Chương 17
Trans: YiYi
Beta: Cyane
Màn đêm dày đặc, đèn xe chiếu xuống mặt đất tạo thành vòng sáng, giống như con nhã thú mở to đôi mắt đang mai phục. Ngón tay thon dài của văn Trạch Tân đè chặt điện thoại, dường như đang nhìn đôi mắt Trần Y qua cánh cửa nhà họ Trần.
Văn Trạch Tân định hỏi lại thôi, anh bình tĩnh lại, xương ngón tay mờ nhạt nổi gân xanh, anh nói với Trần Y: “Ngủ sớm đi.”
Trần Y gật đầu: “Vâng, anh cũng vậy.”
Cô nói xong thì tắt điện thoại, sau khi điện thoại tắt, loáng thoáng nghe được tiếng răng rắc, là âm thanh của tấm thẻ bị gãy.
Trong xe.
Nghe thấy tiếng tút tút, Văn Trạch Tân bỏ chiếc điện thoại ra rồi nhìn một cái, sau đó đưa tay vứt chiếc điện thoại ở chiếc ghế bên cạnh. Điện thoại nảy lên, vang lên một tiếng bịch rồi rơi ra khỏi ghế.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Văn Trạch Tân vươn tay ra, đầu ngón tay được buông lỏng.
Chiếc thẻ đen giá trị hàng trăm triệu rơi trên mặt đất, vỡ thành hai mảnh. Bánh xe lăn qua nghiền nát, cửa sổ xe chậm rãi đóng lại. Văn Trạch Tân nhắm mắt, gập hai tay vào đầu gối, đôi chân ở trong quần tây vừa dài vừa thẳng, như thể bất động.
Nhìn anh trông bình tĩnh, thực tế thì hàm răng đang cắn chặt, không biết là nghĩ đến chuyện gì, anh mở mắt rồi cười nhạt.
Đằng trước, chú Lâm đang lái xe nghe thấy một chút động tĩnh, chú ấy không dám hé răng, chăm chú nhìn chằm chằm đường phía trước. Đến khi ra khỏi tiểu khu, tiến vào đại lộ, chú Lâm nói: “Nhị thiếu, hay là tối nay về nhà kia ở một đêm?”
Chị Lệ ban ngày nói với phu nhân rồi, mấy ngày nay đèn trong thư phòng mở từ tối cho đến sáng, giường trong phòng ngủ chính căn bản không có ai ngủ, thấy nhị thiếu có về, nhưng không ngủ trong phòng.
Hơn nữa thời gian bắt đầu là từ khi mà phu nhân dọn đi.
Văn Trạch Tân dùng đầu ngón tay xoa nhẹ vào lông mày, giữ giọng điệu lạnh nhạt: “Không, tôi về nhà.”
Chú Lâm: “… Vâng.”
Tiễn người về rồi, Liêu Tịch và Trần Y đều thả lỏng, bảo mẫu cũng bắt đầu quét dọn vệ sinh. Trần Ương vỗ bả vai, cả người ngồi xuống, giống như thể mệt đến chết.
Liêu Tịch cũng chạy tới giúp, Trần Y đi đến kéo Liêu Tịch ra: “Mẹ, mẹ đi tắm đi, rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, chỗ này để con.”
Bọn họ tặng không ít quà, đều là đồ quý giá, cần dọn dẹp lại, sau đó nhớ tới, tuy rằng gọi là thông gia, nhưng cũng phải tùy lúc chuẩn bị quà đáp lễ.
Liêu Tịch có hơi buồn rầu: “Sao lại tặng món đồ quý giá như thế chứ.”
Bên trong còn có hai chiếc vòng tay màu xanh lục bảo, Trần Y xem rồi nói: “Mẹ cất trước đi.”
“Nhìn là thấy dành cho con đó.” Liêu Tịch lấy một cái trong số đó đưa cho Trần Y.
Trần Y đẩy về.
“Hiện tại con không cần.”
Trần Ương nghe thấy động tĩnh thì chạy đến, cô ta vừa nhìn vừa nói: “Vậy thì cái còn lại?”
Trần Y nhấc đôi mắt lên nhìn Trần Ương.
Trần Ương cười, đi đến lấy cái kia của Liêu Tịch: “Chẳng lẽ không phải cho em à?”
Liêu Tịch: “Bên trong có tên.”
Quả nhiên, mở chiếc hộp ra, bên trong có một cái của Liêu Tịch, một cái của Trần Y, cái còn lại là một chuỗi lắc tay vàng của Trần Ương.
Mặt Trần Ương tối sầm lại: “Bất công quá đi.”
Nhà họ Văn vừa ra tay thật là khí thế, nhưng mà cách đối xử khác biệt này cũng khiến người khác thấy khó chịu. Trần Ương cầm lấy chiếc vòng tay của Trần Y, cô ta nhìn nhìn. Trần Y lấy được loại chồng như thế này, không yêu còn phải nhường chỗ cho người phụ nữ khác cũng có được đãi ngộ thế này. Nếu sau này Văn Trạch Tân yêu ai, vậy thì không chỉ ánh trăng trên bầu trời, mà đến cả ngôi sao cũng sẽ hái xuống cho đối phương sao.
Trần Ương miễn cưỡng đặt chiếc vòng tay vào trong hộp, sau đó nhìn Trần Y nói: “Chị, chị xem, bây giờ đãi ngộ của chị tốt như thế, nhưng mà sau này anh rể yêu người phụ nữ khác thì những đãi ngộ thế này sẽ phải chia cho người phụ nữ khác. Đến lúc đó người ta ăn thịt thì chị chỉ có thể húp canh, người ta muốn mặt trăng trên trời còn chị chỉ được chén đất vàng.”
Liêu Tịch: “Trần Ương.”
Trần Ương nhún vai, cầm lấy chiếc vòng tay vàng của mình rồi đeo lên, sau đó nói: “Em chỉ nói sự thật.”
“Lúc nãy em đã nghe thấy, anh rể còn nói sau một ngày sẽ đến đón chị, nhưng chị vẫn tỏ dáng vẻ không bằng lòng. Bây giờ thím cũng không sao nữa rồi, chị cũng mau về sớm đi. Anh rể cho chị cái bậc thềm, chị chỉ cần bước xuống là được rồi.” Trần Ương mang theo giọng điệu giáo huấn nói.
Trần Y liếc mắt nhìn cô ta, lười để ý đến phản ứng của cô ta.
Liêu Tịch kéo Trần Ương: “Con lên lầu đi, ở đây có thím với chị là được rồi.”
Trần Ương nhìn Trần Y bày ra dáng vẻ nghe không vào thì “Xì” một tiếng, sờ vào chiếc vòng tay rồi quay người lên trên tầng. Liêu Tịch thở một hơi, nói với Trần Y: “Con đừng quan tâm em nó nói gì, mẹ biết trong lòng con tự có tính toán.”
Trần Y nhớ hết những món quà đó: “Mẹ, cảm ơn mẹ đã tin con.”
Liêu Tịch: “Con lẽ ra nên nói sớm với bố mẹ…”
Nói rằng giữa các con không có tình cảm.
Trần Y cười, không nói gì. Sau khi thu dọn xong chỗ quà này, Trần Y đỡ Liêu Tịch lên trên tầng nghỉ ngơi, tự mình lái xe quay về chung cư. Căn hộ này có hai phòng, khi bìa cứng được giao tới trong đó có một căn bị Thẩm Tuyền biến thành phòng sách, cho nên tính ra chỉ có một phòng có thể ở. Cô tắm xong thì đi nghỉ ngơi, cũng chẳng có thời gian nghĩ chuyện khác.
Ngày hôm sau lúc 6 giờ sáng, Trần Y tỉnh dậy, xe của công ty 7 giờ 30 phút là đến dưới lầu. Đồng nghiệp ở trong nhóm nhắn tin cho cô, nói đã đem theo bữa sáng.
Trần Y kéo theo chiếc vali rồi xuống lầu.
Chiếc xe 7 chỗ dừng ở bên ngoài tiểu khu, Chu Yến mở cửa xe, cười rồi vẫy tay. Trần Y đưa hành lý cho một đồng nghiệp nam trong đó, sau đó lên xe, ngồi cùng với Chu Yến.
Chu Yến đưa bữa sáng đưa cho Trần Y: “Nghe nói hình như hai ngày nữa có mưa nhân tạo.”
Trần Y nhận lấy bữa sáng nói: “Không mưa một khoảng thời gian rồi, từ năm ngoái cho tới bây giờ.”
“Còn không phải sao…”
Phía sau có một giọng nữ truyền đến: “Tiểu khu này là chung cư độc thân sao? Không phải cô gả cho một thiếu gia giàu có rồi à? Tại sao còn sống ở nơi như này vậy?”
Giọng nói vừa phát ra, trong xe yên lặng một lúc, Trần Y quay đầu đối diện với gương mặt đẹp đẽ, là vị SA2 vừa mới đến. Trần Y nhàn nhạt nói: “Gả cho thiếu gia giàu có rồi thì không thể có nơi ở của riêng mình à?”
“Đúng vậy, tiểu khu này rất đắt, tháng trước một mét vuông tận hơn 7 vạn, vẫn là Trần Y nhiều tiền.” Chu Yến vỗ bả vai Trần Y, cười tủm tỉm nói.
“Đúng thế, cô có căn hộ đắt như vậy không?” Đồng nghiệp nam lâu năm của Chu Yến tên là Lương Chấn Phong cười hùa theo Chu Yến, hỏi ngược lại người đồng nghiệp mới kia.
SA2 mới kia tên là Tiêu Tiểu Nhàn, cô ta yên lặng nhìn ba người Trần Y, sau đó gượng cười, chuyển tầm mắt của mình giống như không muốn để ý tới bọn họ vậy, âm thầm nghiến răng.
Chu Yến kéo Trần Y quay đầu lại nói: “Đừng để ý đến cô ta.”
Trần Y cười, uống xong hộp sữa trong tay mình: “Ừm.”
Hai chiếc xe 7 chỗ rất nhanh đã đón đủ người, hai chiếc xe chuyển động trên cao tốc, chiếc trước chiếc sau, có người ở trong xe ngủ, Trần Y với Lương Chấn Phong sửa lại tài liệu. Công ty Triệu Luyện làm linh kiện ô tô, Triệu thị khởi nghiệp từ gỗ, công ty của Triệu Luyện dường như không có liên quan gì nhiều với Triệu thị.
Triệu Luyện cũng không phải người sáng lập, mấy năm trước anh ta đã mua lại, nhưng công ty này rất nhiều công nhân đều là hoàng thân quốc thích, điều này liên quan đến nhiều phương diện.
Hai tiếng sau, xe đã đến trước khách sạn, một đoàn người cầm theo hành lý lên lầu. Phòng của Trần Y vừa đúng lại ở cùng với Tiêu Tiểu Nhàn, một căn phòng hai người ở.
Chu Yến nhìn tên đã được bố trí, thở dài một tiếng.
Chị Thâm hỏi: “Haiz cái gì?”
Chu Yến tính nói lại thôi.
Trần Y lại liếc nhìn Tiêu Tiểu Nhàn đã vào đến cửa, cô nhún vai: “Không sao đâu.”
Trần Y nhìn Chu Yến mỉm cười, đẩy hành lý vào. Một căn phòng bên trái đã bị Tiểu Tiểu Nhàn chọn mất, Trần Y chọn phòng bên phải. Cô vừa bước vào, Tiêu Tiểu nhàn đến gõ cửa: “Lúc nãy phần tư liệu của công nhân Thịnh Lâm, cô đưa cho tôi một ít.”
Trần Y cởi bỏ áo khoác, quay đầu nhìn Tiêu Tiểu Nhàn. Tiêu Tiểu Nhàn ôm lấy cánh tay, vẻ mặt không còn kiêu ngạo như lúc sáng, Trần Y lấy chiếc túi trên bàn và đưa cho cô ta.
Tiêu Tiểu Nhàn: “Cảm ơn.”
Nói xong cô ta liền quay người bỏ đi, Trần Y tiếp tục thu dọn. Buổi trưa thì nhóm nhỏ sắp xếp ăn ở dưới lầu, ăn xong cầm máy tính và tài liệu đợi, sau đó chạy tới công ty trách nhiệm hữu hạn linh kiện ô tô Thịnh Lâm.
Bên đối phương cử tài vụ ra đón tiếp, một đoàn người đi vào phòng làm việc, bắt đầu công việc.
Bận tới buổi chiều 4 giờ, có tiếng gõ cửa phòng làm việc, vài người ở trước máy tính ngẩng đầu lên, nhìn một người đàn ông lịch sự tuấn tú đứng ở đó.
Tiêu Tiểu Nhàn cách đó gần nhất, cô ta theo bản năng nhìn Trần Y.
Triệu Luyện cũng nhìn Trần Y, anh ta cười, sau đó đem trà sữa và pizza đi vào, đặt ở trên bàn: “Mọi người vất vả rồi, mang cho mọi người ít đồ ăn chiều.”
Chị Thẩm đứng dậy, cười nói: “Thật ngại quá, Triệu tổng.”
Nghe thấy tiếng Triệu tổng, những người còn lại lập tức hiểu ra, đây chính là vị sếp đó. Người khác nhao nhao cười nói: “Cảm ơn Triệu tổng.”
Trần Y nhìn Triệu Luyện gật đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục gõ bàn phím.
Triệu Luyện nhìn cô, sau đó cùng người trợ lý đi ra. Tiêu Tiểu Nhàn nhìn theo Triệu Luyện rồi thu lại ánh mắt, Chu Yến đứng dậy phát trà sữa và pizza cho mọi người.
Ăn xong đồ ăn chiều thì một đám người không còn muốn ăn bữa tối nữa, thế là chuẩn bị tăng ca đến 9 giờ tối, về khách sạn lại tìm cái ăn sau. Chị Thâm bên này còn kiêm 3 hạng mục, cô ấy nhìn chằm chằm máy tính, đột nhiên hỏi Trần Y: “Chỗ tài liệu công nhân buổi sáng đưa cho chị đi.”
Trần Y ngẩng đầu, cô mờ mịt một lúc, sau đó rất nhanh nói với Tiêu Tiểu Nhàn: “Tài liệu.”
Tiêu Tiểu Nhàn ngẩng đầu nhìn Trần Y nói: “Tôi đã đặt trên bàn trong phòng cô rồi.”
“Cô không mang đến sao?”
Lập tức cả nhóm đều yên tĩnh, đồng thời nhìn về phía Trần Y, Trần Y nhíu mày: “Tôi không nhận được.”
“Cô ra ngoài không thu dọn thì có liên quan gì đến tôi?” Vẻ mặt của Tiêu Tiểu Nhàn không thể tin nổi mà nói.
Chị Thâm nhìn về phía Trần Y, Trần Y mím môi, bầu không khí lập tức cứng đờ. Trần Y nhìn Tiêu Tiểu Nhàn: “Cô trả tài liệu đáng lẽ nên đưa tận tay tôi, chứ không phải để ở trên bàn, những tài liệu đó rất quan trọng, cô không biết à?”
“Đúng đó.” Chu Yến lập tức hùa theo Trần Y.
Sắc mặt của Tiêu Tiểu Nhàn đen lại: “Cô đang ở trong nhà vệ sinh, vậy tôi còn phải đợi cô từ trong nhà vệ sinh đi ra sao?”
Trần Y không muốn tiếp tục nói lời vô ích với cô ta, cô biết lúc này chị Thâm chắc chắn cần dùng, cô nhấc chiếc túi lên rồi nói với chị Thâm: “Em về khách sạn lấy.”
“Nhanh đi.” Chị Thâm gật đầu, khẽ liếc nhìn Tiêu Tiểu Nhàn.
Trần Y quay người bước đi.
Bên ngoài màn đêm buông xuống, nhưng gió bắt đầu nổi lên, giống như sắp mưa.
6 giờ, Văn Trạch Tân đưa theo trợ lý Giang cùng một đoàn người từ trong phòng hội nghị bước ra. Cuộc họp kéo dài hơn 3 tiếng đồng hồ, mọi người đều cảm thấy uể oải, còn hơi mất tinh thần.
Mảnh đất này lăn lộn đến bây giờ cuối cùng cũng lấy được, nhưng lại bị một người nước ngoài dùng thủ đoạn, cho nên chậm trễ về mặt tiến trình, suýt chút nữa là bị gọi làm việc kém cỏi rồi.
Ai cùng đều không vui vẻ nổi.
Áp lực của Văn Trạch Tân lớn nhất, nhưng ngược lại gương mặt anh không một chút thay đổi. Trợ lý Giang đẩy cánh cửa ở phòng làm việc ra, Văn Trạch Tân liếc nhìn đồng hồ rồi nói với mấy người kia: “Mất tinh thần làm gì? Một chút việc nhỏ mà cũng đáng như vậy à?”
Mấy người giám đốc điều hành cúi đầu xuống.
Văn Trạch Tân kéo tay áo của mình, nhìn chằm chằm mấy người bọn họ: “Chúng ta đang làm gì vậy? Đàm phán, chỉ cần thành công thì nói như nào cũng được, quá trình không quan trọng.”
Năm chữ cuối cùng nói ở trong họng, mang theo một chút u ám: “Được rồi, đi ăn cơm hết đi, đã đặt nhà hàng chưa?” Người đàn ông nhìn về phía trợ lý Giang.
Trợ lý Giang gật đầu nói: “Đã đặt rồi.”
Văn Trạch Tân: “Được.”
Anh đi vào phòng làm việc, đứng ở chỗ bàn chỉnh lại cổ tay áo. Trợ lý Giang bảo một người trợ lý khác dẫn họ đi ăn cơm, sau đó lại bước vào phòng làm việc.
“Nhị thiếu, tối nay… đi đón thiếu phu nhân à? ”
Văn Trạch Tân bưng cốc cà phê lên uống một ngụm, đã nguội rồi, anh nuốt yết hầu, nhấc mắt lên nói: “Đúng, cậu gọi điện đến văn phòng của phu nhân đi, không được làm gì quá mất mặt.”
Cô không quay về, có trói cũng phải trói về, nhưng cần thể diện, vì vậy phải xác định trước hiện tại cô ở đâu, tốt nhất là ở nhà họ Trần.
Trợ lý Giang thở dài một tiếng, sau đó cầm điện thoại lên gọi đến Thần Diệu. Chỉ trong chốc lát sau đã có người đến bắt máy, trợ lý Giang che ống nghe lại rồi dò hỏi đối phương vài câu.
Giây tiếp theo, vẻ mặt của trợ lý Giang cứng đờ.
Văn Trạch Tân nhìn chằm chằm anh ta: “Sao thế?”
Trợ lý Giang cúp máy, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Văn Trạch Tân, anh ta nuốt nước miếng: “Phu nhân… Phu nhân cô ấy hôm nay đi công tác rồi.”
Đôi mắt Văn Trạch Tân lập tức trầm xuống: “Công tác? Đi đâu?”
“Chuyện này… đối phương chưa nói, có lẽ hạng mục ở công ty bọn họ phải bảo mật.”
“Bảo mật?” Văn Trạch Tân cười nhạo, cầm lấy điện thoại, gọi cho một người bạn, người bạn ở đầu dây bên kia nói ra tên công ty và địa điểm công tác.
Giọng nói của Văn Trạch Tân lạnh lùng: “Cô ấy đi công tác bao lâu?’
“Có lẽ là 10 ngày.”
“10 ngày?” Văn Trạch Tân bực bội hạ cổ áo xuống, anh cười rồi cúp điện thoại, sau đó nhấc đôi mắt nhìn về phía trợ lý Giang.
Trợ lý Giang bị ánh mắt đầy sát khí dọa sợ.
Sau đó Văn Trạch Tân thong thả ung dung thu lại ánh mắt, anh kéo nghịch chiếc cà vạt, cười nói: “Thảo nào một mực không đồng ý về nhà, hóa ra là đã chuẩn bị sẵn.”
Trợ lý Giang cúi đầu, không dám hé răng cũng không dám ngẩng đầu nhìn lung tung.
Văn Trạch Tân đột nhiên tháo cà vạt, ném vào thùng rác: “Được rồi, cậu đi ra ngoài đi.”
Trợ lý Giang: “Vâng.”
Anh ta kéo cánh cửa rồi vội vàng rời đi.
Bước chân vừa mới ra tới cửa, bên trong lại lần nữa truyền đến giọng nói: “Đợi đã.”
Trợ lý Giang nuốt nước miếng, anh ta quay người lại nói: “Tôi sẽ lập tức chuẩn bị bao tải…”
Văn Trạch Tân ngước đôi mắt lên, anh đứng thẳng người dậy, tay đút vào túi, hỏi: “Thịnh Lâm là sản nghiệp của ai?”
Trợ lý Giang sửng sốt vài giây, sau đó cầm theo điện thoại, bắt đầu lật xem, giao diện hoạt động rất nhanh: “Thiếu gia Triệu Luyện của tập đoàn Triệu thị vừa mới thu mua mấy năm trước, lúc đó trùng hợp Trì Đằng xảy ra tai nạn xe, Thịnh Lâm làm phụ kiện cho Trì Đằng.”
“Câm miệng.” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Văn Trạch Tân bỗng hét lên.
Trợ lý Giang ngẩng đầu, chớp mắt.
Văn Trạch Tân chỉ vào chiếc điện thoại trong tay anh ta: “Ông chủ là Triệu Luyện đúng không?”
Trợ lý Giang “A” một tiếng: “Đúng vậy.”
Văn Trạch Tân cười lạnh: “Ồ, Triệu Luyện.”
Bạn đại học, đã từng theo đuổi cô, ồ, trùng hợp thế sao.
Khuôn mặt của Trợ lý Giang mơ hồ: “Sếp?”
Văn Trạch Tân vươn tay cầm lấy tờ lịch trình trên bàn của mình, nhìn vài cái, sau đó để lại chỗ cũ. Anh đi qua đó lấy chiếc áo khoác, vừa mặc vừa nói: “Đến Thịnh Lâm.”
Trợ lý Giang: “Hả? Vâng, vâng.”
Văn Trạch Tân ném chìa khóa xe cho Trợ lý Giang, Trợ lý Giang ấn thang máy: “Ngài xem sáng ngày mai có một cuộc hội nghị, là câu lạc bộ đó, có cần về gấp không ạ?”
Văn Trạch Tân cài xong cúc áo, giọng điệu nhàn nhạt: “Sáng mai quay về.”
Trợ lý Giang: “Vâng.”
Đi mất 2 tiếng đồng hồ, đi sớm một chút là có thể kịp thời gian trở về. Thang máy vừa đến tầng 1, hai người lên xe. Trợ lý Giang khởi động xe, vừa ra đường đã cảm nhận được gió to, anh ta nói: “Sếp, tối nay có lẽ sẽ mưa.”
Văn Trạch Tân dựa lưng vào ghế “Ừ” một tiếng.
“Lát nữa chúng ta có dừng lại ăn cơm không?”
“Không cần.”
Lúc này Trợ lý Giang mới phản ứng kịp, Trần Y cũng ở Thịnh Lâm: “Ồ, đúng rồi, ngài có thể tìm phu nhân ăn cơm.”
Văn Trạch Tân liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, không phát ra tiếng, nhưng cũng tính là ngầm ngầm thừa nhận. Đến vùng ngoại thành thủ đô, lúc xuống cao tốc liền có mưa nhỏ, dày đặc.
Sắc trời cũng tối sầm, vào đêm đèn đường tuy sáng, nhưng cũng rất u ám. Đèn xe chiếu nghiêng nghiêng trên mặt đất, chiếc xe đi về phía Thịnh Lâm.
Khi sắp đến thì chiếc xe liền giảm tốc độ.
Một bên cầu thang ở Thịnh Lâm có hai người đi xuống, một cao một thấp, một nam một nữ, cùng với một chiếc ô màu xanh. Bọt nước bắn tung tóe trên mặt đất, ngẫu nhiên bắn vào chân của người phụ nữ, trong suốt như pha lê.
Trợ lý Giang nhoài người trên vô lăng, không dám tin nhìn vào hai người kia. Trong đêm mưa Trần Y mặc áo sơ mi trắng cùng với chân váy chữ A màu đen, còn khoác một chiếc áo màu đen, bước đi có một chút vội vàng. Nhưng bên cạnh còn có một người đàn ông nhẹ nhàng che ô cho cô.
Trợ lý Giang ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu lên muốn nói với sếp, chỉ thấy ghế sau một mảng tối tăm.
Người đàn ông rất yên lặng, giọng nói của anh lạnh nhạt: “Tắt đèn xe đi.”
“Vâng.” Trợ lý Giang vội vàng tắt đèn xe, lập tức bên này tối sầm lại, bởi vì gần bụi cỏ, cộng với mưa ban đêm nên càng tối hơn. Cửa xe mở ra.
Trợ lý Giang quay đầu.
Văn Trạch Tân cầm chiếc ô màu đen, đến gần cửa xe, tay để ở trong túi quần. Chiều cao rất cao, chiếc ô cũng hạ xuống rất thấp, một chút nước trên chiếc ô bắn lên chiếc đồng hồ, cổ tay áo lập tức ướt đẫm.
Anh không động đậy, giống như đang chờ đợi một con thỏ.
Lúc này, hai người vội vàng đến đây rồi đến chiếc xe đang dừng ở đằng sau. Trần Y chuẩn bị đi xuống cầu thang bộ thì bỗng nhiên trời đổ cơn mưa, cô lại quay lại tìm ô thì gặp Triệu Luyện ở đó. Triệu Luyện đưa cho cô chiếc ô, sau đó lại nói anh ta cũng cần quay về khách sạn, mấy bữa nay anh ta cũng ở khách sạn, cộng với việc anh ta có xe, vì vậy mới bảo Trần Y ngồi xe của anh ta. Trần Y nhìn thời gian đang vội, với lại bên ngoài đang mưa thì càng đồng ý.
Lúc học đại học, chuyện Triệu Luyện theo đuổi cô cũng đã phai nhạt dần theo thời gian, Trần Y cũng không nghĩ nhiều như thế. Khi xuống tầng, Triệu Luyện cười khổ: “Anh rất muốn thu dọn những người bị cổ đông nhồi nhét vào công ty này, vì vậy anh mới tìm đến văn phòng của em để giúp đỡ.”
Trần Y sửng sốt một lát, cũng coi như là hiểu rồi.
Chỉ là Triệu Luyện nói như vậy, khiến cô nghĩ đến bố mình, thế là cô nói với Triệu Luyện: “Chúng em sẽ cố gắng.”
“Cảm ơn.”
Hai người đi xuống khỏi thang bộ, tốc độ của Trần Y lập tức nhanh hơn, bởi vì rất vội, lúc này đã hơn 8 giờ nên khung cảnh ngoại ô bên này càng thêm yên lặng. Khi Triệu Luyện đi đến, chiếc xe thuận tiện dừng cách cửa Thịnh Lâm hơi xa, hai người vội vàng đi qua đó. Màn đêm tối đen, nước mưa dày đặc, hơi che khuất tầm nhìn.
“Đi đâu vậy?” Một giọng nói trầm thấp của người đàn ông trong mưa truyền đến tai bọn họ.
Trần Y quay đầu lại, ngay lập tức tim như sắp ngừng lại. Văn Trạch Tân lười nhác dựa vào cánh cửa xe, chiếc ô hơi nghiêng, ánh mắt đào hoa mang theo một vẻ lạnh lùng nhìn qua.
Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần dài, như hòa vào với đêm tối, một bên bả vai bị ướt, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt.
Triệu Luyện phản ứng lại trước tiên: “Nhị thiếu, tôi đưa trần Y quay về lấy tài liệu.”
“Trần Y?” Văn Trạch Tân giữ âm thanh này lăn tăn trong cổ họng, anh nói với trần Y: “Qua đây, đi đâu, đi lấy gì, chồng đưa em đi.”
Trần Y chần chờ một lúc.
Sự do dự này khiến Văn Trạch Tân bật cười, anh híp mắt: “Không qua đây à?”
“Vậy thì tôi cướp vậy.”
Vừa dứt lời, Trần Y đột nhiên bước qua đến chỗ ô của anh. Văn Trạch Tân một tay ôm eo cô, Trần Y đưa mắt muốn nói với Triệu Luyện một câu cảm ơn.
Người đàn ông bên cạnh đột nhiên nhấc chân dài lên, hung hăng đá vào Triệu Luyện.
Trần Y kinh ngạc, hét to: “Văn Trạch Tân.”
Nhưng không kịp, Triệu Luyện không hề phòng thủ, anh ta lảo đảo vài cái, đầu gối mềm nhũn, đang cầm ô suýt chút nữa đã khuỵu xuống. Trần Y gấp đến nỗi muốn kéo anh ta dậy.
Văn Trạch Tân ôm chặt eo cô, anh kéo người phụ nữ vào lại bên trong ô, sau đó đạp cửa, trợ lý Giang nhanh chóng từ trong xe đi ra, đứng trong mưa mở ghế sau ra.
Văn Trạch Tân ném Trần Y vào bên trong, đóng cửa xe. Tay anh vẫn cầm chiếc ô, chắn ở bên này, anh rũ mắt xuống nhìn Trần Y, lạnh lùng nói: “Đừng làm đến nỗi như tôi đang chia cắt đôi uyên ương vậy.”
Trần Y bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm anh: “Anh ấy chỉ đang giúp em thôi.”
Văn Trạch Tân cười, đầu ngón tay sờ tóc của cô. Đầu ngón tay anh hơi lạnh lẽo, Trần Y co rúm lại, Văn Trạch Tân híp mắt nói: “Hai lần chủ động tìm em, là do tâm cậu ta không đổi. Tôi đá cậu ta một cái là đã hời cho cậu ta rồi.”
Trần Y cắn răng, không nói tiếng nào.
Nói xong, anh bảo trợ lý Giang đóng cửa sổ xe.
Trần Y ngăn cản không được, chỉ có thể gắt gỏng nhìn chằm chằm bên ngoài, cô sợ Văn Trạch Tân lại làm trò gì. Cũng may Văn Trạch Tân cầm ô, sau khi đứng thẳng người, nhìn Triệu Luyện rồi vòng qua cửa xe bên kia.
Triệu Luyện đã đứng vững, đầu gối vô cùng đau đớn, anh ta nhìn vào cửa sổ, không kêu tiếng nào.
Lúc này, điện thoại anh ta kêu lên, anh ta cúi đầu xem.
Là Trần Y nhắn tin đến.
Trần Y: [Xin lỗi.]
Triệu Luyện trả lời: [Không sao.]
Bên này, Trần Y buông điện thoại xuống, Văn Trạch Tân đã vào tới. Cả người đều là hơi nước, anh kéo cổ áo, nói với trợ lý Giang: “Lái xe.”
Trợ lý Giang lập tức khởi động xe.
Đầu xe quay nhanh, bánh xe bắn tung tóe một lớp nước trắng trên mặt đất. Trong xe im lặng, Trần Y xem lại chiếc túi sợ bị thấm nước.
Cũng may không sao.
Chỉ tay áo và tóc cô có hơi ướt, còn chỗ khác đều không ướt. Văn Trạch Tân thì ướt hơn một nửa, lúc ôm cô thì bị ướt, anh nhìn xuống tay áo.
Vài giây sau, anh ấn tay vào cổ của cô, áp cô vào lồng ngực của mình, cúi thấp đầu, ngửi mùi hương trên cơ thể cô.
Đột nhiên.
Một mùi hương không quen thuộc vương vào mũi, đó là mùi nước hoa của đàn ông. Văn Trạch Tân trợn mắt, đôi mắt nặng nề nhìn cô: “Tại sao trên người em lại có thêm một mùi nước hoa của đàn ông?”
Trần Y sửng sốt, đưa hai tay lên, cô cúi đầu ngửi cổ tay áo của mình.
Văn Trạch Tân trầm mặt nhìn cô: “Hôm nay em tiếp xúc với bao nhiêu người đàn ông rồi?”
Trần Y nghe ra được sự khó chịu trong giọng nói của anh, cô ngẩng đầu nhìn anh nói: “Rất nhiều.”
Văn Trạch Tân cắn chặt hàm dưới, siết chặt kẽ răng: “Rất nhiều? Đàn ông?”