Chương 6: khiêu khích
Diệp Đường Tư là đàn em lớp dưới khi cô còn học cấp ba, tính Mạch Mang Mang kiêu ngạo, bạn bè có thể đếm được trên đầu ngón tay, lúc còn đi học thi thoảng cô bị đồn đại chỉ trỏ, nhưng Diệp Đường Tư vẫn luôn đứng về phía cô vô điều kiện.
Cuối tuần, Mạch Mang Mang đi qua hai trạm dừng tàu điện ngầm, chờ Diệp Đường Tư tan ca bên ngoài ủy ban khu Hoài Lâm.
Một cô gái tóc ngắn trông có vẻ giỏi giang vẫy tay với Mạch Mang Mang, Diệp Đường Tư chạy chậm đến, ôm chầm lấy cô: “Tiền bối ơi, chưa ra tới cửa đã thấy chị rồi.”
Bọn họ định tới nhà hàng mới mở ở trung tâm thành phố, Diệp Đường Tư bỗng đứng lại: “Em đãng trí thật, quên mất không cầm tập tài liệu xuống rồi, tiền bối chờ em một lát nhé.” Cô ấy nhìn xuống, chợt thấy bắp chân của Mạch Mang Mang lộ ra: “Hay là chị đi lấy với em nhé, ngoài này lạnh lắm.”
“Ừ, tiện thể chị đi nhờ phòng vệ sinh chút cũng được.”
Tòa nhà thành ủy là một công trình kiến trúc uy nghiêm đầy thẩm mỹ, đối xứng hai bên, vô cùng trang trọng, rộng rãi, trước sảnh có một dãy hành lang dài, Mạch Mang Mang đang đi giày cao gót, vô tình bước hụt chân.
“Chị đi chậm thôi.” Diệp Đường Tư nắm lấy tay cô, khẽ cười: “Cầu thang này đặc biệt khó đi, mà đây là đã sửa rồi đấy chị. Hồi trước nó vừa hẹp vừa không có phần lan can bên cạnh như thế này đâu, nhiều đồng nghiệp nữ của em đã bị ngã đấy ạ, phản ánh cũng chả có ích gì. Sau đó, cháu trai yêu quý của Phó bí thư nghịch ngợm nhảy từ trên bậc thứ tư nhảy xuống, bị ngã khóc ầm lên, thế là ngay ngày hôm sau phòng hành chính gọi người đến xây lại luôn.”
Một đồng nghiệp nam bước xuống cầu thang, Diệp Đường Tư phản ứng vô cùng nhanh, lập tức chuyển chủ đề nói chuyện sang cuộc sống thường ngày, dù sao thì nói xấu lãnh đạo luôn là vấn đề nhạy cảm. Cô ấy từng phải ngồi ghế dự bị một năm vì không biết những quy tắc ngầm này, bây giờ cô ấy rất cẩn thận.
Mạch Mang Mang và Diệp Đường Tư đi thang máy lên tầng năm. Trong thang máy có rất nhiều người, đồng nghiệp nữ đứng bên cạnh bọn họ đang thảo luận về vấn đề học hành của con mình. Thang máy dừng lại ở tầng hai, có ba người bước vào, không gian chật hẹp bỗng trở nên yên ắng.
Con số trên bảng hiển thị dừng ở tầng 4 không tăng nữa, Cố Trăn và thị trưởng Hoàng vẫn đang nói chuyện với nhau một cách nghiêm túc, cấp dưới vì sợ quấy rầy, chỉ yên lặng lắng nghe, đợi cơ hội chen vào.
Cuộc thảo luận kết thúc, thị trưởng Hoàng chợt nhận ra: “Ủa sao thang máy không đi nữa?” Cao Vũ đáp: “Chắc là gặp sự cố, tôi vừa báo người đến sửa rồi.”
“À.” Thị trưởng Hoàng quay đầu nhìn qua, hôm nay Mạch Mang Mang mặc một bộ váy liền thân màu xanh sẫm, đơn giản mà trong lành như một buổi sớm đầu xuân, nhưng không giống kiểu đồng phục của công ty ở đây. Ông ta cũng không biết hết tất cả mọi người, nên không mấy quan tâm, hỏi: “Mọi người quay lại tăng ca hả?”
Giờ này thường là giờ tan tầm, nhưng từ trước đến nay ở khu Hoài Lâm rất bận rộn, ngay cả Cố Trăn và thị trưởng Hoàng phải làm thêm giờ đến tận chín giờ tối cũng là chuyện thường. Diệp Đường Tư hơi xấu hổ không thể nói mình chỉ quay lại để lấy tập tài liệu, thế là cô ấy và các đồng nghiệp đều gật đầu trả lời.
Có vẻ như tâm trạng thị trưởng Hoàng rất tốt, mặt mũi hớn hở lấy một nắm kẹo trong túi ra, phát cho bọn họ: “Nào, hôm qua cháu gái tôi vừa tròn một tuần tuổi, mời mọi người ăn kẹo mừng.”
Lông mày Cố Trăn đang nhíu chặt hơi giãn ra: “Chúc bé Hàm Hàm lớn lên mạnh khỏe bình an”. Thị trưởng Hoàng lấy viên đầu tiên cho Cố Trăn: “Hàm Hàm thích chú Cố Trăn nhất, bình thường chẳng nói năng gì, vừa thấy Cố Trăn là la hét om xòm đòi ôm.”
“Bình thường bí thư Cố nghiêm túc như vậy, nhưng lại có duyên với trẻ con thật đấy.” Nữ trưởng phòng cảm thán một câu: “Trẻ con đều thích những thứ đẹp đẽ”. Cao Vũ giảo hoạt nói: “Hy vọng có ngày được ăn kẹo mừng của bí thư Cố”. Cố Trăn nheo mắt: “Nhớ lời chúc của cậu.”
Thị trưởng Hoàng nói rất chân thành, hiếm khi khuyên nhủ: “Các đồng chí trẻ chưa lập gia đình, các cậu nên học tập bí thư Cố, lấy sự nghiệp làm trọng, vấn đề cá nhân không cần phải vội.”
Chủ đề này giống như chất keo, kéo gần khoảng cách, bầu không khí vui vẻ hòa thuận, nhưng mà Diệp Đường Tư cũng coi như hiểu chuyện, cảm thấy hơi bứt rứt.
Hồi lớp 11 Mạch Mang Mang và Cố Trăn từ đối đầu đến yêu nhau, rồi chia tay, cô ấy là người chứng kiến từ đầu đến cuối. Nếu sớm biết sẽ gặp đàn anh Cố thì cô ấy đã kiên quyết để đàn chị đợi bên ngoài rồi.
Diệp Đường Tư thầm theo dõi bên cạnh, Mạch Mang Mang và Cố Trăn cùng nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt bình thường, cô ấy thở phào nhẹ nhõm. Công nhân sửa chữa khẩn cấp nên hiệu suất rất cao, cô ấy đi ra khỏi thang máy, lấy tài liệu xong rồi đi dạo phố, ăn cơm với Mạch Mang Mang theo như kế hoạch, quên đi đoạn nhạc đệm này — đúng vậy, chuyện trước đây đã là quá khứ rồi, mười năm trôi qua, sao họ có thể nhớ mãi chẳng quên được.
***
Ở tuổi trăng non, Mạch Mang Mang đã dành hết tâm sức cho công việc, giữa nghiên cứu khoa học và giảng dạy, khó mà vẹn cả đôi đường được, cô chỉ có thể qua loa đối phó.
Ở lại trường học đến hơn tám rưỡi, sửa luận văn xong, Mạch Mang Mang quay lại phòng khách, cởi áo khoác ở phòng thí nghiệm ra, rồi cắm chìa khóa vào tủ chứa đồ. Cô nhận được cuộc điện thoại của Tô Tranh Nghiên, cô gái nhỏ này làm phụ tá, là chân chạy vặt trong phòng thí nghiệm.
“Cô giáo Mạch, em đang chịu trách nhiệm nuôi chuột trắng nhỏ để tuần tới làm thí nghiệm kiểm chứng nhưng giờ không thấy nó đâu.” Tô Tranh Nghiên lo lắng phát khóc: “Em đã hỏi xung quanh đây rồi, tất cả đều nói không động đến nó.”
Mạch Mang Mang day huyệt thái dương: “Em đến phòng nghỉ gặp tôi đi”. Cô vừa nói, vừa nhẹ nhàng mở cửa tủ, một mùi máu tanh xộc lên mặt, có hàng chục con chuột bạch bị rạch bụng, máu thịt lẫn lộn, đầu quay xuống dưới, đuôi bị treo lên trên, quay tròn không có quy luật giống như chuông gió bị giật mạnh, xoay tròn theo bất kì quy luật nào vậy.
Nó vẫn còn lại một hơi tàn, giãy giụa, con ngươi màu đen phủ một lớp màng đỏ tươi, kêu “Chít” một tiếng.