Chương 20: trừu tủy hoàn
Rời khỏi vách núi một khoảng xa, vẫn nghe loáng thoáng âm thanh ầm ỹ trong hỗn loạn của bọn họ, những người này cuối cùng sẽ xử lý tranh chấp giữa Vương Đại Bàn và Trương Trường Quý như thế nào, Hàn Lập sẽ không quan tâm nữa. Vừa lúc hắn nghĩ đến Kim Đông Bảo đứng tại chỗ, bộ dáng sửng sốt ngơ ngác, tựu trong lòng không nhịn được muốn cười to. Lúc này hắn cảm giác được tâm tình của mình trở nên thư thái, không có cảm giác buồn bực như lúc ở trong sơn cốc nữa. Hắn xuyên qua rừng tùng, hướng đi đến địa phương xa hơn, sau khi đi được một đoạn, bỗng trước mắt xuất hiện một dòng suối nhỏ tinh tế. Hàn Lập ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cảm nhận mặt trời nóng bỏng, lại cúi đầu liếc mắt xem xét dòng nước trong vắt đang chậm rãi chảy, cảm giác được nếu gột tẩy trong đó đúng là một chủ ý không tệ. Lúc thân thể hắn cúi xuống, chỉ vừa mới chạm hai tay vào trong dòng nước mát lạnh, thì một loạt âm thanh rên rỉ đau đớn từ thượng lưu dòng suối truyền tới. Hàn Lập rất kinh ngạc, ở địa phương vắng vẻ, hẻo lánh này cũng có người sao. Hắn theo âm thanh rên rỉ hướng thượng lưu dòng suối tìm qua, đích xác có một người mặc phục sức của đệ tử, nằm sấp, không ngừng động thân thể trườn về gần dòng suối, tứ chi run rẩy không thôi. Hàn Lập liếc mắt một cái nhìn ra được tên đệ tử này bị bệnh cấp tính, lại không có sự giúp đỡ, sợ rằng tính mạng sẽ nguy hiểm. Hắn vội bước tiến tới, từ trong người xuất ra một cái hộp gỗ, mở ra lấy một cây ngân châm sáng lấp lánh, hướng huyệt vị sau lưng của người này đâm tới. Hắn rất nhanh điểm hết các huyệt vị sau lưng, đem thân thể người này đảo ngược lại, chuẩn bị điểm các huyệt đạo trước ngực. Khi xoay người nọ lại thì bộ mặt của hắn cũng hiện ra, Hàn Lập đảo hít một ngụm lương khí, người có tính mạng bị đe dọa này, không phải vừa mới ở trên vách núi đại triển thần uy, chính là Lệ sư huynh sao. Hàn Lập sửng sốt một chút, cẩn thận quan sát khuôn mặt mới thấy qua không lâu trước đó. Lệ sư huynh vừa rồi còn đả bại đối thủ, võ lực vô địch, bộ dáng tiêu sái, ban đầu khuôn mặt lộ ra vẻ lãnh khốc, bây giờ ở khóe miệng bọt mép không ngừng chảy ra, rõ ràng là vị Lệ sư huynh này đã đau đớn đến mức thần trí mơ hồ. Hàn Lập khôi phục tĩnh táo, ngập ngừng một chút, đột nhiên dụng ngân châm trong tay không ngừng châm lên người Lệ sư huynh hơn mười châm, khi lần châm cuối cùng kết thúc là lúc Hàn Lập cũng lau mồ hôi hột chảy trên trán, thở phào một cái, đích thị phương pháp ngân châm cấp cứu này đối với hắn mà nói cũng là một gánh nặng không nhỏ. Lúc mà toàn thân Lệ sư huynh cũng đều có tiểu châm ánh lên ngân quang thì Lệ sư huynh cuối cùng cũng khôi phục thần trí.
"Ngươi là…" Hắn cố sức muốn nói nhưng khí lực không đủ, nói không ra mấy chữ tiếp theo.
"Ta là người thần thủ cốc, ngươi không cần nói nữa, trước tiên cần khôi phục thể lực cho tốt, ta chỉ có thể cứu tỉnh ngươi nhất thời, bệnh của ngươi rất kỳ quái, phỏng chừng Mặc đại phu có thể cứu ngươi, đáng tiếc bây giờ ông ấy không ở trên núi." Hàn Lập bắt mạch Lệ sư huynh, nhíu mày.
"Thuốc ở…" Sắc mặt Lệ sư huynh trở nên lo lắng, môi động đậy vài cái, muốn giơ cánh tay nói cái gì đó nhưng không thành công.
"Ngươi trên người có thuốc trị bệnh?" Hàn Lập lập tức hiểu được ý tứ của hắn, suy đoán hỏi ngược lại.
"Ừh" Lệ sư huynh thấy Hàn Lập hiểu được ý tứ của mình vẻ mặt mới giãn ra, cố hết sức gật đầu. Hàn Lập cũng không khách khí, tìm tòi trên người hắn, tìm ra rất nhiều tạp vật, trong đó có một cái bình ngọc nhỏ màu trắng, cái bình quý như vậy, dấu niêm phong còn tốt, nhất định là vật hắn muốn tìm. Hàn Lập cầm lấy cái bình, quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Lệ sư huynh, quả nhiên sắc mặt Lệ sư huynh hiện ra vẻ vui mừng, gắng sức nháy mắt ra hiệu. Hàn Lập cầm lấy cái bình mở ra, ngoài dự đoán, không có mùi thơm của thuốc bay ra, ngược lại một cổ nồng đậm mùi hôi từ trong bình đập vào mũi. Hàn Lập vừa nghe được mùi này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi một chút, từ bên trong lấy ra một dược hoàn màu phấn hồng rất đẹp mắt, không ngờ nó lại tỏa ra mùi khó chịu như vậy thật khiến cho người ta khó có thể tin được.
"Đúng là dược hoàn này không?" Hàn Lập săc mặt khôi phục bình tĩnh. Lệ sư huynh lúc này đã gấp đến độ nói không ra lời, chỉ có thể nháy mắt mấy cái biểu hiện.
"Trừu tủy hoàn, từ hợp lan, hạt vĩ hoa, bách niên lam nghĩ noãn, …thêm hai mươi ba loại vật phẩm hiếm thấy luyện thành, thuốc sau khi làm xong, bề ngoài có màu sắc phấn hồng, có mùi hôi kỳ dị, sau khi phục dùng thì kích phát năng lực thân thể rất lớn, làm năng lực của người phục dùng tăng lên, những điều ta nói ra đúng chứ?" Hàn Lập lạnh lùng nhìn Lệ sư huynh, từng chữ từng chữ nói ra trước mặt, mang theo một loại khẩu khí không thể bác bỏ. Lệ sư huynh vừa nghe Hàn Lập nói ra, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt không có chút máu, ánh mắt lộ ra tia bối rối.
"Thuốc này sau khi uống, cách một đoạn thời gian phải uống tiếp, hơn nữa người dùng phải chịu đựng sự đau đớn như rút gân, hút tủy (trừu cân, hấp tủy). Nếu không ăn, nhẹ thì toàn thân tê liệt, nặng thì mất tính mạng, hơn nữa, cho dù uống thuốc đúng thời gian thì sau mười năm đầu tiên vẫn không tránh được mất tính mạng." Hàn Lập không có dừng, vẫn tiếp tục nói. "Đừng nói với ta là dược hoàn trong tay ta đích xác không phải là trừu tủy hoàn." Hàn Lập đang khi nói chuyện, dừng lại một chút. Lệ sư huynh nghe đến đó, trên mặt đã hiện ra một loại ánh mắt tuyệt vọng bị người vạch trần, nhưng trong ánh mắt vẫn còn toát ra một loại cảm giác vạn phần kinh ngạc, khó có thể nghĩ đến.
"Người có phải rất kinh ngạc ta như thế nào nhận ra được loại dược hoàn phi thường hiếm thấy này?" Hàn Lập nhìn ra nghi vấn trong lòng của hắn, lời nói biến đổi, tự chính mình lên tiếng.
"Kỳ thật rất đơn giản, ta cũng đã dùng một hoàn thuốc loại này." Lời Hàn Lập kinh thiên, một câu nói làm Lệ sư huynh hoàn toàn sợ ngây người, nhưng sau đó lại lộ ra ánh mắt không tin.
"Ta dùng thuốc này phương pháp bất đồng so với ngươi, ta tổng cộng dùng một viên nhưng đem chia nó thành mười phần, mỗi lần cũng đều bắt nó trở thành dược dẫn cho nên không có nguy hại gì cho thân thể. Bởi vì dược hoàn này hình dạng cũng mùi nó tỏa ra quá tương phản, cho nên ta đối với vật này phi thường khắc sâu, ta trước kia vẫn tưởng rằng, trừ ta ra đã phục dụng loại dược hoàn này, trên đời không có ai thật sự dùng loại bí dược này, không nghĩ tới trong bổn môn lại có một người." Nói xong những lời này, Hàn Lập ánh mắt làm như vừa bội phục, lại vừa thương cảm nhìn về phía Lệ sư huynh. Lệ sư huynh không muốn cùng ánh mặt của Hàn Lập đối thị, hai mắt nhẹ nhàng khép lại, chỉ là ngực phập phồng, không chừng bây giờ tâm tình hắn rõ ràng rất hỗn loạn.
"Ngươi dùng loại dược hoàn này đã nhiều năm, nếu ngươi không muốn dùng nó nữa, ta có thể cầu Mặc đại phu phối một loại bí dược khác giúp ngươi, tuy không thể vãn hồi toàn bộ cuộc sống nhưng cho ngươi sống thêm hai mươi, ba mươi năm nữa là có thể, bất quá võ công của ngươi không thể duy trì, nếu ngươi tiếp tục dùng loại dược hoàn này, từ tình trạng phát tác của ngươi hôm nay, nhìn ngươi nhiều lắm có thể sống thêm năm, sáu năm nữa, tuy nhiên trong mấy năm đó võ công ngươi tiến bộ càng lúc càng nhanh, so với tốc độ tinh tiến bây giờ của ngươi vẫn nhanh hơn nhiều lắm. Nếu ngươi đã dám dùng loại dược hoàn này thì là người kiên nghị, quyết đoán, thân thể ngươi do ngươi tự quyết định, được rồi, dược hoàn này ngươi dùng hay là từ bỏ?"