Chương 241: ma khí
Giữa bầu trời, thi thể rốt cục không rơi xuống nữa. Nhưng từng bộ từng bộ thi thể đều đứng lên, vây quanh Lăng Hàn và Dung Hoàn Huyền. Bọn họ cũng không ra tay, thật giống như đang đợi mệnh lệnh của ai đó. Có điều, tuy hãm sâu trùng vây, nhưng Lăng Hàn và Dung Hoàn Huyền đều không lộ ra vẻ sợ hãi. Bởi vì hai người đều có thủ đoạn bảo mệnh mạnh mẽ. Lăng Hàn có Hắc Tháp, Dung Hoàn Huyền lại có Tam Sinh thi quan. Trong chớp mắt, những thi thể này cùng nhìn về phía Lăng Hàn và Dung Hoàn Huyền. Trên mặt cả bọn hiện lên từng đạo mạch văn màu đen, để bọn họ trong nháy mắt trở nên quỷ dị. Nhưng so với lúc trước lại nhiều hơn mấy phần khí tức, thật giống như thật sống lại. Bọn họ nhấc bước ép tới hai người, tốc độ không nhanh, nhưng mỗi một cái đều tỏa ra khí tức mạnh mẽ. Những người này xác thực đã chết. Hơn nữa không có trải qua luyện chế, nên không thể nắm giữ chiến lực mạnh mẽ như Thi Binh. Nhưng những hoa văn trên da bọn họ lại thay đổi tất cả, để bọn họ nắm giữ sức chiến đấu kinh người. Thật giống như... Bọn họ đã biến thành linh khí hình người!
- Dung Hoàn Huyền, lần sau tái chiến! Lăng Hàn cười ha ha, lấy ra một tấm Tật Vân Phù, sau đó chạy như bay. Đánh với những linh khí hình người này không có chút chỗ tốt. Mà hắn và Dung Hoàn Huyền đều có thủ đoạn bảo mệnh, lẫn nhau không giết được đối phương, vậy còn đánh cái rắm? Ở lại chỗ này lãng phí thời gian làm gì? Lại nói, những thi thể này xuất hiện chính là vì ngăn cản bọn họ, lưu lại khổ chiến chỉ có kẻ ngu si. Oanh! Một nữ thi giơ tay vỗ một chưởng, đánh ra một vệt ánh sáng, hình thành từng đạo hoa văn, đánh về phía Lăng Hàn. Công kích cấp bậc Thần Thai Cảnh! Công kích như vậy dù cho Lăng Hàn tăng tốc độ lên gấp mười lần cũng không thể tránh thoát được. Mà khi đạo quang ảnh này sắp đánh lên người hắn, thân hình của hắn lóe lên, đã tiến vào trong Hắc Tháp. Nhưng trong thời gian nháy mắt lại từ trong Hắc Tháp xuất hiện. Bởi vì tốc độ quá nhanh, làm cho người ta cảm giác hắn như chưa từng biến mất, nhưng công kích kia lại rơi xuống khoảng không.
- Ồ! Dung Hoàn Huyền vô cùng khiếp sợ. Bởi vì hắn tự nghĩ một đòn này là tuyệt đối không thể tránh thoát. Dù sao cũng là công kích của Thần Thai Cảnh! Nếu như nhãn lực của hắn cao minh hơn, nói không chắc có thể phát hiện Lăng Hàn biến mất lại xuất hiện, nhưng Dũng Tuyền Cảnh? Còn không được! Lăng Hàn tính toán quá xảo diệu, vào ra vừa vặn để công kích đánh hụt. Đi ra sớm một chút, hắn nhất định sẽ bị đánh trúng, mà chậm một chút thì sẽ lộ kẽ hở. Nhãn lực, sức phán đoán của Thiên Nhân Cảnh há lại bình thường? Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì đã có rất nhiều thi thể công kích hắn. Ngân Giáp Thi vừa xông lên, két... liền bị một lão thi đập thành mảnh vỡ. Sinh Hoa Cảnh! Dung Hoàn Huyền không có chút tính khí, thân hình vội vàng lóe lên, trốn vào trong quan tài. Oành oành oành oành, vô số đạo công kích đánh tới. Tam Sinh quan bị kích phát, mạch văn trên thân quan tài lóe sáng, nổ ra từng đạo hắc quang. Dù sức chiến đấu của những thi thể này ít nhất cũng là Thần Thai Cảnh, nhưng ở dưới hắc quang căn bản không có một tia chống cự, trong nháy mắt liền bị tan rã, hóa thành hắc thủy. Như vậy tiếp theo, cơ bản hết thảy thi thể đều bị thu hút tới. Lăng Hàn hét dài một tiếng, thân hình gia tốc, trong nháy mắt liền biến mất ở phương xa. Mà Dung Hoàn Huyền thì chỉ có thể ở trong quan tài nguyền rủa, cầu Lăng Hàn bị bộ thi thể nào đó đánh giết. Lực lượng của những thi thể này rất lớn, nhưng tốc độ không nhanh. Sau khi Lăng Hàn giết ra trùng vây, liền thoát khỏi truy binh, tiếp tục chạy về phía cột sáng màu đen. Hắn có thủ ký của Tiêu Đinh lưu lại, một đường tách ra khu vực nguy hiểm. Nhưng tiếp tục tiến lên một đoạn, liền đến cực hạn của Tiêu Đinh. Nói cách khác, nơi này có thể gặp nguy hiểm mà không biết. Lăng Hàn không ngừng tra nhìn bản thân, lưu ý tất cả biến hóa nhỏ bé, nhưng huyết dịch, tim đập,… hết thảy không có thay đổi. Hắn càng ngày càng tiếp cận cột sáng màu đen kia, ý thức được mình có khả năng vạch trần một bí ẩn thiên cổ, không khỏi có chút hưng phấn. Lại đi một đoạn đường, hắn thỉnh thoảng giơ tay lên, nhưng ngơ ngác phát hiện trên mu bàn tay lại xuất hiện một hoa văn màu đen, giống những thi thể từ giữa bầu trời rơi xuống kia. Làm sao có khả năng! Hắn rõ ràng không có cảm giác bất kỳ biến hóa nào, nhưng bất tri bất giác lại xảy ra biến hóa, để hắn kinh tâm. Phải biết hắn có năng lực cảm ứng của Thiên Nhân Cảnh, nhưng vẫn ở trong lúc vô tình trúng chiêu. Trong ghi chép Tiêu Đình có nói, nơi này có sức mạnh thần bí cảm hoá hắn, để hắn không còn là mình. Như vậy, sẽ giống những thi thể giữa bầu trời kia, ở dưới hoa văn thần bí thôi thúc, như xác chết di động, xác thực không còn là mình. Lăng Hàn hơi suy nghĩ, đã tiến vào trong Hắc Tháp. Ở trong Hắc Tháp, hắn là chúa tể. Hắn né đám người Lưu Vũ Đồng, không cho các nàng phát hiện mình đến.
- Cút ra ngoài cho ta! Lăng Hàn hừ một tiếng, một luồng sức mạnh to lớn từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, để hắn như biến thành Thái Dương. Những hoa văn trên da dồn dập phá nát, hóa thành từng sợi tơ màu đen, dung hợp lại cùng nhau thì lớn như sợi tóc. Sợi tơ đen này giống như có sinh mệnh, không ngừng vặn vẹo. Thậm chí phát sinh tiếng rít, thẳng vào ý thức hải.
- Địa bàn của ta ta làm chủ, mặc kệ ngươi là thứ gì, cũng phải đàng hoàng cho ta! Tay phải của Lăng Hàn ấn nhẹ, sợi tơ đen kia chỉ có thể ngoan ngoãn trôi nổi ở giữa không trung. Vèo, Tiểu Tháp xuất hiện, nhẹ nhàng rung động.
- Ngươi biết đây là vật gì không? Lăng Hàn hỏi.
- Ma khí. Trong đó có một tia ý chí, có thể điều khiển sinh linh, biến chúng thành con rối của mình. Tiểu Tháp hồi đáp. Lăng Hàn gật đầu. Hắn thấy mạch văn lóng lánh trên thân những người chết kia, thật giống như xác chết di động. Mà cuối cùng, sợi tơ đen này mới là then chốt.
- Có điều, ma khí thuần túy là một loại năng lượng không tệ, ngươi có thể dùng để phạt mao tẩy tủy. Ta có thể mài đi ý chí trong đó, để ngươi sử dụng. Chỉ là số lượng quá ít, hiệu quả có hạn. Tiểu Tháp lại nói.
- Thật sự? Tiểu Tháp nhẹ nhàng chấn động:
- Đương nhiên. Lăng Hàn kinh ngạc. Điều này cũng có thể thấy đẳng cấp của Hắc Tháp cao cỡ nào. Cũng đúng, kiếp trước chỉ nhẹ nhàng chấn động, hắn liền chết. Hắn cầm sợi tơ đen kia. Hiện tại đồ chơi này đã không còn phản kháng, mà hắn cũng có thể cảm ứng được sức mạnh trong đó. Có khác biệt với linh khí, nhưng càng thêm bàng bạc. Hắn hơi suy nghĩ, lần nữa xuất hiện ở ngoại giới.
- Ồ? Một đạo ý niệm đột nhiên vang vọng ở trong ý thức hải của hắn.
- Ai! Lăng Hàn lập tức quát lên.
- Tiểu quỷ thật thú vị! Đạo ý niệm kia nói:
- Bản tọa phát hiện một tia ý thức triệt để mất đi liên hệ với bản tọa, vừa vặn là đạo ở trên thân thể của ngươi!
---------------