Chương 5: gặp lại
Chụp hình tuyên truyền xong, Hòa Yến chính thức được nghỉ phép.
Trong lúc đó, mẹ cô ở Sơn Thành gửi rất nhiều đồ ướp lạnh cô thích nhất tới đây, ngoài miệng dặn phải nghe theo huấn luyện viên chú ý đến chế độ ăn uống, nhưng vẫn thương con gái không được ăn đồ mình thích.
Hòa Yến một tay ôm chó một tay ôm mèo làm nũng với màn hình di động: “Con biết rồi mà mẹ~”
Hòa Tuyết Quyên lườm cô: “Con thì biết cái gì? Ăn uống ngủ nghỉ không đúng quy luật chút nào.”
“Do đặc thù công việc của con mà…” Hòa Yến chột dạ phản bác lại.
“Mi suốt ngày lấy lý do đó để ngụy biện với tau, sau này nhất định phải chú ý đó, nếu không tới lúc giải nghệ lại hối hận cho coi.” Hòa Tuyết Quyên xổ một tràng tiếng địa phương, khiến Hòa Yến lâu rồi chưa được nghe tiếng quê hương cười như nắc nẻ. Bà ngừng một lúc rồi hỏi cô, “Mi tính bao giờ giải nghệ?”
“…..”
Một câu hỏi khiến tiếng cười của cô đột nhiên im bặt, cô không dám nói chuyện tay mình bị thương cho mẹ nghe. Hòa Yến đáp lấy lệ: “Ai da, con cũng không rõ nữa, chờ đánh xong giải mùa Đông rồi nói sau ạ.”
“Dù sao sự nghiệp của con thì tự con quyết định, mẹ chỉ quan tâm đến sức khỏe của con thôi.”
Hòa Yến hít hít mũi rồi gật đầu cười: “Con yêu mẹ nhiều~”
Hai mẹ con hàn huyên mấy chuyện thường ngày, sau khi cúp điện thoại, Hòa Yến ngửa đầu dựa vào sô pha ngẩn người.
Lúc nãy khi mới mở video call, Hòa Yến chợt thấy thảng thốt. Cô đột nhiên phát hiện ra hình như mẹ đã già đi nhiều, mặc dù dáng vẻ vẫn dịu dàng như ngày nào, nhưng trạng thái đã khác hẳn.
Trước kia cô chỉ một lòng nghĩ tới ước mơ và sự nghiệp của bản thân, chỉ lo tiến về phía trước, giờ dần lớn khôn, có nhiều thứ cần phải lo lắng hơn. Hòa Tuyết Quyên đã nhiều tuổi rồi, để mẹ sống ở Sơn Thành một mình cô không yên tâm.
Có lẽ nên tính toán lại số tiền gửi ngân hàng, nếu trước mắt phải mua một căn hộ ở thủ đô thì chắc vẫn đủ nhỉ?
Cùng lắm thì cô mua cho mẹ một căn hộ nhỏ, còn mình thì ở nhà thuê.
Đúng là nên lên kế hoạch thật kỹ cho một số việc.
***
Trước khi đi, An An và Thu Thu lại được gửi nuôi ở nhà Thạch Tiểu Thần, mẹ già là cô thấy hơi áy náy nhưng hai đứa ham chơi vô tâm vô phế này trông có vẻ vui lắm.
Hòa Yến sửa soạn hành lý vào buổi tối hôm trước khi lên máy bay, dù sao cũng không có bao nhiêu, cô chỉ mang theo đồ skincare, đồ dùng hằng ngày, cũng mang theo đủ kem chống nắng bảo vệ làn da, quần áo thì không mang nhiều lắm. Cô biết mình không thể kiềm chế được cơn nghiện mua sắm nên dứt khoát mang theo một cái thùng rỗng để tiện đựng quần áo mới về.
Sáng hôm sau thức giấc, cô mất nhiều thời gian để sửa soạn và makeup hơn bình thường, sau đó kéo vali xuống lầu chờ hai anh em họ Thạch tới đón.
Trời tháng 8 nóng đến khó chịu, cô đứng dưới bóng cây trước cổng một lúc đã không chịu được, thế là mặt dày tới phòng bảo vệ ngồi ké điều hòa.
Chưa ngồi được bao lâu, Thạch Tiểu Thần đã gọi điện tới.
Xe đỗ bên kia đường, thấy cô đi từ cổng ra, Thạch Vĩnh Nham mở cửa xuống xe giúp cô cất vali vào cốp.
“Sao chỉ có hai người vậy? Điền Anh với Tiểu Mịch đâu?”
Thạch Tiểu Thần đang cúi đầu chơi game quay sang trả lời: “Hai đứa nó đi trước rồi.”
“Ồ.”
Trên đường đi, Thạch Vĩnh Nham luôn bận nghe điện thoại, thông báo bên này đang xuất phát, lại đảm bảo nhất định sẽ tới đúng giờ. Hòa Yến ngó lên hàng ghế đầu, nịnh bợ: “Anh Tiểu Thạch vất vả rồi ạ! Bận thế này vẫn phiền hai người tới đón em.”
Thạch Vĩnh Nham cười tỏ vẻ không sao cả: “Đón em là một trong những nhiệm vụ của anh mà, không có gì.”
“Lần này có nhiều người đi không anh?”
Anh chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng kha khá đấy, ngoài năm người chúng ta thì còn năm người khác nữa.”
Thạch Tiểu Thần bồi thêm câu: “Năm người kia đều đẹp trai nhé!”
Hòa Yến mỉm cười lườm cô nàng một cái.
Cũng may không có nhiều người lắm, lại có ba chị em tốt nói chuyện cùng, không lo sẽ xấu hổ.
Tới sân bay, Hòa Yến và hai anh em nhà họ Thạch đi tìm những người đồng hành để tụ họp.
Thạch Tiểu Thần mắt tinh, nhanh chóng thấy được mấy người đang tập trung cách đó không xa, bên cạnh là Điền Anh đang kiễng chân vẫy tay với bọn họ.
“Hòa Yến! Tiểu Thần! Anh Tiểu Thạch!” Cô nàng hô lên một tiếng, mấy người đứng đó đồng loạt quay sang nhìn.
Thạch Tiểu Thần cũng vẫy tay lại, bên cạnh Điền Anh là bốn người đàn ông, dáng người ai cũng cao ráo. Thạch Tiểu Thần định kéo tay Hòa Yến tới gặp mấy anh đẹp trai, kết quả vừa quay đầu đã thấy người nọ bị rớt lại tít đằng sau.
“Lão Ba, đi nhanh lên, ngây ngốc cái gì đấy?”
Hòa Yến đang kéo vali, ánh mắt xuyên thẳng qua đám người nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa.
Anh đứng ngay sau Điền Anh, cho nên cô mới liếc mắt một cái đã nhìn thấy.
Người đàn ông đeo kính râm, khuôn mặt vô cảm, đường nét lạnh lùng, hàng lông mày rậm trên cặp kính râm hơi nhướng lên như đang đáp lại cái nhìn chăm chú của cô…
Thạch Tiểu Thần đi tới kéo tay cô, lúc này cô mới hoàn hồn.