img...

Chương 14

Chương 14

Cửa phòng ngủ không đóng, Hạ Nhược Vũ đẩy cửa ra, khi cô nhẹ nhàng đi vào bên trong thì lại không thấy Mạc Du Hải đâu.

Tuy nhiên trong nhà vệ sinh lại vang lên tiếng nước, chắc là anh đang tắm ở trong đấy.

Cô nhìn quanh phòng ngủ của anh một lượt thì phát hiện cuộc sống ngày thường của người đàn ông này rất xa xỉ, trong phòng có chiếc giường cỡ lớn xa hoa cũng thôi đi, lại còn trang trí thêm một cái tủ quần áo siêu to siêu khổng lồ nữa chứ.

Chắc chắn anh đã được người ta bao nuôi rồi, tuyệt đối là như thế.

Người đàn ông này…

Cô đã không còn hứng thú mỉa mai anh nữa rồi.

“Cô làm gì đó?” Đột nhiên có một giọng nói truyền tới từ đằng sau khiến Hạ Nhược Vũ giật hết cả mình.

Khi cô quay đầu lại thì bất ngờ đụng trúng cơ thể đang ướt đẫm của người đàn ông, cô lập tức loạng choạng lui ra sau vài bước.

Cô vừa ngước lên nhìn thì ánh mắt đã lập tức dính lên cơ thể của người đàn ông, anh vừa mới tắm xong, quần áo cũng không mặc vào, trên làn da màu bánh mật vẫn còn bọt

nước đang chảy dọc xuống…

Có lẽ là do tập thể thao thường xuyên, cho nên dáng người của người đàn ông trông cực kỳ đẹp, cơ bụng tám múi gợi cảm, vùng chữ V ở bụng dưới cân xứng một cách vô

cùng hoàn hảo.

Anh cầm khăn tắm lau mái tóc ướt sũng của mình, còn Hạ Nhược Vũ thì trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Anh vô thức nhíu mày lại thật chặt, quát: “Đi ra ngoài!”

Hạ Nhược Vũ chậm chạp gật đầu, sau đó cô cũng không biết mình bị làm sao mà lại đi về phía cửa phòng ngủ, nhưng đi được vài bước, cô nhận ra rằng tại sao mình phải nghe

lời anh chứ?

Sự kiêu ngạo ăn sâu vào tận xương tủy bỗng nổi dậy, cô ngừng bước, quay đầu lại nhìn về phía anh rồi nói: “Sao vậy? Ngủ cũng đã ngủ với nhau rồi, anh còn sợ bị tôi nhìn thấy à?”

Câu nói này…

Nếu không phải đã tự mình kiểm nghiệm ra được cô là một người phụ nữ thì lúc này Mạc Du Hải đã nghỉ ngờ về giới tính của cô rồi.

Thấy cô nhìn mình mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, Mạc Du Hải cười mỉa hỏi: “Rất thích nhìn sao?”

Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào mặt dày vô sỉ như cô cả.

Hạ Nhược Vũ nhìn thấy ánh mắt châm biếm này của anh thì cũng mặc kệ bất chấp tất cả, cô khoanh hai tay trước ngực ngã người ra sau dựa vào vách tường nhìn anh rồi nói: “Thích chứ? Có lẽ cơ thể của Bác sĩ Hải cũng có thể được cho là hàng ngon trong số hàng ngon nhỉ? Chắc là có nhiều người thích lắm đúng không? Nếu mang ra bán đấu giá thì có thể sẽ mua mấy căn biệt thự đấy.”

“Hạ Nhược Vũ!” Giọng nói của Mạc Du Hải trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt sâu đen lộ ra sự âm u, càng ngày người phụ nữ này càng vượt quá giới hạn rồi.

Hạ Nhược Vũ cũng không sợ gì anh, cô cười mỉa một tiếng rồi nói: “Sao hả? Anh dám

làm lại không dám thừa nhận sao?”

Người đàn ông híp hai mắt lại, nhìn cô với ánh mắt sâu xa rồi nói: ‘Làm?” Anh tiến đến gần cô, nói tiếp: ‘Cô đang mời gọi tôi đó à”

Hạ Nhược Vũ: “…”

Hạ Nhược Vũ không thích anh tới quá gần mình, vì thế cô tránh đi theo bản năng, sau đó thản nhiên nói: “Cho dù Bác sĩ Hải có cơ thể cứng như kim cương thì cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, nếu không lúc hầu hạ người khác thì chỉ sợ sẽ rơi vào tình huống

có lòng mà không có sức đấy.”

“Có lòng mà không có sức?” Anh nắm lấy cằm của cô, trong đôi mắt sâu đen kia hiện lên vẻ nguy hiểm, người phụ nữ nghĩ anh là cái gì hả?

Hạ Nhược Vũ cúi đầu nhìn xuống phần dưới trống trơn của anh với ánh mắt vô cùng mỉa mai, cô nói: ‘Bác sĩ Hải à, nên sử dụng cẩn thận một chút, người ta có câu nói thế nào ấy nhỉ? Còn trẻ không biết quý trọng tinh lực, về già…”

Cô vẫn còn chưa nói dứt câu thì đã bị Mạc Du Hải ném lên trên giường, cú ném kia tuyệt đối là đã được hình thành dưới cơn thịnh nộ bản năng, vì thế mới thô bạo như thế.

Đè Hạ Nhược Vũ xuống dưới người mình xong, anh nở nụ cười, dùng giọng điệu không có tính người nói: ‘Hạ Nhược Vũ à, coi bộ cô biết rất nhiều thứ nhỉ, hay là đêm nay cô hãy thử xem thế nào, để xem rốt cuộc nó có sử dụng được hay không?”

Sau khi bị dọa phát hoảng vài giây, Hạ Nhược Vũ cũng lấy lại được sự bình tĩnh, cô liếc nhìn anh rồi nói: “Anh đang định dùng bạo lực với tôi đó à?”

“Cô thích nhẹ nhàng sao?”

Ha ha

Mạc Du Hải dùng ngón tay thon dài lướt dọc theo gương mặt của cô rồi nở một nụ cười sâu xa nói: “Ngủ một lần, cho cô một căn biệt thự? Sao hả?”

Hạ Nhược Vũ nhíu mày, anh lại không hề để ý mà khẽ mỉm cười nói tiếp: ‘Cô cảm thấy

căn biệt thự này của tôi thế nào?”

“Mạc Du Hải!” Hạ Nhược Vũ cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ, trong lòng đột nhiên nổi giận trợn tròn mắt nhìn anh.

“Hửm?”

Anh thốt lên một chữ cực nhẹ, sau đó bắt đầu cúi xuống châm lửa trên người cô.

Hạ Nhược Vũ nhận ra được rằng anh đang nói thật, bèn nén sự căng thẳng trong lòng mình xuống rồi nói: ‘Mạc Du Hải, tôi không có tình cảm với anh, anh đừng làm bẩn cơ thể của tôi.”

Anh hơi dừng động tác hôn của mình lại, đưa mắt nhìn cô, đôi mắt hơi híp lại.

Không có tình cảm?

Mấy chữ này khiến trái tim của Mạc Du Hải thắt lại, anh cầm lấy tay cô giơ lên cao rồi

ấn chặt trên đỉnh đầu của cô.