Chương 27
Trong lòng Hạ Nhược Vũ đang rất nôn nóng, ba, ba nói lại lần nữa đi, anh ta đang tới thật sao.
Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô đã nhanh chóng dẫn Mạc Du Hải rời khỏi.
Sau khi hai người đi ra khỏi cao ốc, nụ cười tên mặt Hạ Nhược Vũ tắt dần: “Mạc Du Hải, anh có ý gì hả?”
“Ý gì là ý gì?” Mạc Du Hải thản nhiên hỏi ngược lại cô.
“Anh đừng có giả bộ, sáng sớm anh đã chạy tới Nhật Hạ là có ý đồ gì chứ?”
“Người ở trên lầu cũng có thể nghe thấy
giọng của cô đó.”
Anh càng bình tĩnh, Hạ Nhược Vũ càng nóng lòng: “Không phải chúng ta đã nói chuyện kết hôn là bí mật sao, anh muốn tôi phối hợp, nhưng hôm nay anh lại chạy đến công ty, muốn hại chết tôi sao?”
Người đàn ông này vẫn luôn bình tĩnh, sắc mặt trầm xuống, chăm chú nhìn cô: “Thứ nhất, tôi không hề hứa chuyện sẽ giữ bí mật chuyện kết hôn. Thứ hai là cô hoàn toàn không muốn dẫn tôi về, hơn nữa hôm nay tôi đến đây là vì công việc, không phải đến để chơi.”
Hạ Nhược Vũ nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của anh nên có chút hoảng sợ và chột dạ. Đúng là Mạc Du Hải có muốn đến thăm hỏi nhà cô mấy lần, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng để nói chuyện này với gia đình mình.
Cứ thế mà cưới một người chỉ mới quen nhau mấy ngày, ba mẹ mà biết chắc lên
huyết áp.
Cô chỉ có thể lý trí nói: “Mạc Du Hải, anh cũng biết là hai chúng ta không hề có tình cảm với nhau, sớm muộn gì chúng ta cũng ly hôn, đến lúc đó tôi biết phải ăn nói như thế nào với gia đình mình, chỉ bằng ngay từ đầu không nói cho họ biết.”
Sau khi Mạc Du Hải nghe Hạ Nhược Vũ nói sớm muộn gì hai người cũng ly hôn, ánh mắt bình tĩnh không dao động của anh càng thêm sâu, mất một hồi lâu mới thản nhiên nói: “Được.”
Cô còn chưa kịp vui mừng thì anh lại nói tiếp: “Nhưng cô phải dẫn tôi về.”
“Tạo sao?” Ánh mắt Hạ Nhược Vũ trở nên cảnh giác, người đàn ông này nhiều lần tính kế ở trước mặt ba cô, bây giờ lại còn muốn được dân về nhà, không lẽ còn có âm
mưu đen tối gì đó.
Trên mặt Mạc Du Hải không có bất kỳ một phản ứng dư thừa nào, lạnh lùng nói: “Không lẽ cô muốn người nhà của cô nói hai chúng ta chỉ là bạn tình?”
“..” Nhìn dáng vẻ của họ tất nhiên là gặp nhau rất thường xuyên. Sức khỏe ba cô mới hồi phục không lâu nên không thể chịu được kích động. Cách tốt nhất là như Mạc Du Hải nói, trước tiên cứ nói anh ta là bạn.
“Được rồi, nhưng anh không được nói lung tung.” Hạ Nhược Vũ có chút hối hận vì đã đồng ý yêu cầu của Mạc Du Hải mà không hề suy nghĩ.
Nhưng dường như hậu quả của lần này không thể giải quyết triệt để.
“Cô yên tâm, tôi sẽ giải quyết một cách ổn thỏa”
Hạ Nhược Vũ lười nghe anh ta nói, xua tay giống như đuổi ruồi: “Được rồi, diễn xong rồi, anh có thể đi.”
“Hạ Nhược Vũ, tôi thật sự nghi ngờ không biết cô có đầu óc hay không?”
“Anh nói cái gì?” Hạ Nhược Vũ nổi giận đùng đùng nhìn anh chằm chằm, cái gì mà không có đầu óc, cô đã làm gì?
Ánh mắt Mạc Du Hải không hề thay đổi, nhẹ giọng nói: “Cô cứ như vậy mà đi lên, thì làm sao tôi với ba cô bàn công việc được. Tôi
đi về như vậy, chuyện làm ăn thì sao?”
“Hôm nay anh đến đây để bàn chuyện làm ăn thật à?”
“Nếu không thì cô nghĩ tôi đến đây để làm gì?” Ánh mắt của Mạc Du Hải khiến cô
nhận ra.
Hạ Nhược Vũ bị anh làm cho cứng họng, sau vài giây nghỉ ngờ thì hỏi: ‘Mạc Du Hải, anh nói cho tôi biết đi, anh không phải là bác sĩ rởm”
Làm gì có người nào vừa làm bác sĩ, vừa làm kinh doanh.
“Chỉ có những người đầu óc nông cạn mới cho rằng không có ai làm được như vậy. Làm ăn chỉ là nghề tay trái của tôi, còn bác sĩ mới là nghề chính.” Mạc Du Hải vừa cười vừa nhìn cô nói.
Nếu không thì cô cũng cho rằng một người chỉ dựa vào nghề bác sĩ thì làm sao có thể mua được xe hơi biệt thự.
Đây chính là đang nói cô ngu ngốc không thông minh nhạy bén! Hạ Nhược Vũ cảm giác như mình vừa bị làm nhục: “Đúng rồi, chỉ có anh là thông minh nhạy bén thôi!
Tự mình đi đến công trường.” Cô muốn mình thật tự nhiên.
“Ừm, tôi đến gặp chú Hạ để tìm một người phụ trách dẫn tôi đi.” Mạc Du Hải gật đầu một cái, ra hiệu phải đi lên.
Hạ Nhược Vũ vội vàng kéo anh lại, trừng mắt nhìn anh, trừng đến cả hai mắt đều ê ẩm nhưng vẻ mặt người đàn ông này rất thờ ơ: “Anh làm bác sĩ cũng nhàn thật, tôi muốn
khiếu nại anh.”
“Tùy ý cô.’ Anh dừng một chút rồi có ý tốt nhắc nhở cô: “Quên nói cho cô biết, viện trưởng là em của tôi.”
“Gia đình tư bản.” Cuối cùng Hạ Nhược Vũ cũng không nhịn được phải mắng một câu. Có còn công lý hay không, bệnh viện cũng là do nhà của anh ta mở, thích thì đến, không thích thì có thể không đến.”