Chương 9: cùng nhau chơi bài
Khi tỉnh dậy, Hòa Yến phát hiện giờ đã chạng vạng tối.
Hòa Yến lập tức bật dậy ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng Nguyên Phi Cách bên dưới tầng, hình như anh đang gọi điện thoại.
Cô đi xuống cầu thang, nghe thấy tiếng động, Nguyên Phi Cách quay đầu lại, chỉ chỉ di động bên tai. Hòa Yến hiểu ý anh, không phát ra tiếng, đi vào phòng bếp lấy hoa quả trong tủ lạnh ra ăn.
Sau đó cô lên lầu rửa mặt.
Thay một chiếc váy hoa mới mua và tô son đơn giản.
Nguyên Phi Cách gõ cửa phòng cô, dịu giọng hỏi: “Chuẩn bị xong chưa, người đẹp?”
Hòa Yến đeo chiếc túi nhỏ trên lưng, cô đáp: “Xong rồi xong rồi, nhưng chúng ta đi đâu thế ạ?”
Mở cửa ra, Nguyên Phi Cách đứng trước mặt cô, hai người đồng thời đánh giá đối phương.
Lần này người đàn ông không mặc đồ thể thao mà mặc một chiếc áo sơ mi đen rộng rãi và quần soóc màu xám thoải mái, dưới chân đeo đôi giày thể thao.
Hòa Yến luôn thích cách ăn mặc của anh, thoải mái gọn gàng, tùy ý phóng khoáng lại không mất vẻ khỏe khoắn.
Cô hài lòng gật đầu.
Nguyên Phi Cách huơ huơ di động trước mặt cô: “Đi thôi, anh tìm được một chỗ hay lắm.”
“Thật ạ? Tốt quá, anh dẫn đường đi, em trả tiền.”
Sau khi ra khỏi nhà, hai người gọi một chiếc xe taxi rồi nói cho tài xế biết điểm đến.
Hai người ngồi ghế sau, Hòa Yến hỏi anh: “Đó là chỗ nào thế ạ?”
“Anh xem giới thiệu thì chắc đó là quán bar? Nhưng phong cách khá độc đáo, phong cách dân gian thì phải? Anh không hiểu mấy cái này lắm.”
Hòa Yến nghiêng người đọc phần giới thiệu trên màn hình di động của anh, mùi thơm của tóc lập tức len lỏi vào chóp mũi anh, cơ thể anh cứng đờ, lặng lẽ cúi đầu ngửi.
Không ngửi ra là hương gì, dù sao vẫn rất là dễ chịu.
Tên quán bar là LOUNGE, tọa lạc ở một sườn núi cuối hẻm sát biển, là một ngôi nhà một tầng, có khu vực lộ thiên, ngồi bên ngoài có thể trực tiếp thưởng thức cảnh biển.
Vừa đi vào con hẻm nhỏ bọn họ đã nghe thấy âm điệu chậm rãi của tiếng trống châu Phi kèm theo tiếng đàn guitar acoustic.
Cơn gió biển cuốn lấy bầu không khí ẩm ướt, thổi bay mái tóc của Hòa Yến. Chỉ cần tản bộ trong con hẻm thôi cũng khiến lòng người sảng khoái.
“Thầy Nguyên ơi, anh tìm được chỗ hay ho đấy!”
Nguyên Phi Cách rũ mắt nhìn khóe môi cong cong của cô, anh cũng cười theo: “Tìm bừa thôi, em thích là được.”
Trên sân thượng có sân khấu quy mô nhỏ, một cô gái ăn mặc khá tùy ý đang ngồi trên ghế xoay và khẽ hát.
Bầu trời đằng sau đã hoàn toàn tối đen, lan can gỗ có chăng đèn hình ngôi sao, trên đầu treo vài ngọn đèn vàng ấm áp, bầu không khí ấm áp vô cùng.
Hai người tìm một chỗ ngồi rồi gọi hai thức uống và đồ ăn vặt.
Cả hai ngồi sóng vai cùng thưởng thức buổi biểu diễn trên sân khấu, khi kết thúc một ca khúc, họ sẽ vỗ tay theo mọi người xung quanh.
Cô gái hé môi cười, đặt cây đàn guitar acoustic xuống, hơi nghiêng người cảm ơn tay trống phía sau rồi chạy chậm xuống sân khấu.
Lúc này cô mới phát hiện hóa ra đây không phải ca sĩ ở đây mà là khán giả.
Hòa Yến quay đầu nhìn Nguyên Phi Cách, cô tò mò hỏi: “Anh hát hay không ạ?”
“Anh sao?” Anh chỉ vào mình, sau đó cười khẽ, “Cũng tạm, dù sao vẫn nghe được. Em thì sao?”
Hòa Yến cúi đầu, cô uống một ngụm rượu trái cây, đáp: “Em cũng vậy.”
“Em khiêm tốn rồi, anh đã xem livestream của em, không biết còn tưởng em là ca sĩ đấy.”
Hòa Yến ngạc nhiên nhìn anh: “Anh xem livestream của em lúc nào thế?”
Nguyên Phi Cách dừng một chút, ngữ điệu bình tĩnh: “Trong mấy ngày sau khi em rời đi.”
“…..” Hòa Yến nhất thời nghẹn họng, cô mím môi yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn thẳng lưng giả vờ thoải mái tự nhiên, “Đều là người trưởng thành, chuyện này sao phải xoắn xuýt mãi đúng không?”
Nguyên Phi Cách nhìn cô chăm chú, sắc mặt không chút thay đổi “Ừ” một tiếng.
Bầu không khí có phần xấu hổ, hai người yên lặng nghe hết một bài hát.
Nguyên Phi Cách thay đổi tư thế ngồi rồi mở miệng trước: “Thật ra anh cũng từng lên baidu tra thông tin của em. Mặc dù anh không am hiểu thể thao điện tử nhưng biết con gái chơi game rất ít, em có được thành tích như bây giờ quả thật vô cùng khó khăn.”
Cô ngẩng đầu, quan sát sườn mặt của anh, ánh mắt dừng trên sống mũi gồ. Sau một thoáng thất thần, cô bật cười: “Anh đang định tán gẫu về việc sống hết mình với em hả?”
Nguyên Phi Cách quay đầu nhìn cô: “Sao nào? Em so thảm với anh thì được lại không cho phép anh đổ súp gà [1] à? Không có gì là hết mình hay không, chỉ có tình yêu cháy bỏng dành cho cái nghề này, thậm chí lúc nóng đầu còn nghĩ sẽ hiến dâng cả đời mình cho nó. Mặc dù bị đau, bị thương cũng muốn thử lại lần nữa. Điều đó rất bình thường.”