Chương 202: cháu rể có nhị giai đan dược
- Ai cùng ngươi là người một nhà
Vi Đại Nhi lại khôi phục tính cách ngay thẳng của nàng, tức giận nói với Lăng Tiếu một câu, dạng như vậy quả nhiên quyến rũ động lòng người.
Lăng Tiếu da mặt dày nói:
- Lãnh đại ca là đại ca ta, ngươi là tỷ tỷ của ta, đương nhiên là người một nhà rồi.
- Tiếu đệ, về sau ta sẽ xưng hô ngươi là thiếu gia a, miễn cho cho người khác dị nghị.
Lãnh Xà rất thức thời nói. Hắn ở trong sơn mạch tuy rằng cùng Lăng Tiếu
xưng huynh gọi đệ, nhưng thân phận Lăng Tiếu còn đó, chỉ cần Lăng Tiếu
một mực phát triển xuống dưới, hắn sớm muộn gì cũng sẽ trở thành bá chủ
một phương ở Vẫn Thạch Thành, nếu để cho hắn gọi mình đại ca, vậy cũng
không khỏi có chút giọng khách át giọng chủ rồi.
- Cứ mặc kệ, người ta thích nói thế nào kệ họ, quan hệ gì đâu chứ!
Lăng Tiếu ngược lại không sao cả nói.
Lãnh Xà lần nữa kiên trì, về sau sẽ xưng hô Lăng Tiếu là thiếu gia, hắn
đã có giác ngộ cả đời đi theo Lăng Tiếu, đồng thời cũng thay muội muội
của hắn định tốt, chỉ cần Lăng Tiếu gật đầu, dù để muội muội hắn làm
thiếp cho Lăng Tiếu cũng không sao cả, chỉ cần muội muội của hắn có
thể hạnh phúc.
Được Lãnh Xà và Vi Đại Nhi đi theo, tâm tình Lăng Tiếu rất tốt.
Mấy người ở Vị Hương Cư ngây người nửa canh giờ, sau đó cùng nhau tới đấu giá hội của La gia.
Ngày mai mới là ngày đấu giá, Lăng Tiếu hiện giờ đi tự nhiên không phải là muốn mua đồ, mà là có đồ nhờ La gia giúp hắn đấu giá.
Hắn bỏ ra nửa năm luyện đan, vì mua linh thảo không biết đã bỏ ra biết
bao nhiêu kim tệ, hiện tại hắn đã nghèo rớt mồng tơi rồi, vì có thể
lại tiếp tục luyện tiếp thì nhất định phải mua linh thảo, nhưng giờ hắn
đã không còn kim tệ, chỉ có thể mang đồ đi đấu giá.
Đồ vật có thể mang đi đấu giá cũng không phải loại người, bằng không cũng sẽ không được đấu giá.
Lăng Tiếu luyện chế rất nhiều đan dược nhất giai đến nhị giai, cầm một bộ phận ra đấu giá thu lại vốn đã rồi nói sau.
Đương nhiên, những đan dược nhất giai kia không có tư cách xuất ra đấu giá, hắn muốn bán chính là những đan dược nhị giai kia.
Ở Vẫn Thạch Thành nhất phẩm Luyện Dược Sư có có hai ba người, muốn tìm
được đan dược nhất giai cũng không khó, chỉ cần có kim tệ, ai cũng có
thể mua. Nhưng là, đan dược nhị giai lại đặc biệt ít.
Ở trên hội đấu giá cũng là một năm khó gặp một hai lần, hơn nữa mỗi lần
đều do Linh Thảo Đường cung cấp cho đấu giá hội đấu giá đấy, nghe nói
trong Linh Thảo Đường có một vị Luyện Dược Sư nhị phẩm, chỉ là đan dược
hắn luyện chế quá ít, căn bản không thỏa mãn được nhu cầu của các gia
tộc.
Những điều này đều là Lăng Tiếu bảo Độc Ưng đi điều tra mới biết được.
Cho nên, hắn định cầm một bộ phận đan dược đi a đấu giá, như vậy mới có đủ kim tệ để tiếp tục tiêu xài.
Lăng Tiếu mang theo Độc Ưng, Lãnh Xà huynh muội cùng với Ngũ Hành Sứ Giả rêu rao khắp nơi, không ít người nhận ra Lăng Tiếu, đều đang lén vụng
trộm nghị luận, càng có không ít thiếu nữ cam đảm không ngừng ném mị
nhãn cho Lăng Tiếu, hy vọng có thể được Lăng Tiếu ưu ái, từ đó thay đổi
được địa vị của mình.
Lăng Tiếu trong nội tâm đắc ý thầm nói:
- Loại cảm giác này không tệ, có chút giống nhà giàu mới nổi, khó trách
nhiều thiếu gia tiểu thư thích mang theo hộ vệ đi rêu rao khắp nơi như
vậy.
Rất nhanh, đoàn người Lăng Tiếu đã đi tới đấu giá hội của La gia.
Ba đại thế gia Vẫn Thạch Thành dùng Lăng gia thực lực mạnh nhất, Lý gia
thế mạnh nhất, La gia một mực phi thường ít xuất hiện, tuy nhiên lại
không ai dám đánh giá thấp thực lực La gia cả.
Đầu tiên là từ tai phú, La gia chiếm cứ vị trí đầu não, La gia hàng năm
đấu giá đồ vật cũng lên đến mười ức kim tệ, lợi nhuận trong đó cũng
khiến bọn hắn lời không ít, điểm này hai nhà khác không cách nào sánh
được.
Đấu giá hội kiến tạo thập phần hùng vĩ đồ sộ, lộ ra khí thế rộng rãi, trác mà bất phàm.
Mấy người vừa đến cửa vào đấu giá hội, lập tức đã có võ giả La gia ngăn cản bọn người Lăng Tiếu:
- Đấu giá hội ngày mai mới bắt đầu, hôm nay không mở cửa!
Lăng Tiếu lười nói chuyện, Độc Ưng ở một bên nói:
- Thiếu gia nhà ta có vật muốn đấu giá.
Hai gã hộ vệ nghe xong lời Độc Ưng ..., một gã hộ vệ làm một thủ hiệu mời nói:
- Chư vị mời theo ta.
Bọn người Lăng Tiếu đi theo hộ vệ La gia tiến vào nơi tiếp đãi của đấu giá hội.
Tiếp theo, một thiếu phụ dáng điệu không tệ xuất hiện trước mặt bọn người Lăng Tiếu.
Thiếu phụ này chừng ba mươi, một đôi mắt đẹp nhìn Lăng Tiếu anh tuấn bất phàm từ trên xuống dưới, đôi mắt dễ thương lóe lên, dịu dàng nói:
- Vị thiếu gia này không biết có bảo vật gì cần đấu giá.
Lăng Tiếu nhìn thiếu phụ kia, thân thể tướng mạo quả c thực có vài phần
tiền vốn ngạo nhân, nhưng so với Vi Đại Nhi ở một bên vẫn không đủ xem,
căn bản không hấp dẫn được hắn.
Lăng Tiếu lấy ra ba bình đan dược đặt trước mặt thiếu phụ thản nhiên nói:
- Đấu giá đan dược nhị giai.
- Nhị... Nhị giai đan dược!
Thiếu phụ kia hiển nhiên đã bị khiếp sợ.
Không chỉ có thiếu phụ kia, mà ngay cả Ngũ Hành Sứ Giả cùng với Lãnh Xà huynh muội sau lưng Lăng Tiếu đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thiếu phụ không nói hai lời, sắc mặt nghiêm túc lên, cầm lên một lọ đan
dược trong đó mở nắp ra, một cổ vị thuốc đầm đặc tràn ngập ra.
- Vị thiếu gia này xin chờ một chút, ta gọi trưởng lão ra giam định một chút.
Thái độ thiếu phụ trở nên cung kính thêm vài phần nói một tiếng, sau đó lui ra.
Lúc này, Kim sứ giả ở một bên nói với Lăng Tiếu:
- Thiếu gia, đan dược này thật sự là đan dược nhị giai?
Lăng Tiếu nhẹ gật đầu đáp:
- Hàng thật giá thật.
- Vậy sao thiếu gia không bán cho gia tộc dùng?
Kim sứ giả cẩn thận hỏi.
Phải biết rằng đan dược ngoài nhị giai trong gia tộc cũng không nhiều
lắm, mỗi năm gia tộc đều rút ra một số lớn tài chính để thu mua đan
dược, mà những đan dược này ngoại trừ phân cho trưởng lão làm ra cống
hiến đối với gia tộc ra, hàng năm còn có thể xuất ra mấy khỏa làm phần
thưởng để ban thưởng cho một đời trẻ tuổi, tiêu hao cũng rất kinh người.
Nếu như đan dược nhị giai có thể thu mua bình thường thì dùng tài chính
của Lăng gia không có vấn đề gì, nhưng ở nơi nhỏ bé như Vẫn Thạch Thành
này, đan dược nhị giai thật sự quá ít, huống chi không chỉ có Lăng gia
thu mua đan dược nhi giai mà gia tộc khác cũng tranh mua.
Lúc này, Lăng Tiếu cầm đan dược nhị giai đi ra đấu giá, Kim sứ giả biết
rõ lợi hại trong đó, vì vậy đề nghị Lăng Tiếu bán lại cho gia tộc. Như
thế, Lăng Tiếu không chỉ xem như làm ra cống hiến với gia tộc, mà còn
mang đến chỗ tốt lớn cho gia tộc, đây là cục diện cả hai đều có lợi.
Lăng Tiếu bất vi sở động đáp:
- Việc này ta đều có chủ trương.
Hắn để ba bình đan dược này vào mắt sao?