Chương 12
Giá cổ phiếu của Nhật Hạ đã sụt xuống đáy vực, cứ tiếp tục như vậy, nếu như không có nguồn tài chính đầu tư, ngoại trừ phá sản, thì cô cũng chẳng biết nó còn có thể tệ đến mức nào nữa?
Gô chỉ là một cô gái mới hai mươi tư tuổi, cho dù là kiến thức hay kinh nghiệm, cũng không còn cách nào có thể ứng phó với lần khủng hoảng này của Nhật Hạ.
Nhưng do dù như thế, cô vẫn phải đối mặt, ba đang nằm viện, còn mẹ thì trước giờ đều không quan tâm đến chuyện của công †y, giờ cô chỉ còn có thể kiên trì.
Tại quán bar tối hôm đó gặp được Mạc Du Hải là chuyện ngoài ý muốn, lúc đó cô đang uống rượu với mấy nhà đầu tư, hàn huyên vài chuyện vớ va vớ vẩn, mà đối phương cũng liên tục đẩy đi đẩy lại vấn đề cho cô.
Cô uống quá nhiều rượu, chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, ruột gan như
muốn trào ra ngoài.
Chợt có người đứng sau lưng cô, lạnh lùng nói: “Từ khi nào mà vị thiên kim tiểu thư
đây lại đổi nghề làm gái tiếp rượu thế?”
Lời nói đầy sự châm chọc, Hạ Nhược Vũ không ngốc, đương nhiên có thể nhận thấy được.
Đi đến bồn rửa tay, cô mở nước lạnh, tạt vào mặt mình để mùi rượu tản bớt, rồi cô lau khô nước đọng trên mặt, cũng chẳng thèm nhìn người phía sau, trực tiếp rời khỏi nhà vệ sinh.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, một lát sau, cổ tay Hạ Nhược Vũ bị người kéo mạnh, cả người bị ép sát vào bức tường trên hành lang.
Hormone nam giới của người đàn ông bao phủ Hạ Nhược Vũ, hơi thở lạnh lẽo của anh ta áp lên người cô, có chút tức giận nói: “Làm sao? Mấy ngày không gặp, lỗ tai của cô Nhược Vũ cũng có vấn đề rồi à?”
Ngước mắt nhìn người đàn ông cao hơn mình hẳn một cái đầu, Hạ Nhược Vũ nói: “Nếu bác sĩ Hải đã thích giậu đổ bìm leo, không bằng chờ tôi một lát, đợi tôi tiếp khách xong rồi chúng ta cùng tìm một chỗ yên tĩnh, khi ấy, anh có thể tùy ý châm chọc, tùy ý mỉa mai tôi.”
Trong nửa tháng ngắn ngủi, Hạ Nhược Vũ đã bị một đống chuyện tra tấn đến phát điên rồi, làm gì còn tâm trạng mà cãi nhau
với anh ta chứ.
Thấy cô nói những lời này, đôi mắt hơi ửng đỏ, đôi môi anh đào nhỏ nhắn hơi mím lại vì cố chấp, những lời nói móc mỉa mai của Mạc Du Hải vốn đã lên đến yết hầu, chợt không nói ra được, trong lòng có chút khó
chịu.
“Không cần phải tiếp khách!” Anh lạnh lùng thốt ra mấy chữ, sau đó mạnh mẽ lôi kéo cô rời khỏi quán bar.
Đi được nửa đường, Kiều Duy Nam gọi điện thoại tới, hỏi anh đang đi đâu, Mạc Du Hải trực tiếp nói ra hai chữ: “Về nhài”
Kiều Duy Nam nghẹn một bụng tức, nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại kêu mình ra uống rượu giải sầu, mình đang bận bịu cũng phải rút bớt một chút thời gian ra để để đây ngồi tâm sự với anh ta, thế mà cái tên Mạc
Du Hải kia, mình đã tới đây rồi, kết quả lại bom mìn, ném cho mình hai chữ – về nhà?
Thật là muốn chửi thề quá đi!
Rời khỏi quán bar, Mạc Du Hải đẩy Hạ Nhược Vũ vào trong xe, sau đó nổ máy.
Hạ Nhược Vũ đã uống quá nhiều rượu, không còn sức để phản kháng lại anh, tựa người vào cửa xe, nhắm mắt lại nói: “Mạc Du Hải, anh muốn ngủ với tôi thì cũng được thôi, nhưng tốt nhất là anh nên chuẩn bị một ngôi nhà xịn xịn vào, nếu không thì tôi sẽ kiện chết
anh đấy!”
Mạc Du Hải liếc cô một cái, hừ nhẹ một tiếng: “Một ngôi nhà cơ đấy, lòng tham của cô không nhỏ đâu.”
Không để ý đến lời móc mỉa của anh ta, rượu đã bắt đầu ngấm, Hạ Nhược Vũ tựa vào cửa xe dần thiếp đi, đã hơn nửa tháng cô
chưa hề có một giấc ngủ ngon đúng nghĩa, lúc này không hiểu sao lại đột nhiên muốn đánh một giấc thật sâu.
Không nghe thấy tiếng cô cãi lại, Mạc Du Hải quay đầu sang nhìn, thấy cô đã ngủ thiếp đi, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn vào đôi môi đỏ ửng của cô, không biết nghĩ đến cái gì mà hầu kết hơi nhúc nhích.
Người phụ nữ này đúng là yêu tinh mà, cho dù cô không hề làm gì, cũng có thể dễ dàng khiến cho đàn ông mê muội.
Anh luôn có một sự tự chủ mạnh mẽ, nhưng dường như mỗi khi gặp cô, cảm xúc của anh lại hoàn toàn không thể khống chế được.
Gặp được cô hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, thấy cô đang nôn trong nhà vệ sinh, anh vốn định dạy cho người phụ nữ to gan
này một trận, dám đá anh, đã thế còn cướp cả xe, nhưng thấy thái độ xa cách của cô đối với mình, nỗi khó chịu trong lòng Mạc Du Hải lại càng bùng nổ.
Về phần sau đó, tự nhiên lại ma xui quỷ khiến thế nào mà đưa cô rời khỏi quán bar, bây giờ lại muốn đưa cô về nhà mình.
Mạc Du Hải cảm thấy đầu óc của mình nhất định là có bệnh rồi.
Xe đi đến nửa đường, anh dừng lại, thô lỗ đánh thức Hạ Nhược Vũ.
“Sao vậy?” Hạ Nhược Vũ bị đánh thức, đầu óc vẫn còn mơ hồ, không hiểu mà hỏi anh.
“Xe chết máy, xuống đẩy đi.” Thấy đôi mắt mơ màng của cô, Mạc Du Hải lạnh lùng nói.
Hạ Nhược Vũ nhíu chặt lông mày, xe gì mà phế quá vậy? Lại đi chết máy vào lúc này?
Cô lề mà lề mề xuống xe, chợt chú ý tới chiếc xe hôm nay mà Mạc Du Hải lái hình như là một chiếc Bentley màu đen, ước chừng cũng khoảng mấy tỷ lận!
Xe mấy tỷ mà cũng bất thình lình chết máy sao?
Còn chưa kịp hỏi Mạc Du Hải thì “bùm” một cái, chiếc xe đã lao đi, phun một luồng khói vào mặt cô.
Hạ Nhược Vũ: “…”
Vãi chưởng, người đàn ông này đây là đang trả thù cô sao? Nhìn xung quanh bốn phía tối đen như
mực, cô đang ở cái chỗ quái quỷ nào thế? Cô căn bản không biết đây là đâu!