img...

Chương 22

Chương 22

Mạc Du Hải vừa rời đi, chỉ còn lại một mình Hạ Nhược Vũ ở trong phòng.

Cô ấy nhìn quanh phòng ngủ một lượt rồi bĩu môi nói: “Ôi, đúng là đàn ông”

Trong phòng ngoài một chiếc giường, một khu để uống rượu nhỏ, một cái cửa sổ gần mặt sàn và một phòng tắm phóng lớn, thì trong phòng không có một đồ trang trí nào cả.

Đầu giường có bày một cái bàn trang điểm, nhìn kiểu dáng của nó chắc là mới bày ở đó không lâu, cũng không quá tệ, nếu như biết được có người phụ nữ nào đã từng sử dụng nó nhất định có sẽ chặt nó ra làm củi luôn.

Sau đó cô lần lượt đi mở từng ngăn tủ ra xem, ngăn đầu tiên là quần áo nam, áo, quần, cà vạt, giày và tất đều được phân loại rất cẩn thật.

Trời ạ, cô ấy đang nhìn cái gì thế này!

Hạ Nhược Vũ mở ngăn kéo tiếp theo rồi lấy ra một chiếc quần lót, nhìn chằm chằm vào giữa quần, trong đầu cô không kìm được mà nghĩ đến cái vật to lớn đó của người đàn ông.

Cơ thể cô bất giác run lên, đang định buông thứ đang cầm trong tay ra thì bỗng nhiên một giọng nói của người đàn ông vang lên một cách từ từ và bình tĩnh: “Không ngờ cô lại có sở thích như vậy đấy.”

Hạ Nhược Vũ nhìn về phía âm thanh phát ra, mở to mắt, người đàn ông cô tưởng đã rời đi bây giờ lại đang đứng trước cửa nhìn cô,

cô đứng dậy, lắp bắp nói: “Anh, anh, sao anh đã quay về rồi?”

“Tôi không quay về, thì làm sao có thể biết được cô có suy nghĩ như vậy với tôi chứ” Chỉ là đột nhiên anh nhớ tới quyển bệnh án bỏ quên trong nhà nên quay lại, không ngờ lại bắt gặp được cảnh tượng này.

Hạ Nhược Vũ thấy ánh mắt của người đàn ông đang nhìn vào tay mình, sau đó mới giật mình nhớ ra mình đang cầm chiếc quần lót trên tay nên ngay lập tức ném chiếc quần ra chỗ khác như thể cô đang ném một quả bom đi vậy.

“Mạc Du Hải, anh nghe tôi giải thích đã…”

“Cô không cần nói gì cả, tôi hiểu mà, được rồi, tôi lấy được đồ rồi, cô có thể tiếp tục.” Mạc Du Hải giơ tập hồ sơ bệnh án lên trước mặt cô, rồi rời đi với vẻ mặt tự đắc,

dáng vẻ như đã nhìn thấu tất cả cô không cần giải thích nữa.

Hạ Nhược Vũ bối rối muốn giữ anh lại, mong anh đừng đi, hãy nghe cô giải thích, cô thật sự không phải là một kẻ biến thái như anh nghĩ đâu.

“Ôi, chết mất thôi.”

Lúc này Mạc Du Hải đã đi xuống tâng dưới, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng của người phụ nữ, ánh mắt anh như đang hiện lên một nụ cười.

Hạ Nhược Vũ bực bội đi lại trong phòng, nghĩ trong đầu, liệu anh có nghĩ rằng cô là một cô gái chuyên rình mò và mê trai không nhỉ?

Cô thực sự muốn giết người diệt khẩu, lớn như thế này rồi đây là lần đầu tiên cô cảm thấy xấu hổ như vậy.

Cô không dám lục lọi nữa, tìm đến tủ quần áo của mình, nhét cả chiếc vali vào trong rồi nhanh chóng đóng cửa tủ quần áo lại, dù sao thì cô cũng không định sẽ ở đây lâu dài.

Nói không chừng cuộc hôn nhân của bọn họ sẽ chỉ kéo dài một tháng thôi là sẽ kết thúc, dọn hành lý đến đây thể này chỉ tổ rước thêm việc vào người.

Cuối cùng, Hạ Nhược Vũ không nhịn được nữa, cô ngã lăn ra giường, vùi khuôn mặt nhỏ bé đang đỏ lên vì xấu hổ vào trong chăn, có lẽ lúc này Mạc Du Hải đang cười nhạo sau lưng cô.

Tỉnh tỉnh…

Chiếc điện thoại không ngừng rung lên, cô ngẩng mặt lên nhìn chiếc điện thoại sau đó hậm hực bắt máy.

“Nhược Vũ, chuyện của công ty đã được giải quyết rồi.”

“Ba giải quyết ổn thỏa rồi chứ?” Cuối cùng cô cũng nhận được một tin tức tốt lành, giúp cô bớt suy nghĩ về chuyện xấu hổ ban

nấy lại.

Mặc dù Hạ Minh Viễn rất vui mừng, nhưng trong lòng ông vẫn luôn nghỉ ngờ một chuyện: “Nhược Vũ à, con có quen biết người nào ở nhà họ Mạc không?”

Cô cười thầm trong lòng, giả vờ không quan tâm nói: “Ba, ba đang nói cái gì vậy, làm sao con có thể quen biết được người nhà họ Mạc chứ.”

“Con không biết là tốt rồi, mặc dù ba không biết tại sao nhà họ Mạc lại ra tay giúp đỡ, nhưng ba hy vọng chuyện này không liên quan đến con.” Đột nhiên Hạ Minh Viễn

nghiêm túc nói: “Nhược Vũ, con là đứa con gái duy nhất của ba, ba không muốn con chọn sai đường đâu.”

“Ba, ba yên tâm, con sẽ không như vậy đâu” Bởi vì cô đã phóng lao rồi nên phải theo lao thôi, giấy chứng nhận cũng đã làm rồi, cô

không còn cơ hội để quay đầu lại được nữa.

Nhưng để ba cô không lo lắng nữa thì cô bắt buộc phải nói như vậy. Hạ Minh Viễn dặn dò cô thêm vài câu rồi

tắt máy.

Hạ Nhược Vũ nhìn điện thoại trong tay, không biết nên nói gì, trong lòng có chút khó chịu, cô làm như vậy có tính là bán thân không nhỉ?

Sau đó cô lập tức phủ nhận suy nghĩ đó của mình, miễn là có thể cứu công ty và cứu ba, tất cả những chuyện này đều xứng đáng.