trong trạng thái tập trung và căng thẳng cao độ, ngón tay và cổ tay luôn phải sử dụng nhiều lực hơn cho nên tình trạng sau thi đấu cũng bộc lộ rõ ràng hơn.
Hòa Yến trầm mặc một lát rồi hỏi: “Ý anh là tôi bị viêm gân à?”
Ôn An Chí liếc nhìn Chu Hoành Xương phía sau rồi lập tức quay sang Hòa Yến, anh ta cười ôn hòa: “Cô yên tâm, chỉ cần tiếp nhận trị liệu, mọi chuyện đều không thành vấn đề.”
Do đặc thù nghề nghiệp, viêm gân là loại bệnh thường thấy ở các tuyển thủ thể thao điện tử, một khi mắc phải triệu chứng này, đồng nghĩa với việc tuyển thủ đó sắp phải giải nghệ.
Năm nay cô đã 25 tuổi, hầu hết tuyển thủ tầm tuổi cô đều sắp hoặc đã giải nghệ. Thật ra những người xung quanh cũng từng khuyên cô, giải thưởng nên lấy cũng lấy rồi, đừng để đến khi bệnh tật đầy người, rớt xuống vực sâu vì tham công tiếc việc.
Lần này cô lại giành được chức quán quân thế giới, có thể chuẩn bị giải nghệ được rồi.
Những thứ đó, cô biết chứ.
Cô bắt đầu thi đấu từ năm 18 tuổi, nhiều năm như thế, không thể nói bỏ là bỏ ngay được.
Ôn An Chí yêu cầu cô trị liệu bằng thuốc trước, huấn luyện cường độ cao là nguyên nhân gây ra bệnh, gần đây đúng lúc được nghỉ phép, cô có thể tạm nghỉ ngơi vài hôm.
Hòa Yến quay về căn hộ của mình, điều đầu tiên làm là đi tắm.
Bồn tắm lớn đầy bọt xà phòng, cô gạt nước, gom bọt đến trước ngực rồi lại thổi chúng đi, cứ lặp đi lặp lại như thế không biết mệt.
Cô giơ tay trái lên che ánh sáng ấm áp trên đỉnh đầu rồi cẩn thận ngắm nhìn. Mặc dù ngón tay không thon dài mảnh khảnh nhưng cũng đầy đặn trắng nõn, đầu ngón tay sáng bóng, mềm mại tựa trân châu.
Bàn tay xinh đẹp nhường này, cô thật sự hy vọng có thể dùng nó thi đấu thêm vài năm nữa.
Tắm xong, Hòa Yến nhắn tin cho Thạch Tiểu Thần. Hai cục cưng của cô vẫn đang được gửi nuôi ở nhà cô ấy, ngày mai cô sẽ tới đón chúng về.
Hòa Yến đặt di động xuống, mở máy tính lên, sau đó livestream một lát. Cô không chơi game mà ngồi trò chuyện giao lưu với các bạn fan, sau đó xin nghỉ một ngày với lý do muốn ra ngoài nghỉ phép cùng bạn bè.
Làm xong những điều cần làm thì đã gần 12 giờ. Bác sĩ không cho cô thức khuya, cô nghe theo dặn dò của bác sĩ, lập tức lên giường nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Nhưng mà thời gian chuẩn bị ngủ có hơi dài, tới khi mở mắt nhìn thời gian, đã hơn 2 giờ sáng mà cô còn chưa ngủ.
Giờ vừa nằm xuống trong đầu sẽ tự động phát lại hình ảnh của buổi tối ngày hôm đó.
Rồi bảo cô phải ngủ thế nào đây?
Càng ngủ càng nóng là sao?
Vốn tưởng nếm được mùi ngon là sẽ thỏa mãn, không nhớ nhung nữa. Ai ngờ càng nếm càng thèm, càng thèm càng muốn nếm lại.
Hòa Yến nằm ngửa trong ổ chăn, cô thở dài, cuối cùng vẫn lấy món đồ chơi nhỏ của mình ra…
Đây là đồ chơi cô mua ở cửa hàng của một streamer 18+ nào đó, tích hợp chức năng nhập thể và hút. Hòa Yến nhấn chốt mở, cái lưỡi nhỏ bắt đầu chuyển động nhanh chóng.
Chưa chạm tới hạt châu cô đã thở dốc rồi, bàn tay phủ lên bầu ngực trắng nõn, Hòa Yến bỗng nhớ đến bàn tay rộng lớn có vết chai mỏng của người nào đó đã từng chơi đùa hai trái đào tiên của mình.
Nơi mềm mại run rẩy không ngừng vì chức năng hút của đồ chơi, tiếng rên rỉ yêu kiều càng lúc càng lớn, cái lưỡi nhỏ liếm mạnh hạt châu.
Khoái cảm khi cao trào tạo thành từng đợt sóng trào, lần lượt vỗ về đầm lầy ướt át. Chưa tới một phút đồng hồ cô đã nước nôi lênh láng…
Đôi mắt mơ hồ nhìn chằm chằm trần nhà, một lúc lâu sau cô mới thoát khỏi dư vị cao trào.
Trong lòng bỗng thấy cô đơn và xấu hổ, Hòa Yến đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa qua loa rồi quay về giường lần nữa. Lần này cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ thẳng đến giữa trưa, Hòa Yến bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của Thạch Tiểu Thần.
Cởi bịt mắt ra, mí mắt cô còn đang đánh nhau túi bụi. Hòa Yến đưa điện thoại lên tai, yếu ớt alo một tiếng.
Đầu dây bên chỗ Thạch Tiểu Thần vang lên tiếng chó sủa, chắc An An lại quậy rồi đây.
“Bà cô của tôi ơi, bao giờ bà tới rước hai vị tổ tông này về thế ạ?”
Hòa Yến nằm nghiêng người, giơ điện thoại lên trước mặt: “Giờ là mấy giờ rồi?”
“Sắp trưa rồi, mặt trời chiếu đến mông rồi đó chị gái!”
Thạch Tiểu Thần là người Tân Môn.
Thỉnh thoảng sẽ phun ra 2, 3 câu tiếng địa phương.
Hòa Yến ngồi dậy, nhặt miếng lót mông bị ném dưới sàn lên đem vào bồn rửa trong phòng tắm.
“Tối qua ngủ hơi muộn, chiều tao sẽ tới đón con trai con gái cưng về.”
Cúp điện thoại xong, cô bắt đầu giặt tấm lót mông.
Lúc đó cô mua hai cái, một cái dùng để lót khi bà dì ghé thăm, một cái để lót khi chơi toy, chức năng khác nhau nhưng mục đích đều là sợ làm bẩn ga giường.
Giặt xong, cô mang ra ban công phơi.
Cả người vô lực, Hòa Yến cũng chẳng muốn nấu cơm cho nên dứt khoát gọi thức ăn ngoài.
Cơm nước xong, Hòa Yến mở livestream lên chơi game mấy tiếng, đến khoảng 5 giờ cô mới đi đón bé chó và bé mèo nhà mình.
Thạch Tiểu Thần ở cùng cha mẹ, trong nhà nuôi khá nhiều thú cưng. Hòa Yến thường xuyên bay tới bay lui để thi đấu, khi đó An An và Thu Thu sẽ được gửi nuôi ở nhà bọn họ.
Đi tới cửa, Hòa Yến nhấn chuông.
Người ra mở cửa là Thạch Vĩnh Nham, anh mặc quần áo ở nhà, trên sống mũi là cặp kính gọng đen, anh mỉm cười mở cửa cho cô vào.
Hòa Yến ngoan ngoãn chào: “Anh Tiểu Thạch.”
“Yến Yến đến chơi à, mau vào đi, Tiểu Thần đang chơi cùng Thu Thu ở trên lầu.”
“Dạ.”
Vừa vào nhà, Hòa Yến đã thấy mấy chú chó chạy tới, đi đầu đúng là con trai lớn hơn nửa tháng không gặp của cô.