Chương 43
Trans: Mỹ Linh
Beta: Cyane
Tối qua quẩy một đêm như vậy, có thể nói những nỗi buồn khổ của cô đã xả đi hết rồi. Hôm nay nghe Lâm Tiếu Nhi nói như vậy, lại có chút xấu hổ: “Mẹ xem rồi ạ?”
“Ha ha, có xem một tí.” Lâm Tiếu Nhi chào Trần Khánh và Liêu Tịch, sau đó kéo tay Trần Y đi về phía vườn sau, vừa đi vừa nói: “Con nên hoạt bát một chút.”
Trần Y cụp mắt xuống, mỉm cười.
Một năm nay rơi vào trong sự hỗn độn, thực ra khi bắt đầu thỏa thuận giao ước trước hôn nhân, nếu cô không ôm hy vọng thì tốt rồi. Cô ngước đầu nhìn Lâm Tiếu Nhi, đột nhiên hỏi: “Mẹ, ngoài video nhảy múa ra, mẹ…”
Lâm Tiếu Nhi nhìn cô, ánh mắt chứa nụ cười, khoác tay cô rồi vỗ tay cô hỏi: “Tối qua ngoài nhảy ra còn xảy ra chuyện gì nữa à?”
Viền mắt Trần Y đột nhiên hơi đỏ.
Cô nghiêng đầu cười nói: “Không có, chỉ có nhảy múa thôi ạ.”
Lâm Tiếu Nhi chắc chắn đã biết những chuyện khác xảy ra tối qua. Trong đầu Trần Y chợt lóe lên bàn tay cầm ly rượu của Văn Trạch Tân, vì vậy người sống mà muốn không gánh vác một cái gì đó rất khó, chỉ có thể cố gắng tìm sự cân bằng.
Vườn sau được bố trí giống như bữa ăn dã ngoại ở vùng ngoại ô, còn có đèn trang trí.
“Con thích không?” Lâm Tiếu Nhi cười hỏi.
Bước chân Trần Y dừng lại, quay đầu nhìn, sau đó khoác cánh tay Lâm Tiếu Nhi: “Con thích lắm, cảm ơn mẹ.”
“Ai da, đừng khách sáo. Trần Y, mẹ nói nè, đời người sống vui vẻ là quan trọng nhất, không có gì có thể so sánh với việc bản thân mình vui vẻ được.”
Trần Y: “Vâng.”
*
Sau khi Trần Y và Lâm Tiếu Nhi đi đến vườn sau, bầu không khí trong nhà không được tốt như lúc đầu. Văn Tụng Tiên nhìn con trai muốn nói nhưng lại không nói được, Liêu Tịch và Trần Khánh vì lời dặn dò của Văn Trạch Tân ban nãy, hai người đối mặt nhìn nhau.
Vài giây sau.
Ba người mới thấy ngón tay thon dài của Văn Trạch Tân nhúc nhích, bưng chén trà bốc hơi về phía trước. Trần Khánh nặn ra nụ cười nói: “Cảm ơn.”
Sau đó ông bưng một ly cho vợ mình.
Ly của Văn Tụng Tiên cũng được đưa đến trước mặt, Văn Tụng Tiên không nhận nó liền, ông vươn tay ấn vai của con trai. Sắc mặt Văn Trạch Tân có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn hơi nghiêng người, ngón tay thon dài lười biếng nghịch lá trà trên mặt bàn.
“Bố có chuyện gì thì nói đi.”
Văn Tụng Tiên tạm thời không có gì để nói. Ông nhẹ nhàng vỗ vai Văn Trạch Tân, an ủi một cách trá hình. Ông cũng xem hai video tối hôm qua rồi.
Văn Tụng Tiên không muốn bênh ai cả.
Nhưng những chuyện này, đến thời điểm này đều do Văn Trạch Tân mà ra, quả đắng cũng chỉ có thể tự mình nếm trải.
Ông bưng ly nước lên uống một ngụm.
Một lát sau, bảo mẫu đến thông báo vườn sau đã chuẩn bị xong rồi. Văn Tụng Tiên cười đứng dậy kêu Trần Khánh và Liêu Tịch: “Anh thông gia, chị thông gia, mời.”
Trần Khánh cười nói: “Làm phiền anh chị quá.”
“Nói gì vậy, người nhà cả mà.”
Ba vị phụ huynh đi lên phía trước, Văn Trạch Tân mới từ ghế đứng dậy, chỉnh tay áo bước đi, vừa tới sân sau liền nhìn thấy người phụ nữ đứng một bên đang giúp mẹ nặn kem.
Nhìn từ xa, mái tóc của cô bị gió thổi rối tung, ngón tay út không ngừng vén tóc. Không biết mẹ đã nói gì, cô cúi đầu cười nhẹ, đôi mắt sáng như có ánh sao.
Lúc này, cô ngẩng đầu lên nhìn qua, đôi môi vẫn giữ nụ cười đó, đẹp đến rung người. Văn Trạch Tân đứng dưới hành lang dựa vào cửa hành lang, vô thức đứng thẳng người, nhìn cô say đắm.
Cô gái như này sao anh có thể bỏ được.
Cho dù khi cô nhìn anh, nụ cười trong mắt nhạt đi rất nhiều, anh cũng không thể bỏ cô. Anh đi xuống bậc thềm, lúc này điện thoại reo lên.
Văn Trạch Tân dừng bước chân lại, lấy ra nhìn, sau đó đi qua một bên nghe máy.
“Alo?”
Giọng nói của trợ lý Giang truyền đến: “Sếp, đã liên lạc được rồi, bên này tôi đang đến sân bay tư nhân để đón, tối nay ngài…?”
Anh ta khó xử.
Dù sao tối nay cũng là sinh nhật của phu nhân, buổi trưa sếp đã bỏ hết công việc chỉ vì muốn đón sinh nhật cùng phu nhân. Văn Trạch Tân ngẩng đầu, nhìn về phía bên kia.
Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Trần Y, cô nặn kem dính ra khắp tay. Văn Trạch Tân nhìn vài giây, sau đó quay đầu nói: “Tôi đi, cậu đưa người đến dinh thự, những người anh ta chọn lần trước đưa đến luôn.”
“Vâng.”
Đầu bên kia cúp máy. Văn Trạch Tân bỏ điện thoại vào túi, đi về phía bên kia, đi ngang qua vài người. Anh ôm Trần Y từ phía sau, kem trên tay Trần Y vừa dùng lực đã nặn ra khắp bàn.
Tất cả yên lặng.
Trần Y cụp mắt, động đậy cơ thể: “Văn Trạch Tân.”
“Ừ.”
Giọng anh rất thấp, từ trên đỉnh đầu truyền xuống. Bố mẹ hai nhà đều nhìn chăm chú, bảo mẫu cũng nhìn. Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi cũng rất ngạc nhiên, cả hai nhìn nhau.
Trần Y không nói lời nào, bắt đầu giãy giụa. Văn Trạch Tân giữ chặt eo cô, nhẹ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ, quà anh để ở nhà em rồi, ở trong tủ.”
“Khi nào thì anh buông…” Cô vẫn chưa nói xong, Trần Y nhớ ra tối qua quả thực anh ta đã vào nhà.
“Tối nay tạm thời có chút việc, không thể ở bên em được. Đừng giận nhé.”
Hành động giãy giụa của Trần Y dừng lại, sau đó cô cụp mắt cười: “Không giận đâu, anh bận đi.”
Cô đâu cần anh ở bên.
Không cần.
Anh nâng bàn tay lên, véo mặt cô từ phía sau rồi quay lại. Anh cụp mắt nhìn cô, Trần Y mỉm cười nói: “Mau đi đi.”
Văn Trạch Tân nheo mắt.
Vài giây sau, anh cúi đầu hôn lên mũi cô, rồi di chuyển xuống hôn môi cô. Đây là lần thứ mấy hôn môi cô, Trần Y cũng không nhớ rõ nữa.
Nhưng vốn dĩ đoán là anh không thích hôn, dường như không phải vậy.
Trần Y không chịu mở miệng, anh hơi kẹp nhẹ, Trần Y tranh không lại sức của anh nên để chỗ trống cho anh đưa vào. Không biết có phải đã nghĩ thông rồi không, khoảnh khắc đầu lưỡi anh đè lưỡi của cô, những cảm xúc ương ngạnh của Trần Y hơi sụp đổ.
Trước đây là sợ anh chạm vào mình, mỗi lần đều hoảng sợ, không ngừng giãy giụa, cô nghĩ mình cứ giống như một con cá chết để anh giày vò. Lần này buông bỏ những điều đó, cảm nhận một chút, lại cảm thấy cũng được. Anh rất giỏi chuyện này
Lúc này, trong đầu cô nghĩ đến khuôn mặt của đám người Lâm Tiêu Sanh.
Trần Y nghĩ, quả nhiên là kỹ năng quá tốt, cho nên mới có nhiều phụ nữ lưu luyến không quên anh.
Cắn vào khoé môi, cô bị buộc hoàn hồn lại. Văn Trạch Tân buông cô ra, nhìn chằm chằm cô: “Đang nghĩ gì vậy?”
Hôn nhau cũng không chuyên tâm.
Ánh mắt Trần Y cong lên nói: “Nghĩ đến kỹ năng của nhị thiếu chúng ta…”
Văn Trạch Tân nhíu mày.
Trần Y lại im miệng, vì có bố mẹ ở đây, những lời sau cô cũng không nói ra được, mặt đỏ bừng lên. Cô cầm tay áo lên lau khoé môi, sắc mặt Văn Trạch Tân nghiêm lại. Nhưng thời gian cũng gấp, anh buông cô ra, quay về phía bố mẹ hai bên cúi đầu: “Con đột nhiên có việc, bố mẹ, mọi người chơi vui vẻ.”
Nói xong, anh liền nghênh ngang bước đi.
Trần Y lại lau khoé môi, lưỡi có hơi tê.
Lâm Tiếu Nhi ho một tiếng, rút một tờ khăn giấy cho Trần Y, bà đến gần nói: “Khoé môi hình như chảy máu rồi.”
Trần Y: “…”
Cô trốn qua một bên, hai bên bố mẹ đều nhìn cô, nhất thời chỗ này có chút yên tĩnh. Trần Khánh và Liêu Tịch nhìn nhau, Văn Tụng Tiên lại nhíu mày.
Lâm Tiếu Nhi nhìn Trần Y rồi nói: “ Dạo này có phải nó thay đổi rồi không?”
Trần Y nhìn về phía Lâm Tiếu Nhi, không biết bà đang hỏi gì, cô lắc đầu nói: “Không có, anh ấy vẫn như vậy.”
Lâm Tiếu Nhi: “… Ngựa quen đường cũ…”
Trần Khánh và Liêu Tịch: “…”
Văn Tụng Tiên: “…”
*
Đèn của dinh thự nhà họ Văn sáng lên.
Chiếc Maybach dừng trước nhà, Văn Trạch Tân mở cửa bước xuống xe, cởi áo vest ra vắc lên cánh tay, gỡ đường viền cổ ra một chút, đi vào sân vườn.
Bảo mẫu mở cửa ra.
Một người đàn ông trên trán có vết sẹo đang ngồi trong nhà, anh ta nhìn qua đây cười, nhướng mày: “Đã lâu không gặp.”
Văn Trạch Tân đi vào, cánh cửa đằng sau đóng lại. Văn Trạch Tân đưa áo khoác cho bảo mẫu nói: “Đã lâu không gặp.” Anh xắn tay áo rồi ngồi xuống sofa, cầm chai rượu lên, rót rượu vào ly của người đàn ông: “Hẹn gặp anh một lần khó thật đấy.”
“Đâu, không khó mà, còn tuỳ vào thành ý.”
Văn Trạch Tân gật đầu, nhân tiện lấy điếu thuốc châm lên hút.
Anh nghịch bật lửa, nói: “Vậy lần này hy vọng anh chơi vui vẻ.”
“Nhị thiếu phô trương như vậy, tôi nhất định sẽ chơi vui vẻ.” Ánh mắt anh ta nhìn sang một bên, trợ lý Giang nhìn về phía vườn sau, ba người phụ nữ bưng ly rượu bước ra đi về phía ghế sofa. Người đó vừa thấy thì cười, sau đó kéo một cô ném vào lòng ngực của Văn Trạch Tân, sắc mặt Văn Trạch Tân hơi thay đổi.
Khoảnh khắc đó, trong mắt anh có chút hung dữ, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Anh quay người nhìn người phụ nữ trên ghế sofa.
Người đàn ông thấy vậy bèn cười: “ Lúc nãy anh đang sợ hả? Sợ gì vậy?”
Văn Trạch Tân cắn điếu thuốc, dựa vào lưng ghế sofa nói: “Tôi uống rượu cùng anh.”
Người đàn ông đó: “Sau này đến việc nói chuyện với phụ nữ cũng không nói luôn hả? Anh đang tự cắt đường đi của mình đó, lúc trước tôi nghe lão Tần nói còn không tin.”
“Con người ai cũng phải thay đổi.” Văn Trạch Tân nghiêng đầu cười. Người đàn ông nhìn Văn Trạch Tân hồi lâu, sau đó cười nói: “Bốn năm trước khi gặp anh ở Myanmar, trong mắt anh không có những điều này, con người có điểm yếu rất phiền phức. Uống rượu phải không, được thôi, để trợ lý của anh uống cùng, cũng lâu rồi tôi không nói chuyện với anh ta.”
Người đàn ông gọi trợ lý.
Trợ lý Giang mỉm cười ngồi xuống, rót rượu.
Hai mươi phút sau, trợ lý Giang nhìn sếp nhà mình. Sắc mặt Văn Trạch Tân vẫn vậy không thay đổi, rượu trong bình ngày ít, người đàn ông kia uống không nhiều.
Lại một tiếng trôi qua, Văn Trạch Tân ăn một miếng trái cây, đè nén sự khó chịu trong bụng. Trợ lý Giang đứng dậy lấy một chiếc áo khoác khoác lên cho anh: “Đã đưa người đến khách sạn rồi, đã thông báo cho chú Văn rồi.”
Văn Trạch Tân: “Ừ.”
Anh đứng dậy.
Trợ lý Giang nhanh chóng đỡ anh.
Văn Trạch Tân kéo áo khoác ra ném vào lòng ngực trợ lý Giang: “Không say.”
Nói xong, anh đi về phía cửa.
*
Trần Y đưa bố mẹ về nhà họ Trần, sau đó mới tự lái xe về Quân Duyệt. Không uống rượu nhưng cô ăn khá nhiều kem, có cảm giác như mập ra. Trần Y lấy một hộp yakult uống, sau đó đi lấy váy ngủ, mở tủ ra thì thấy bên trong có một chiếc hộp, Trần Y mở hộp ra xem.
Một chiếc nhẫn kim cương mới, một đôi bông tai và một sợi dây chuyền.
Trần Y nhìn vài lần rồi đóng hộp lại, sau đó bỏ chiếc hộp qua một bên, lấy váy ngủ ra đi vào phòng tắm.
Tắm xong, Trần Y quay về giường bắt đầu xem sách.
Đồng nghiệp văn phòng đang nói chuyện trong nhóm Wechat, dường như đang nói về tin tức mở chi nhánh mới. Trần Y xem tin nhắn, rất nhiều người trong nhóm đang hỏi Thẩm Lệ Thâm chuyện này có phải thật không.
Thẩm Lệ Thâm: [Đúng vậy.]
Chu Yến: [[Wow, vậy có phải chúng ta sẽ có cơ hội đến chi nhánh mới không?]
Thẩm Lệ Thâm: [Bên đó rất nhỏ, cô muốn đi à?]
Chu Yến: [Thôi bỏ đi.]
Trần Y sững sờ đọc tin tức. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Trần Y bỏ sách xuống, đi xuống giường, mang dép đi ra, nhìn vào mắt mèo.
Bên ngoài, Văn Trạch Tân lười biếng đứng ở ngoài đút tay vào túi quần.
Trần Y dừng lại và nghĩ đến cái hộp trong phòng, thế là cô mở cửa. Văn Trạch Tân xoa ấn đường, nhìn cô nói: “Có nước nóng không?”
Mùi rượu nồng nặc hất vào mặt, Trần Y nhíu mày, mấy giây sau nói: “Đợi đó đi.”
Nói xong cô quay người đi về phía nhà ăn, đứng bên cạnh bàn ăn rót một ly nước, sau đó đi vào nhà lấy chiếc hộp ra, bưng ly nước lên, đi ra ngoài cửa.
Thực ra Văn Trạch Tân chỉ say phân nửa, mùi cồn tàn phá bừa bãi trong cơ thể. Anh chống lên khung cửa, mắt nhắm mắt mở nhìn Trần Y, đồng thời nhìn chiếc hộp trên tay cô.
Trần Y đến trước mặt anh, đưa ly nước cho anh.
Sắc mặt Văn Trạch Tân u ám nhận lấy ly nước, ngước đầu lên một hơi uống sạch. Trần Y nhận lấy ly nước, đặt lên tủ giày. Sau đó, cô đưa hộp cho anh.
“Trả cho anh.”
Văn Trạch Tân nhìn cô vài giây, ngón tay mở nắp hộp ra. Nhìn món quà không được động đến bên trong, anh buông lỏng đầu ngón tay, nhìn cô, giọng trầm thấp hỏi: “Em muốn gì?”
Trần Y cười.
“Thứ em muốn, anh có cho không?”
Văn Trạch Tân mím môi: “Trừ ly hôn thì gì cũng có thể cho được.”
Trần Y: “Vậy thôi khỏi.”
Cô đẩy hộp vào lòng ngực anh. Văn Trạch Tân cụp mắt, vài giây sau, anh nhận lấy chiếc hộp, tiện tay đặt nó lên tủ giày. Tủ giày không phải là tủ giày của cô hả?
Trần Y vươn tay muốn lấy.
Văn Trạch Tân đột nhiên xoa trán, cơ thể vụt qua. Giây tiếp theo, anh nghiêng người ôm lấy cô. Khi tiếp xúc cơ thể với cô, cánh tay Văn Trạch Tân không nhịn được mà siết chặt.
Anh cao 1m9, cộng thêm cân nặng, Trần Y trong chốc lát cảm thấy bị đè nặng. Hơn nữa anh quả thực có hơi say, cô giãy giụa nói: “Đi về…”
Lời chưa nói hết.
Người đàn ông liền thấp giọng nói: “Nếu như có thể, anh thật sự muốn bắt đầu lại.”
Trần Y dừng lại.
Anh nói tiếp: “Không có em, đến cả ngủ anh cũng không ngủ được.”
Trần Y nhướng mày.
“Vậy thì liên quan gì đến em?” Cô hỏi lại.
Văn Trạch Tân không trả lời cô, anh đẩy cô vào trong nhà, một tay đóng cửa lại. Rầm, phòng khách vốn đã tối lúc này càng tối hơn. Anh đặt cô lên tủ giày, nâng cằm cô lên, trán kề trán, anh trầm mặc nhìn cô nói: “Có phải khi ở trên giường, anh không đủ ấm áp không?”
Không đủ ấm áp?
Không, có lúc quá ấm áp đi chứ.
Ấm áp đến nỗi cô cảm thấy sợ.
Buổi sáng cô lo lắng làm vợ anh, buổi tối nhất là khi tiếp xúc da thịt với nhau, đúng là đêm nào cũng phải lâm vào cảnh khổ đau.
Bản thân ngu ngốc.
“Hử?”
Anh không nhận được câu trả lời nên hỏi lại.
Đột nhiên Trần Y nâng cằm lên đáp lại: “Không phải, rất ấm áp, thiết nghĩ rất nhiều người lưu luyến không quên.”
“Em có lưu luyến không quên không?” Một tay của anh đột nhiên ôm lấy eo cô, mùi rượu càng nồng hơn cùng với mùi linh sam trên cơ thể anh, thậm chí Trần Y còn nghi ngờ người đàn ông này đang giả say.
Nhưng mà có khi nào anh không giở thủ đoạn đâu.
Cô nắm lấy cánh tay anh: “Văn Trạch Tân, bây giờ anh muốn làm gì?”
“Anh chinh phục em.”
Nói xong, anh cúi đầu tìm đến cổ của cô, vừa chạm vào, anh liền ra sức mút. Đầu Trần Y dựa vào phía sau, nhắm mắt lại. Cô nghĩ, qua được ải này thì cô có thể giải thoát khỏi lời nguyền của người đàn ông này rồi. Văn Trạch Tân thấy cô không giãy giụa, anh dừng lại, hơi híp mắt.
Trong lòng nổi lên sự hoảng sợ hiếm có.
Khi cô không còn sợ nữa, sau này cô còn có thể làm được những chuyện gì nữa đây?
Nhưng mà, lúc này cô đang ở trong vòng tay anh, anh còn có thể nghĩ gì khác nữa. Một tay cởi bỏ nút áo, một tay anh ôm lấy eo cô, dép đằng sau rơi xuống lịch bịch. Ánh trăng sáng lấp ló trong bóng tối, xương quai xanh của người đàn ông lờ mờ hiện ra, những giọt mồ hôi trượt dài trên ngực, áo sơ mi mở rộng ra.
Anh quỳ trên mặt đất.
Đôi tay trắng nõn thon dài nắm chặt chiếc áo sơ mi trên vai, mồ hôi không chảy vào cổ Trần Y.
Đêm nay thật dài.
Nửa đêm.
Bên ngoài gió lớn, đã vào đông rồi.
Trần Y nắm lấy cổ áo, cánh tay phát đỏ dùng lực đóng cửa lại. Giây tiếp theo, cửa lại mở, một chiếc hộp bị ném ra ngoài. Văn Trạch Tân liếm khoé môi, ánh mắt có chút tơ máu, rượu đã tỉnh một nửa. Anh nheo mắt lấy điện thoại ra gọi điện: “Ngủ sớm, ngủ ngon.”
Đầu bên kia, người phụ nữ không lên tiếng, có hơi thở gấp.
Cách tai nghe, Văn Trạch Tân cũng cảm thấy rất thơm.
*
Trần Y bỏ điện thoại xuống, lại đi vào phòng tắm. Trên mặt và cổ đều phát đỏ, cánh tay cũng vậy.
Giọt nước từ vòi sen xả xuống, Trần Y ngẩng đầu để mặc cho giọt nước chảy xuống da.
Khoảng mười mấy phút sau, Trần Y đi ra, lau tóc. Giữa hai lông mày có nét xinh tươi, cô đi đến bên giường ngồi xuống, kéo chăn bông lên nằm xuống ngủ thiếp đi.
Một đêm không nằm mơ.
Không vì trận chiến hôm qua giống lúc trước mà nhớ đến anh, nên tối qua cô ngủ rất ngon. Ngày hôm sau, vệ sinh cá nhân xong ra ngoài đã là 10 giờ, Trần Y không hề gặp Văn Trạch Tân ở thang máy. Trần Y đi đôi cao gót, cúi đầu nghịch điện thoại, đồng thời hẹn gặp Thẩm Tuyền vào buổi trưa. Thẩm Tuyền trả lời nói: [Trưa cậu tới Thẩm thị hả?]
Trần Y: [Không, đến lầu dưới văn phòng của bọn mình.]
Thẩm Tuyển: [Ừm, được.]
Gửi tin nhắn xong, Trần Y xuống tầng trệt lái xe, đi thẳng đến văn phòng. Hai ngày nay lại phải chuẩn bị đi công tác, nhưng mà hôm nay không ít người trong văn phòng đang bàn tán chuyện chi nhánh. Những người làm tốt ở văn phòng đa phần đều không muốn qua đó, người làm không tốt đều muốn qua, nhưng lại sợ năng lực bản thân không đủ, đi qua đó càng thảm hơn. Dù sao thì không có kiểm toán nào là không thay thế được, Chu Yến đã dự định năm sau sẽ không làm ngành này nữa.
Vì vậy cô ấy lúc muốn đi, lúc lại không muốn đi.
Trần Y thấy cô ấy do dự thì bật cười.
Chu Yến nhìn Trần Y: “Cô cười gì đó? Y Y, chắc không phải cô muốn qua đó chứ?”
Trần Y cười, không trả lời, sau khi ngồi xuống, cô chống trán xem laptop. Buổi trưa lại phải họp, chắc khoảng 11:30 có thể xuống ca sớm ăn cơm trưa.
Trần Y cầm điện thoại xuống lầu, đẩy cửa ra đi vào nhà hàng Trung ở lầu dưới. Sau khi ngồi xuống, cô gửi một tin nhắn, một người phụ nữ mặc bộ âu phục đeo mắt kính đi vào. Cô ấy vẫy tay với Trần Y, Trần Y kéo ghế ra cười rồi nói: “Buổi sáng mấy cô trên lầu cũng bận thật đấy.”
“Bận chứ, hai đội đã cãi nhau rồi đó.” Người đẹp này là Lục Giai Giai, là luật sư văn phòng ở lầu trên.
Cửa ding dong reo lên.
Thẩm Tuyền đi vào, cô ấy nhìn thấy Trần Y thì cười nhẹ, đi đến đó ngồi xuống, nhìn thấy Lục Giai Giai thì nhướng mày. Cô ấy nhìn Trần Y, Trần Y gọi phục vụ, kêu một ly cafe cho Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền nhìn Lục Giai Giai: “Luật sư gia đình hả?”
Nói xong, cô ấy nhìn Trần Y.
Trần Y mỉm cười nói: “Vừa ăn vừa nói.”
*
Thời điểm này nhà hàng rất đông người, nhà hàng dưới văn phòng thường phục vụ những món ăn đơn giản, trên tay ai cũng là một ly cafe. Thang máy tòa cao ốc kế bên lúc này đang hạ xuống, phía sau Văn Trạch Tân có vài người theo sau. Từ thang máy đi ra, bên cạnh không ít người cầm hộp cơm vội vàng đi qua, ngón tay Văn Trạch Tân vén tay áo ra nhìn đồng hồ.
Đang là buổi trưa.
Anh dừng lại nói với trợ lý Giang: “Đến nhà hàng dưới văn phòng phu nhân.”
Trợ lý Giang nghe xong thì vâng một tiếng, quay đầu nói với những người khác. Đôi chân dài của Văn Trạch Tân đi về phía cửa, một nhóm người đến tòa cao ốc kế bên.
Tòa cao ốc này là văn phòng kia làm chủ, bất kể là kiểm toán hay luật sư đều không dễ chọc.
Văn Trạch Tân đứng ngoài cửa nhà hàng, lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của Trần Y, chuẩn bị gọi đi thì ánh mắt liền nhìn thấy ba người phụ nữ trong nhà hàng. Trần Y mang đôi cao gót, đôi chân dài bắt chéo, chân váy chữ A có hơi bó, đôi chân thẳng và trắng. Văn Trạch Tân nhướng mày, dừng lại, bỏ điện thoại xuống, tắt số điện thoại vẫn chưa được gọi đi đi.
Anh bỏ tay vào túi nhìn cô.
Lúc này trợ lý Giang cũng nhìn thấy, anh ta cũng dừng lại, đứng sát lại nhẹ giọng hỏi: “Sếp, có cần vào không?”
Ba người phụ nữ đang ăn trưa, sếp là đàn ông đột nhiên ngồi vào không hay lắm. Hy vọng sếp biết điều, đừng chọc phu nhân ghét nữa, khó khăn lắm mấy ngày nay mới làm hoà được tí.
Mặc dù anh ta cũng đã xem đoạn video dáng vẻ bi thảm của sếp tối hôm đó trong câu lạc bộ, cùng với một dịp quan trọng như tối hôm qua, sếp thấy những người phụ nữ đó thì đến ý nghĩ muốn đóng kịch cũng không có, trực tiếp từ chối anh Yến. Anh uống nhiều rượu như vậy, có điều khuya hôm qua gọi điện cho sếp muốn hỏi anh dạ dày có khó chịu hay không, nhưng đối phương lại không quan tâm đến anh ta.
Nhìn một lúc lâu, tay còn lại của Văn Trạch Tân cũng đút vào túi quần, quay người nói: “Về nhà ăn công ty ăn.”
Trợ lý Giang: “Vâng sếp.”
Sau đó, một nhóm người đi lấy xe. Về đến công ty, Văn Trạch Tân đưa một nhóm người đại giá quang lâm xuống nhà ăn gây không ít náo loạn, nhưng sếp ăn xong liền đưa người nghênh ngang bỏ đi.
Nhân viên ở nhà ăn thở phào nhẹ nhõm.
Thang máy đến tầng cao nhất.
Văn Trạch Tân ra khỏi thang máy, đi về phía văn phòng, trợ lý Giang thì đi vào văn phòng của mình lấy tài liệu. Văn Trạch Tân cởi áo khoác mắc lên giá áo, cởi nút khuy măng sét sau đó đi về phía bàn ngồi xuống.
Cửa mở ra.
Trợ lý Giang đi vào, đặt tài liệu lên bàn Văn Trạch Tân nói: “Chính là tài liệu này.”
Văn Trạch Tân cầm lên, vừa mở ra liền dừng lại.
Nghĩ đến người phụ nữ đeo kính ngồi bên cạnh Trần Y trong nhà hàng vừa rồi, anh đột nhiên ngước mắt lên nhìn Trợ lý Giang: “Gọi điện thoại cho văn phòng Đinh Thành, hỏi trưa nay phu nhân tìm luật sư gia đình của họ có chuyện gì.”
Trợ lý Giang sững sờ.
Anh vâng một tiếng, lập tức mở cửa đi ra ngoài hỏi thăm.
Ánh mắt Văn Trạch Tân nhìn về tài liệu trước mặt.
Nhất thời có chút không tập trung, anh xoa ấn đường, tiếp tục xem. Mười phút sau, cửa mở ra, Văn Trạch Tân ngẩng đầu nhìn lên, trợ lý Giang dừng lại nói: “… Hỏi về thủ tục ly hôn khi ly thân hai năm.”
Nghe xong, Văn Trạch Tân không trả lời. Khoảnh khắc đó trợ lý Giang cảm thấy anh muốn nói gì đó, nhưng giây tiếp theo, Văn Trạch Tân mặt không cảm xúc vẫy ngón tay bảo anh ta đi ra.
Trợ lý Giang chần chừ, lặng lẽ đóng cửa lại.
Văn Trạch Tân thu hồi ánh mắt, nhìn tài liệu trước mặt.
Hình ảnh khuya hôm qua chợt hiện ra.
Giây tiếp theo, anh ném tài liệu trong tay lên bàn. Văn Trạch Tân cúi đầu, tay đặt ở sau gáy, ánh mắt lạnh lùng: “ Y Y, rốt cuộc em muốn làm gì…”
Lúc này, cửa lại mở ra một lần nữa. Trợ lý Giang thấy sếp giống như con thú, anh ta ngạc nhiên. Sếp đang thất thố hả?