Chương 2
Khi Mạc Du Hải đeo găng tay cao su màu trắng xong, anh kéo tấm màn chắn màu xanh để đi vào thì thấy Hạ Nhược Vũ vẫn nằm im bất động quần vấn chưa cởi ra.
Đôi mắt sắc sảo liếc nhìn hai chân cô, lông mày anh khẽ nhướng lên, đôi mắt đen
láy nhìn về phía cô: “Cần tôi giúp không?”
Hạ Nhược Vũ xấu hổ gương mặt đỏ bừng lên, cô thật sự không muốn như thế này ở trước mặt anh, thật là xấu hổi
Nhưng anh là một bác sĩ, còn cô là người đến tìm bác sĩ khám bệnh, dường như chuyện này không có gì không hợp lý cả.
Kìm nén cảm xúc khó chịu trong lòng lại,
cô mếu máo cởi quần sau đó nằm thẳng ra.
Mạc Du Hải nhìn cô không chút cảm xúc, rồi nghiêm túc nói: “Tôi không thể nhìn được,
cô Vũ, phiền cô phối hợp một chút
Không còn cách nào khác, Hạ Nhược Vũ nhắm mắt lại cởi bỏ tất cả những thứ cần cởi ra.
Không ngừng lẩm bẩm trong tâm trí “Không sao, không sao cả. Dù sao việc gì cần làm cũng thì tối qua cũng làm hết rồi, sợ
cái gì chứ”
Cô nhắm chặt mắt lại, đôi tay nhỏ trắng nõn túm lấy tấm khăn trải giường, cơ thể thì căng cứng.
Mạc Du Hải liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang mếu máo của cô, đôi mắt nhắm chặt, lông mày hơi nheo lại, sau đó đôi mắt đen của anh liếc nhìn cơ thể cô.
Hình ảnh không đứng đắn đêm qua lại ùa về, anh lại nghĩ đến cái cảm giác chết người của đêm qua.
Mạc Du Hải cảm thấy hơi ngột nhạt, không hiểu sao lại thấy hơi bực bội, nhưng
may mắn là anh có khả năng kiêm chế rất tốt.
Thấy cơ thể của Hạ Nhược Vũ cứng đờ ra, anh khẽ ho một tiếng, mở miệng nói: “Cô Vũ, thả lỏng đi!”
Linh hồn cô sớm đã đi gặp tổ tiên mười tám đời trước, còn cơ thể thì để cho anh tùy ý
kiểm tra.
Ánh mắt Mạc Du Hải nhìn vào cơ thể cô, anh khống chế hô hấp, khám lại cho cô một lần nữa, buổi sáng anh đã nhìn thấy trên giường có vài vết máu.
Anh biết rõ tối qua mình có hơi tàn nhẫn với cô, nên cô mới bị thương như vậy!
Bây giờ đã nhìn thấy được vết thương rồi, anh mới cau mày nói: “Bị rách rồi, ước chừng khoảng ba centimet, có lẽ sẽ phải khâu lại, một lát nữa gây mê rồi mới có thể tiến hành phẫu thuật.”
Khi nói chuyện, anh quay lưng về phía Hạ Nhược Vũ, nhìn có vẻ rất nho nhã.
Hạ Nhược Vũ mặt đỏ như đít khỉ, gật gật đầu, cô vốn định mắng anh cơ.
Nhưng bây giờ cô lại thấy xấu hổ, không biết phải mắng gì.
Cả quá trình gây mê và phẫu thuật đều diễn ra rất nhanh, sau khi phẫu thuật xong, Mạc Du Hải chủ động làm thủ tục nhập viện cho cô.
Mạc Du Hải còn kiểm tra sức khỏe cho cô, cô thì đang nằm trên giường bệnh.
Vẫn chưa hết ngượng ngùng, lần đầu tiên trong đời không ngờ lại khiến cô phải nhập viện luôn thế này, chắc không có ai gặp phải hoàn cảnh khó xử như cô đâu nhỉ!
Hạ Nhược Vũ chỉ ở trong bệnh viện một ngày rồi lén lút xuất viện. Mạc Du Hải là bác Sĩ phụ trách chính của cô, cứ hai giờ đồng hồ sẽ tới kiểm tra cô một lần.
Vốn đã xấu hổ lắm rồi, nhưng mỗi lần
gặp lại như vậy lại càng xấu hổ hơn.
Vậy nên, cô đã bỏ chạy.
Về đến nhà đã là nửa đêm, cô không muốn ra ngoài mua đồ ăn nên tìm tạm một gói mì gói rồi ở nhà rồi đun nước lên nấu.
Khi Lâm Minh Thư gọi điện thoại đến, cô còn đang bận húp mì, sau đó mới vội vàng trả lời điện thoại, suýt nữa thì bị bỏng.
“Mình đang ở nhà đây, có chuyện gì vậy?” Tại sao đêm hôm đó cô và người đàn ông kia lại ngủ với nhau? Cô còn chưa tìm cô ta tính sổ đâu!
“Nhược Vũ, bây giờ cậu đang ở đâu?” Giọng của Lâm Minh Thư từ đầu dây bên kia truyền đến, nghe có chút khàn khàn.
Hạ Nhược Vũ nghe được giọng nói khàn khàn của cô ta, vốn đang định tìm cô ta tính sổ nhưng chưa kịp nói ra thì ngược lại cô cảm thấy lo lăng, hỏi: “Mình ở nhà, cậu làm sao vậy?”
“Nhược Vũ à, mình đang ở khu Trai Tài Gái Sắc, cậu mau tới đây đi, mình sợ lắm!” Giọng Lâm Minh Thư qua điện thoại nghe như sắp khóc tới nơi.
Hạ Nhược Vũ nhíu mày, muốn hỏi cô khuya thế này rồi còn chạy vào khu Trai Tài
Gái Sắc làm gì cơ chứ?
Nhưng nghe giọng cô ta nghẹn ngào như vậy, cô cố kìm nén lại nói: “Được rồi, mình lập tức đến ngay, cậu nhớ phải luôn để ý điện thoại đấy.”
Nói xong, cô cúp điện thoại, sau đó mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Trai Tài Gái Sắc là một khu chợ đêm ở thành phố Cristophery, trong đó có rất nhiều loại người, Hạ Nhược Vũ đã từng đến đó mấy
lần, nhưng chủ yếu là đến tìm người thôi.