Chương 47: hiểu lầm
Chẳng lẽ anh còn chưa biết chuyện cô không mang thai?
Mạch Mang Mang giả vờ không hiểu: “Anh muốn hỏi đau ở mặt nào?”
Khi nói chuyện với anh, cô luôn vô thức rơi vào trạng thái cảnh giác cấp độ một. Cố Trăn thở dài: “Về mọi mặt.” Anh lúng túng chỉ vào gót chân của cô: “Chảy máu cũng không phát hiện ra hay sao?”
Mạch Mang Mang cúi đầu, một vết xước còn mới do giầy cao gót gây ra: “À, không để ý lắm.”
“Em thật sự không biết đau sao?” Cố Trăn dừng lại một nhịp, tiếp tục nói: “Ít nhất thì cũng đừng để bản thân bị thương chứ.”
Mạch Mang Mang mím môi, Cố Trăn lấy từ trong túi quần tây ra một miếng băng cá nhân đưa cho cô: “Tự dán đi.”
Anh đang trốn tránh cô một cách rõ ràng, chẳng phải đó là luôn là mong muốn của cô hay sao? Mạch Mang Mang nhắm mắt, nhớ lại mỗi khi cô bị chuột rút trước kia, Cố Trăn đều nắm lấy chân cô rồi xoa bóp.
Cố Trăn bổ sung thêm: “Tay anh bẩn.”
Một miếng băng dán cá nhân có hình công chúa Disney, Mạch Mang Mang ngạc nhiên hỏi: “Cái này của anh?”
Cố Trăn tháo lốp xe cũ xuống: “Miya đưa đấy.”
Miya là cô con gái bé bỏng của hiệu trưởng, hôm nay cứ quấn quýt lấy Cố Trăn. Anh rất có duyên với trẻ con, rõ ràng tính cách lạnh lùng, nhưng đối với những người bạn nhỏ anh lại tỏ ra rất dịu dàng. Nếu như anh có con gái, nhất định anh sẽ hết mực chiều chuộng, nâng niu nó trong lòng bàn tay.
Mạch Mang Mang cảm thấy chua xót. Bỗng nhiên cô muốn nói cho anh biết, cô sẽ không làm tổn thương đứa trẻ, cũng sẽ không làm tổn thương chính mình. Nhưng bọn họ đã đi đến bước này rồi, giải thích hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Những cơn xao động trong lòng cô cũng dần dịu xuống.
Chuông điện thoại vang lên, là Mạch Thành gọi đến nhắc cô chủ nhật này về nhà ăn cơm. Mạch Mang Mang nói với ông: “Con không rộng lượng như cha nghĩ. Con nói không về là không về, đừng gọi điện cho con nữa.”
Có lẽ bị Mạch Thành làm cho bực bội, giọng nói của Mạch Mang có phần lớn tiếng, vang vọng một góc bãi đỗ xe.
Thấy Cố Trăn đang nhìn mình, thù mới hận cũ, Mạch Mang Mang tính hết một lần: “Sao nào, anh cũng cho rằng tôi xấu tính, không có chừng mực phải không?”
Đuôi lông mày của Cố Trăn khẽ nhướn lên: “Vì sao em lại nghĩ xấu tính không có chừng mực là khuyết điểm?”
Mạch Mang Mang sững sờ, Cố Trăn phủi tay, đứng dậy nói: “Thay xong rồi.”
Cảm xúc của Mạch Mang Mang đang bị gián đoạn, cô máy móc nói: “Cảm ơn anh.”
Chỉ trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi, hay nói cách khác, lâu nhất cũng chỉ đến như vậy.
Trong bãi đỗ xe vắng vẻ, không khí lặng ngắt như tờ, họ lần lượt bước vào xe riêng của mình. Mạch Mang Mang khởi động xe, chủ động nhường đường.
Cố Trăn không vượt lên trước, cũng không đi theo cô. Khuỷu tay trái của anh tựa vào thành cửa sổ, ánh mắt dõi theo chiếc xe màu trắng đang trúc trắc rẽ ngoặt. Anh dừng tại chỗ khoảng mười giây rồi chậm chạp khởi động xe, biến mất ở khúc cua.
***
Chung Kê bước vào trong thang máy, vị khách duy nhất dịch sang phía bên phải, lễ phép nhường vị trí: “Giáo sư Chung, thật là trùng hợp.”
Chung Kê gật đầu chào hỏi.
Số tầng hiển thị trên khung nhỏ giảm xuống liên tục, màn hình điện tử đang phát một đoạn phim tuyên truyền của thành phố Diệt Thành. Lận Nam Huyên xem xong thì lên tiếng: “Tục ngữ có câu “Nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân”*. Con người ở mỗi một thành phố đều có tính cách đặc trưng điển hình của thành phố đó, giáo sư Chung nghĩ sao?”
*Nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân: ví von hoàn cảnh nhất định tạo nên nhân tài nhất định. Người ở những khu vực, hoàn cảnh, cách thức sinh sống khác nhau nên thái độ ứng xử, tính cách cũng khác nhau.
“Giữa người với người, dù là cách biệt nhỏ nhất cũng đã tạo nên sự khác biệt. Dùng đặc trưng của một thành phố để áp đặt lên tính cách con người là rất cảm tính.”
“Cũng đúng, nếu như nói con người thành phố A ngay thẳng hào hiệp, tôi nghĩ không hẳn là như vậy.” Lận Nam Huyên cười một cách nhã nhặn: “Thế nhưng về tính cách con người ở Diệt Thành này, tôi cũng tìm hiểu được một số điểm chung.” Ánh mắt của cô đảo nhanh khi nói ra chính kiến của mình: “Rất kiêu ngạo, rất thông minh, cũng khiến người ta khó xử.”
***
Tưởng Lê Dự vội vội vàng vàng bước vào quán bar lộ thiên, tìm kiếm bóng dáng của Tôn Linh. Cô ấy đang dựa vào quầy bar, trêu chọc anh chàng nhân viên phục vụ đẹp trai.
Tôn Linh là một cô gái xinh đẹp, sành sỏi trong chuyện yêu đương. Anh chàng phục vụ bị cô trêu ghẹo đến mức mặt đỏ tía tai càng khiến cô khoái chí cười nghiêng ngả.
“Cậu làm cái gì cũng không đợi tớ, tổn thương quá đi mất.” Tưởng Lê Dự ngồi bên cạnh cô, bắt đầu hỏi: “Cậu là nữ chính của bộ phim tiếp theo à?”
Tôn Linh bực bội đáp: “Tớ đang đợi bộ phim này bạo hồng đây. Tưởng đại tiểu thư, đừng làm tớ cụt hứng.”
Trên mặt Tưởng Lê Dự không chút biểu cảm: “Tớ chỉ nhắc nhở cậu thôi.”
“Hừ, thật không công bằng mà. Biết bao nhiêu ả bên ngoài đang dòm ngó thèm khát làm người tình của anh trai Lận Nam Huyên, tại sao cô ta chỉ nhắm vào mỗi tớ? Tớ có nhúng tay vào đâu.” Tôn Linh bất mãn, rút một điếu thuốc, nhả khói mịt mù: “Bây giờ làm quan chức ai chả nuôi dưỡng tình nhân. Vị công chúa họ Lận này cũng nhỏ nhen thật.
Tưởng Lê Dự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cô ta muốn trị cậu thì chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến. Có lẽ tâm trạng cô ta hôm nay không tốt, đúng lúc cậu va phải họng súng, nên mới muốn dạy cho cậu một bài học. Tóm lại là không cần có lý do, cậu hiểu không?”
Tôn Linh suy nghĩ một lát, từ trong điện thoại mở ra mấy bức ảnh: “Cô ta mới là người nên lo lắng, không phải tớ. Cậu nhìn đi, tình cờ một ngày tớ đi theo thư kí Cố, phóng viên đi theo cũng chụp lại được.”
Đồng tử Tưởng Lê Dự co rút lại. Trên bức ảnh không có gì lộ liễu, chỉ đơn giản là bóng lưng của hai người đang nắm tay hôn môi. Nhưng người phụ nữ tóc dài trong bức ảnh này lại là người mà từ nhỏ đến lớn Tưởng Lê Dự vô cùng chán ghét, vậy nên rất quen thuộc.
Mười mấy năm về trước, Tưởng Lê Dự cũng đã bắt gặp cô ta và em mình trai hôn nhau. Em trai là người không nóng không lạnh, trong nhà năm lần bảy lượt náo loạn không vui vẻ gì.
Tưởng Lê Dự từ lâu đã nghe được sự tích Mạch Mang Mang lỡ xông vào phòng của Cố Trăn khi còn ở Tuyển Hằng. Cô gái này bên ngoài thì giả vờ thanh cao tài giỏi, thực chất bên trong chẳng khác nào ông bố của cô ta, thấy người sang bắt quàng làm họ, thấy ai có quyền có thế thì đeo bám cho bằng được.
Tưởng Lê Dự xóa ảnh chụp rồi ném điện thoại qua môt bên, nói với Tôn Linh: “Cậu nói đúng.”