Chương 219: thiếu niên chí tôn
"Ồ, nơi ngọn núi kia có người của Vũ Tộc, bọn họ cũng đang chạy về nơi đây, chúng ta mau lên!" Nhị công tử của Thác Bạt Tộc quát khẽ.
Ở bên trong dãy núi, có xuất hiện bóng người Vũ Tộc chuẩn bị cùng kề vai sát cánh với bọn họ, đây cũng chẳng phải là dấu hiệu tốt lành gì. Hiện tại ai cũng biết, trên người Hùng Hài Tử có Thanh Đồng Thần Thư, được xưng là bảo vật vô giá, ai cũng muốn có được.
Ngoại trừ một nhóm đại giáo muốn giết chết Hùng Hài Tử ra, thì còn có một số đông nhân mã vì chí bảo này mà tới, cuộc cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
"Hừ, bên kia cũng có người, có mấy con di chủng Thái Cổ, tình huống không ổn rồi." Vào lúc này, Vũ Tộc phát hiện được cổ thế gia Thác Bạt, ngoài ra còn thấy những cường giả của Tây Lăng Thú Sơn.
Một đám người chạy nhanh tới, bảo cụ phát sáng, bọn họ chạy nhanh trong rừng rậm, lưu lại từng luồng cầu vòng xuyên qua vùng núi, tỏa ánh sáng lung linh, rất rực rỡ.
Dãy núi này lập tức trở nên náo nhiệt, mấy đoàn nhân mã của các giáo phái lần lượt xuất hiện, chen lẫn nhau phóng nhanh về sâu trong dãy núi, tất cả đều muốn tìm cho được Nhóc Tỳ.
"Xem ra, Hùng Hài Tử đang ở trong khu rừng này, nhanh báo tin, báo cho giáo chủ nhanh chóng dẫn cường giả tới đây."
Có rất nhiều tu sĩ không có tiếp cận mà xoay người rời đi, dùng bảo thuật, bao quanh bản thân, chạy thật manh về phần cuối khu vực, muốn bẩm báo những cao thủ trong giáo.
Trong lúc nhất thời, hàng loạt hào quang lấp lánh, bảo quang bay lượn, giống như những ngôi sao băng nhằm về phương xa, dãy núi này trở nên náo động, không còn yên tĩnh nữa.
Trong lúc này, các giáo phái bắt đầu tranh giành, cuối cùng vẫn là cổ thế gia Thác Bạt và Vũ Tộc mạnh mẽ nhất, bởi vì nhân mã chủ lực của bọn họ đều đã tới nên đã dẫn đầu vọt sâu vào trong khu rừng nguyên thủy này.
"Ở nơi đó!"
Có người tinh mắt, liếc mắt thấy được Nhóc Tỳ, lập tức xuất hiện vẻ vui mừng, bởi vì ý nghĩa của chuyện này là có được bảo tàng vô cùng phong phú, giết chết nó đồng nghĩa với việc đoạt được Thanh Đồng Thần Thư.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Hùng Hài Tử chắc chắn phải chết, giống như hổ già mất hàm răng, không còn tính uy hiếp gì nữa, cho dù không giết nó đi nữa thì nó cũng có thể tắc thở bất cứ lúc nào.
Quả nhiên, ngay khi vào khu rừng này thì có rất nhiều vũng máu khô, những bãi cỏ đều bị nhuộm đỏ, hiển nhiên nó bị mất quá nhiều máu, tính mạng khó mà giữ được.
Đám người thế giaThác Bạt đều phấn chấn, nhanh chóng phân tán, vây quanh cả cánh rừng này lại, phòng ngừa nó lại lần nữa chạy thoát.
Sắc mặt của đám người Vũ Tộc thay đổi, mạnh mẽ đột phá từ một phía, nhất định phải nhúng tay vào, bảo tàng ở ngay trước mắt làm sao có thể bỏ qua một phần chén canh ngon được chứ.
"Chết đến nơi mà còn thẫn thờ như vậy, xem ra khi mở ra Động Thiên thứ mười bị thất bại nên đã chìm đắm trong ủ rủ và hối hận, ta thích nhất là xem vẻ mặt này của ngươi."
Lục công tử của Thác Bạt tộc liền nở nụ cười, vô cùng vui sướng, thế nhưng trong con ngươi lại có chút lạnh lẽo, nhìn chằm chằm về phía thiếu niên đang nồi trên núi đá kia.
Những người khác cũng nở nụ cười, không có gì vui hơn hôm nay.
Bên ngoài, đám Vũ Tộc cười đểu, còn nghiến chặt hàm răng, bởi vì có huyết hải thâm cừu, nửa tháng trước tên Hùng Hài Tử này đã diệt đi tịnh thổ của bọn họ, đại khai sát giới, khiến cho họ đau đớn thấu xương.
Quả thật Nhóc Tỳ đang ngây người, ngồi trên một núi đá, nghĩ mãi mà cũng chẳng ra, tại sao không có phần thưởng gì cho mình hết? Nó đã phá kỷ lục mà.
Trong quá trình đang chạy trốn, nó có nghe một vài tin đồn, trong quá khứ chưa một ai thuộc Hoang Vực mở thành công Động Thiên thứ mười trong Hư Thần Giới cả, bởi vì quá nguy hiểm, nhưng nó một mình lại làm được, đáng lẽ bia đá kỷ lục phải xuất hiện chứ.
"Vì sao?" Hùng Hài Tử không vui, ánh mắt tràn đầy "phiền muộn", luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Tiện đà, nó cảm thấy uất ức, cảm thấy pháp tắc và trật tự đan xen nhau ở Hư Thần Giới chung quy vẫn không thể cảm ứng toàn bộ được, có thể để sót, nhịn không được nó ngẩn đầu lên trời, kêu lớn: "Thiếu nợ thì phải trả, thiếu ta bảo thư, ngươi còn không mau mau giáng lâm!"
Mọi người đờ ra, tên này điên thật rồi, xem ra biết mình đã đến đường cùng, tức giận đến đỉnh điểm, nếu không thì sao lại ăn nói bậy bạ như vậy chứ, đòi Hư Thần Giới trả nợ.
"Cẩn thận một chút, chớ bị hắn lừa bịp, lần này nhất quyết không thể để hắn chạy thoát." Đám Vũ Tộc lạnh nhạt nói, muốn mình là người đầu tiên giết chết nó.
"Ngươi sốt ruột cũng vô dụng, ra vẻ đến đáng thương, mở ra Động Thiên thứ mười thất bại, đời này kiếp này ngươi cũng không còn tư cách nữa, chìm đắm trong hối hận rồi kết thúc cuộc đời?" Nhị công tử của Thác Bạt Tộc cười lạnh nói.
Vào lúc này, trong bàn tay của hắn có một cây châm thần màu đỏ đậm, chính là Diệt Hồn Châm, hắn muốn khiến cho Nhóc Tỳ hình thần đều diệt, không cho nó cơ hội nào, chân thân cũng theo đó mà chết luôn.
Hùng Hài Tử vẫn ngây ra, sau khi ngửa mặt lên trời phát tiết, lúc này mới quan tâm đến bọn họ, liếc nhìn mọi người, đương nhiên cũng chẳng có vẻ sợ hãi hay nôn nóng gì, thái độ thờ ơ.
Rất nhiều người nổi giận, một kẻ hấp hối sắp chết cũng dám làm như thế? Đây chính là đang sỉ nhục bọn họ mà, cơ bản chẳng thèm để bọn họ trong mắt.
Một đám người muốn xuông về phía trước, kết quả bọn họ lại xảy ra xung đột, người của Vũ Tộc và Thác Bạt Tộc tranh chấp lẫn nhau, ai cũng muốn là người giết chết Nhóc Tỳ đoạt đi sách quý.
"Chư vị huynh đài, là chúng ta phát hiện hắn trước, cái gì cũng phải có trước có sau chứ?" Lục công tử của thế gia Thác Bạt nói, nhẹ nhàng liếc nhìn người Vũ Tộc.
"Hắn có đại thù với tộc ta, có thể không báo hay sao, nhất định phải do chúng ta giết chết!" Người của Vũ Tộc lấy lý do này để biện minh, đi về phía trước.
Trong phút chốc, song phương đối lập, giương cung bạt kiếm, mâu thuẫn nổi lên, tràn đầy mùi thuốc súng. Bọn họ cho rằng Nhóc Tỳ không đủ sức để đánh một trận, và trở thành một miếng mỡ béo, không kiêng kỵ gì cả, cứ thế tranh đoạt.
"Như vậy đi, sau khi giết xong, chúng ta cùng bắt tay thương lượng về việc phân chia Thanh Đồng Bảo Thư." Cuối cùng, một ông lão của Thác Bạt Tộc xuất hiện, sợ thời gian kéo dài sẽ sinh ra biến cố.
Nơi đây cũng không chỉ có hai tộc bọn họ, còn có nhân mã của những người khác nữa đều đang nhanh chóng chạy tới đây, nếu thêm một chút thời gian nữa phỏng chừng sẽ có người tham gia vào, yêu cầu phân một chén canh ngon này.
"Được, vậy trước giết giết chết hắn đã, rồi chúng ta thương lượng sau." Nguyên lão của Vũ Tộc gật đầu.
Một đám cao thủ tụm lại rồi đi về phía trước, mỗi người ánh sáng thần thánh rực rỡ, sát khí dâng trào, đến giờ phút nầy ai cũng muốn giết chết Hùng Hài Tử, không ít người trở nên lạnh lùng.
Nhóc Tỳ một mực vẫn đang liếc nhìn bọn họ, càng thêm khinh bỉ, khiến cho những thợ săn này tức giận.
Đó là ánh mắt gì? Bất luận như thế nào, cũng giống như ánh mắt của người đang nhìn con chó, chẳng chút căn thẳng nào, không thèm để ý xung quanh, quá hung hăng.
"Ngươi biết rõ hẳn là phải chết, vì sao lại có vẻ mặt như vậy? Ta nói cho ngươi biết, muốn chết thì rất khó, chọc vào Vũ Tộc ta thì sẽ chịu kết cục đáng sợ bao nhiêu!" Một vị cường giả quát lên.
"Đáng sợ như thế nào?" Nhóc Tỳ hỏi.
"Sống chết cũng không bằng!" Người kia quát lên, dùng ngón tay chỉ thẳng mặt nó. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Ta ghét nhất là bị người khác chỉ vào." Nhóc Tỳ đã đứng dậy từ lâu, nó giơ tay lên, điểm về phía trước, phù văn lấp lánh, phù một tiếng, gã cường giả của Vũ Tộc kia nổ tung.
"Cái gì?" Tất cả mọi người kinh hãi, thiếu niên này ra tay như thế nào, điểm một chỉ là tước đi sinh mạng của một người?
"Không có gì, hắn chỉ là cung kéo hết đà, chống đỡ không nổi nữa, không thấy dáng vẻ của trận chiến trước đây sao, đèn đã cạn hết dầu rồi." Có người quát lên.
"Haizz, anh hùng tới đường cùng, không ngờ rằng ta thần võ ngút trời, cũng sa vào tình cảnh này." Hùng Hài Tử cảm thán, ánh mặt tựa hồ rất cô đơn.
Mọi người nghe thấy vậy, vẻ mặt đều biến đổi, nó thừa nhận cả sự nhụt chí của bản thân, còn có gì lo lắng nữa chứ.
"Ta không muốn nói nhiều, giao ra Thanh Đồng Bảo Thư, như vậy sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái." Một ông lão nói.
Nhưng mà, cũng không phải ai cũng muốn như thế cả.
Ánh mắt của Lục công tử của Thác Bạt tộc lấp lánh, nhìn về Nhị công tử đứng ở một bên, nói: "Nhị ca, đánh cuộc giữa hai ta vẫn tính chứ?"
"Chắc chắn rồi, ai giết chết hắn trước, công lao chính là của người đó, khi trở lại tộc không được tính công." Nhị công tử lên tiếng nói, bắt đầu bước về trước.
Nhưng mà, bọn họ cũng không phải tự mình động thủ, mà để cho thủ hạ của mình xuất kích, muốn lấy thủ đoạn đánh nhanh thắng nhanh, nhanh chóng lấy đầu lâu của Nhóc Tỳ xuống.
Cùng lúc đó, mọi người thuộc Vũ Tộc cũng ra tay, hào quang sôi trào, bảo thuật liên miên, chém về phía trước.
"Nhân sinh muôn màu muôn vẻ, các ngươi cũng chỉ là những tên hề, tiễn các ngươi một đoạn vậy!" Đúng lúc này, Hùng Hài Tử thu lại nụ cười, lập tức vô cùng uy nghiêm, cả người phát sáng, phù văn dày đặc, khí tức kinh khủng đến tận cùng khiến người khác chấn động.
Linh hồn của tất cả mọi người rung động, gần như muốn quỳ phục xuống đất, đây là một loại kính nể bẩm sinh bắt nguồn từ trong xương tủy, muốn cúi đầu quỳ lạy.
"Chuyện gì đã xảy ra, đây chính là thần uy cảu Chí Tôn sao?" Một ông lão sợ hãi kêu to.
Ông ta từng nghe người của Tây Lăng Thú Sơn nói qua, một khi mở ra mười Động Thiên sẽ làm bạn với thần uy Chí Tôn khiến người khác run rẩy, linh hồn run sợ.
"Ầm!"
Xung quanh Nhóc Tỳ hình thành nên một khu vực, ký hiệu màu vàng dày đặc giống như thần giới được mở ra, mà nó lại từ trên đó hạ xuống xuất hiện ở nhân gian.
"Bụp"
Chỉ trong nháy mắt, tất cả những người xông tới đều nổ tung, chia năm xẻ bảy, ở trong phù văn màu vàng có những màn mưa máu rồi hóa thành tro bụi, không thể nào tới gần!
Loại uy thế này, chấn động cả mọi người, thần hồn của mỗi người kều run rẩy, quả thật không thể tin được.
Toàn bộ những bảo thuật tấn công tới đều bị phân giải, rồi nổ tung, mưa ánh sáng bay lượn, giống như là những cánh hoa óng ánh bay lượn khắp nơi, vô cùng rực rỡ.
Bên trong ánh sáng thần thánh hừng hực kia, một người thiếu niên, tóc đen rối tung, con ngươi trong trẻo, có một loại uy nghiêm khó nói nên lời, như là một thiên thần còn nhỏ, từng bước từng bước đi tới bước ra khỏi thần vực.
"Vì sao lại như vậy, đã xảy ra chuyện gì?!"
Những người này đôi môi đều đang run rẩy, lông tóc dựng đứng, trong lòng sợ hãi đến tột đỉnh, uy thế này sao mà chống lại?
"Nhanh, ngăn hắn lại, đừng cho hắn lại đây!" Chỉ trong nháy mắt, rất nhiều người bừng tĩnh xoay người chạy trốn.
Nhưng mà cơ bản đều vô dụng, xung quanh Nhóc Tỳ trở nên vô cùng hừng hực, mưa ánh sáng bay tung tóe, nó chỉ vẫy tay thôi thì Lục công tử của Thác Bạt Tộc liền bay ngược ra sau.
"A, tại sao lại như vậy?" Lục công tử kêu to đầy sợ hãi, thân thể không thể khống chế được, không ngờ lại bay về phía sau.
Nhóc Tỳ giống như là Thần Linh, cách không kéo hắn lại phía mình!
Lục công tử của Thác Bạt tộc tay chân vụng loạn, giãy dụa kịch liệt, thế nhưng chỉ là tốn công vô ích, ở trước mặt Nhóc Tỳ đang phát sáng, hắn như là một con gà con.
Tất cả mọi người ngơ ngác, Lục công tử mạnh mẽ biết chừng nào, là thiên tài hiếm có, kết quả lại thành ra như vậy, nếu so sánh với thiếu niên kia thì giống như là gà đất chó sành!
Đây chính là sự khác nhau giữa đất sét và ngọc quý, khác biệt một trời một vực.
Nhóc Tỳ rút một cây châm thần đỏ đậm từ trong tay Lục công tử ra, nhanh như chớp đâm nó vào trong đầu của hắn, quả đoán và vô tình, nhanh chóng kết thúc tính mạng của hắn, lười mở miệng nói chuyện.
Thần hồn hủy diệt, chân thân của hắn cũng chết theo!
"A... Không!" Mọi người của Thác Bạt Tộc kêu to, khó có thể tiếp nhận được, một thiên tài tuấn kiệt vô cùng trọng yếu ở trong tộc lại chết, hơn nữa còn vô cùng bất lực như vậy nữa.
"Xoẹt" một tiếng, Nhóc Tỳ tay không kẹp lấy một châm thần màu đỏ đang bay tới, đây chính là do Nhị công tử của Thác Bạt Tộc phóng tới, hơn nữa hắn cũng đã sử dụng bảo cụ, vọt thẳng lên không trung.
"Quay lại đây!"
Nhóc Tỳ quát lên, âm thanh uy nghiêm, có thể thấy được một gợn sóng màu vàng lao ra từ trong miệng nó vô cùng khủng bố, nhanh chóng lan ra, ầm một tiếng bảo cụ dưới chân của Nhị công tử bể nát.
Tâm thần của mọi người run sợ, uy thế cỡ nào đây? Hét lên một tiếng chấn cho nát cả một bảo cụ!
Nhóc Tỳ vẫy tay, cũng cách không hút Nhị công tử tới, không nói nhiều lời, trực tiếp đâm cây châm thần màu đỏ vừa đoạt được lên ngay mi tâm của hắn, bụp một tiếng, khiến hắn thành "thân tử đạo tiêu".
"A..."
Tất cả mọi người sợ hãi kêu to, nhằm về bốn phương tám hướng chạy trốn.
Bởi vì ai cũng nổi da gà, cả người toát hơi lạnh, lại uy áp này không ai đỡ nổi, như khiến linh hồn run lên muốn thần phục.
"Không có ai có thể rời đi!" Nhóc Tỳ nói khẽ, âm thanh tuy không lớn thế nhưng lại có một loại uy nghiêm đến đáng sợ, phảng phất như là ý nghĩ của một vị thiên thần.
"Bùm!"
Lấy nó làm trung tâm, phù văn rực sáng như là ngân hà, óng ánh đến chói mắt, như là có vô tận ngôi sao va chạm vào nhau, rồi sau đó chợt nổ tung.
Phù văn màu vàng, che kín bầu trời, bao phủ thập phương nhằm về phía mọi người, giam giữ toàn bộ hư không.
Thời khắc này, phát sinh một loại kỳ cảnh, rất nhiều cường giả đứng yên, thời gian như là ngưng trệ, tất cả mọi người đều bất động, bọn họ duy trì những tư thế vốn có của mình, hoặc là lơ lửng trong không trung, hoặc là đứng trên mắt đất.
Trong mắt những người này có vẻ sợ hãi, duy trì tư thế đang chạy trốn, trông vô cùng kỳ lạ, cứ như vậy bị giam giữ.
Cho đến khi Nhóc Tỳ hét một tiếng, loại giam giữ này mới được giải trừ, thế nhưng phù văn màu vàng nổ tung, tất cả mọi người đều kêu to, rồi phát ra một tiếng rên cuối cùng.
"Ầm!"
Từng thân thể chia năm xẻ bảy, tất cả đều nổ tung, trở thành tro tàn trong màn mưa ánh sáng màu vàng kia, bị thần uy Chí Tôn của mười Động Thiên nghiền nát.
Nhóc Tỳ cũng không thèm nhìn nhiều, toàn thân lượn lờ hào quáng sáng rực, nhanh chân chạy ra khỏi khu rừng!