img...

Chương 29: nghe lời

Chương 29

Thật may quá, người cô đụng phải là Cố Trăn chứ không phải Tống Văn Dục. Mạch Mang Mang thở phào nhẹ nhõm, xoa nhẹ chóp mũi ửng đỏ vì đau. Cô trách anh: “Sao anh lại va vào em nữa rồi?”

Hồi cô còn học lớp 10, Mạch Mang Mang vốn không ưa gì Cố Trăn nên cô với anh cũng không thường xuyên gặp nhau, nhưng hai người đều cùng sinh hoạt trong hội học sinh. Có một lần cô vừa nghe điện thoại ở trong văn phòng xong, vừa bước ra ngoài thì va phải anh. Cô đau đến cau mày nhưng anh cũng lạnh nhạt không hề để ý đến cô, chỉ thờ ơ hỏi cô một câu: “Cậu không sao chứ?”

Mạch Mang Mang liền cáu kỉnh nói: “Cố Trăn, anh mau xin lỗi tôi đi!” Cố Trăn không trả lời, chỉ tiếp tục bỏ tài liệu vào trong tủ sách. Mạch Mang Mang đi cà nhắc lại gần anh, nắm lấy cánh tay anh nói: “Anh có nghe thấy tôi nói không vậy?”

Cố Trăn không hề sợ thái độ hung hãn của cô, trái lại anh còn mỉm cười trả lời: “Tôi chỉ đứng đó thôi, là tự cậu lao vào người tôi.” Anh cúi đầu nhìn chóp mũi của cô: “Ừ, mũi hơi sưng thật. Lần sau nhớ đi đường cẩn thận nhé!”

Khóe miệng Cố Trăn khẽ cong lên, thực sự anh cười lên trông vô cùng đẹp trai. Mạch Mang Mang tuy đang cãi nhau với anh nhưng khi thấy nụ cười đó, mặt cô cũng hơi nóng lên rồi. Nhận ra mình vẫn còn cầm tay anh, cô giật mình, vội buông tay anh ra. Ngay lập tức cô kết luận anh là một người vô cùng lạnh lùng, lại càng thêm chán ghét anh hơn.

Mạch Mang Mang lùi về sau, dùng ánh mắt thù địch nhìn Cố Trăn. Anh nghe thấy cô nói chữ ‘lại’ liền hiểu ngay, kéo tay cô lại, nói: “Thù dai vậy sao?”

Mạch Mang Mang bỏ tay xuống: “Đúng vậy đó, em là một người thù dai, chuyện gì xảy ra em cũng sẽ nhớ mãi.”

Cô đang định chạy trốn thì bị Cố Trăn ngăn lại: “Em định đi đâu?”

“Em về nhà.”

“Ở đây không gọi xe được đâu.”

Mạch Mang Mang lạnh lùng không thèm nói gì, Cố Trăn liền dang hai tay ra nói: “Lại đây anh xem xem em có bị thương không.”

Mạch Mang Mang đứng yên ở đó không nhúc nhích, anh đành phải đến gần cô, ôm cô vào trong ngực. Thấy cô vẫn còn cố gắng giãy giụa, anh thì thầm nói vào bên tai cô: “Ngoan, để anh ôm em một lúc.” Giọng nói không hề có chút đùa cợt nào, hơn nữa anh lại ôm cô rất chặt. Trong lòng Mạch Mang Mang mềm nhũn, cô cũng không giãy giụa nữa, cả người cũng dần thả lỏng.

Ánh trăng trên cao phủ lớp ánh sáng bạc lên vạn vật, tất cả xung quanh đều tĩnh lặng, dường như gió cũng ngừng thổi, lá cũng ngưng lay động. Mạch Mang Mang vòng tay ôm lại Cố Trăn, cả người dán sát vào người anh để tìm kiếm sự ấm áp. Lúc này nhịp tim cô đang đập nhanh hơn bình thường. Một lúc sau Cố Trăn cũng buông cô ra. Mạch Mang Mang tìm thấy một bao thuốc lá trong túi Cố Trăn, nhưng cô lại không ngửi thấy mùi thuốc trên người anh. Cô rút ra một điếu thuốc, Cố Trăn cũng không ngăn cản cô. Mạch Mang Mang kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, tự châm lửa nhưng động tác  không thuần thục lắm.

Cô nhớ lại hồi thi đại học, có những người dùng thuốc lá để thư giãn  áp lực thi cử, thậm chí còn có người bị áp lực đến nỗi tự kết liễu sinh mạng của mình. Mạch Mang Mang không như vậy, cô không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ cắn răng chịu đựng tất cả. Cô không biết hút thuốc nên việc hít vào thở ra rất khó khăn, dẫn đến việc bị sặc thuốc, ho khan liên tục.

Cố Trăn cười nhẹ: “Không phải như vậy.” Cố Trăn lấy lại điếu thuốc từ tay cô, anh hút một hơi, nắm lấy cằm cô kéo lại rồi hôn lên. Khói thuốc bay khắp nơi, nụ hôn của Cố Trăn càng mãnh liệt hơn. Anh quấn lấy đầu lưỡi cô, cắn nuốt hết âm thanh của cô. Một lát sau hai người mới tách ra, anh cọ trán mình lên trán cô: “Lần sau đừng uống rượu nữa.”

Mạch Mang Mang cảm thấy bực bội: “Anh cho là anh nói gì em cũng phải nghe theo à?”

Cố Trăn nhìn cô chằm chằm, môi nở nụ cười giễu cợt: “Ừ, em chỉ… nghe lời Chung Kê thôi.”

Mạch Mang Mang cố chỉnh tóc lại cho gọn gàng, nói: “Anh hãy tự quản anh trước đã.”

Cố Trăn đánh nhẹ vào mông cô, lại ôm cô lên nói: “Em đừng có mà ngang ngược với anh.”

Cố Trăn xoay người, ôm cô vào trong một phòng trống. Anh ngồi xuống ghế, để Mạch Mang Mang ngồi ở trên người mình. Anh tách hai chân cô ra kẹp lấy eo anh, vật kia vừa cứng vừa nóng liền cọ vào giữa chân cô. Cô giãy giụa nói: “Đừng, ở chỗ này không được.”

Cố Trăn ôm chặt eo Mạch Mang Mang, nhấc bổng cô lên đặt trên mép bàn. Ngón tay thon dài của anh bắt thăm dò vào trong quần dài của Mạch Mang Mang, chạm tới chiếc quần lót mỏng manh: “Mang Mang, ướt nhanh như vậy sao?”

Hô hấp của Mạch Mang Mang dần trở nên gấp gáp: “Đó, anh xem, em đã nói rồi mà anh không nghe… Ừm… Đau…”

Ngón tay của Cố Trăn vừa đưa vào khe nhỏ thì bị hút lại ngay lập tức, anh mỉm cười: “Mới có một chút mà đã đau rồi, lát nữa anh vào thì em phải làm sao đây?”

***