Chương 223: thập hung di thuật
Nhóc Tỳ chộp được cánh tay trắng như ngọc của đối phương, ngón đệm lưng có phù văn rực cháy đi kèm "ầm" một tiếng đã quật nàng xuống đất, đất đá văng tung tóe.
Cùng lúc đó trong lòng bàn tay nó tỏa hào quang, một mảng phù văn màu vàng rơi xuống như mưa rào định trấn áp thiếu nữ áo tím.
‘Vù" một tiếng, một màn sáng vọt lên. Khuyên tai ở vành tai lóng lánh của thiếu nữ áo tím phát quang, bao bọc rồi cuốn theo nàng cực nhanh xông ra ngoài, tránh được một kích này.
“Cậu thiếu niên, dừng tay!” Lão già lần thứ hai chen ngang vào gần để giao chiến với Hùng Hài Tử.
Nhóc Tỳ một mặt giao chiến với lão, một mặt tìm sơ hở. Đối phương có bao tay, tuy bị quy tắc của mảnh thiên địa này áp chế nhưng vẫn rất đáng sợ.
“Dừng lại, ta có chuyện muốn nói, trao cho ngươi một đại cơ duyên.” Lão già trầm giọng nói vô cùng uy nghiêm, một dạng khí thế vô hình ép về phía trước.
“Ra vẻ huyền bí, có cái gì ngươi cứ việc nói thẳng ra đi.” Nhóc Tỳ cũng không thèm để ý, càng không bị đối phương uy áp. Ở mảnh thiên địa này mười Động Thiên mới là chí tôn.
Nó tất nhiên không tin đối phương. Thiếu nữ áo tím là địch với nó chứ không phải bạn, từ Bách Đoạn Sơn truy sát đến giờ, cớ sao có thể đột nhiên đổi sắc mặt trao cho nó một đại cơ duyên?
“Ngươi đang nghi ngờ lão phu?” Lão già nói, giọng ù ù như sấm đang vang vọng nơi đây.
“Tôn nữ của lão hận ta muốn chết, mỗi lần thấy ta đều muốn cắn vài miếng, nàng sẽ lôi kéo lão trao cho ta đại cơ duyên?” Nhóc Tỳ liếc xéo vẻ khinh thường, nó nhìn chằm chằm lão già.
“Hùng Hài Tử!” Mặt già của lão đỏ bừng, đây là kiểu nhìn gì vậy? Đã rất nhiều năm rồi lão chưa bị người coi thường như vậy.
“Phanh!”
Kết quả, lão sơ ý lại bị Nhóc Tỳ đánh cho một chưởng, "phù phù’" một tiếng ngã văng ra ngoài đụng nát một ngọn núi đá, loạn thạch sụp xuống.
“Nói đi, tìm ta để làm gì? Ngàn vạn lần đừng bàn chuyện Thanh Đồng Bảo Thư.” Hùng Hài Tử tinh lực quá dồi dào, vừa la hét vừa lao tới đánh tiếp.
Nó quan niệm song phương là cừu địch, không có khả năng có đại cơ duyên thực sự nào cả. Nó sẽ chẳng bị gạt đâu, nó chưa bao giờ tự kỷ cho rằng hung thú áo tím kia lại đột nhiên đổi tính, lại còn sinh ra hảo cảm với nó.
“Gia gia!” Thiếu nữ áo tím cả kinh chạy ào tới đống loạn thạch. Nàng sợ lão già bị thương nặng nên càng thêm phẫn uất, mặt đẹp như ngọc đầy vẻ không cam lòng.
Nàng chỉ muốn hành hung Nhóc Tỳ nhưng cũng không địch nổi.
Tổ phụ của nàng là người thế nào? Chân thân vừa xuất hiện cả vùng Đại Hoang đều phải run rẩy dăm ba đợt, mà nay lại bị một Hùng Hài Tử đánh bay. Thật làm kẻ khác không thể tin được.
“Chẳng lẽ các ngươi thật sự nhòm ngó Thanh Đồng Bảo Thư của ta?” Nhóc Tỳ chế nhạo, nó lại đánh tới.
Nó biết rõ thiếu nữ áo tím vẫn muốn trị tội nó, không có khả năng cười một tiếng xóa ân cừu. Nếu nó không có nhục thân tuyệt vời và quen đánh cận chiến ở Bách Đoạn Sơn đã bị đối phương dùng bảo thuật chém chết.
Từ trước đến giờ thiếu nữ áo tím vẫn muốn báo thù, sao có thể đột nhiên thay đổi? Nhất là lại mời một con "đại hung thú" đến, điều này đáng để cảnh giác.
Vì vậy Nhóc Tỳ hoàn toàn chẳng động tâm, nó vẫn luôn xuất thủ hung mãnh. Ly Long định gây bất lợi cho nó nên bị nó trấn áp thôi, bây giờ sắp nấu thành thang.
Lão già nếu định lừa dối nó cũng chẳng có gì phải sợ. Nó tin chắc mình ở chỗ này là vô địch, đối phương có kéo tới một vị Thần Linh cũng chả sợ.
“Ầm!”
Toan Nghê bảo thuật được tế xuất, phong lôi nổi dậy, phù văn màu vàng kim từng dãy kinh khủng ngập trời bao phủ phía trước. Lão già lại bị đánh bay lần nữa.
Nếu không có bao tay kia lão khẳng định đã chia năm xẻ bảy, không là đối thủ của Nhóc Tỳ. Đó là một thiếu niên Chí Tôn, tại mảnh thiên địa này có thể bễ nghễ tất cả địch thủ.
“Được rồi, lão phu thừa nhận là định trấn áp ngươi, nhưng nghe thấy ngươi đột phá tới mười Động Thiên thì đã thay đổi chủ ý.” Lão già thực sự chịu đựng đủ rồi nên bắt đầu phun lời thật ra, nếu không lão thật sự sợ Hùng Hài Tử bám lấy lão không dứt.
“Ta muốn hỏi, lão là thần linh hay sao?” Hùng Hài Tử lái sang chuyện khác, không để ý đến lời lão nói. Nó thực ra cảm thấy có chút hứng thú đối với chuyện này.
“Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Ta mong chờ a, đánh nhau như vậy có thật nhiều cảm xúc. Một thần linh nho nhỏ cũng bị ta đánh cho một trận bầm dập.” Hùng Hài Tử nói vẻ ác ý, nó cười lớn không ngừng.
Mặt lão già lập tức tối sầm, lão nói: “Đừng có mơ mộng!”
Hôm nay đánh một trận lão thật sự cảm thấy ngạt thở. Một đời chí cường giả ở trên cao siêu nhiên trần thế lại đánh sống đánh chết với một Hùng Hài Tử ở chỗ này, nếu truyền đi cái bản mặt già nua của lão để ở chỗ nào a.
“Ầm!”
Nhóc Tỳ lại xuất thủ. Một kích sấm sét làm lão già cả người bị điện giật cháy đen, tóc tai dựng đứng cả lên trông thật chật vật.
“Ngươi thật đúng là muốn ra tay?” Lão già nổi giận, khí tức uy nghiêm lại tái hiện.
“Có gì mà không dám, lão ra mặt vì tôn nữ của mình, định trấn áp ta, vốn là cừu địch.” Nhóc Tỳ đĩnh đạc nói.
“Ngươi không sợ thân phận của ta ở thế giới thực?”
“Có gì phải sợ! Ta có thể mở được mười Động Thiên, chả lẽ không bằng các ngươi hay sao?” Nhóc Tỳ lại liếc xéo lần nữa, ngụ ý nó cũng có lai lịch.
Những lời này vừa nói ra đã khiến mọi người lạnh run, trong lòng rung động mãnh liệt. Có người đã sớm hoài nghi gia hỏa đó lai lịch không đơn giản, tiến nhập Bổ Thiên Các chẳng qua là để lịch lãm.
Hiện giờ chính miệng nó nói ra một hồi, thật sự làm không ít người giật nảy mình.
Nhất là nó vừa mới đánh đập lão già kia a, chẳng hề kiêng nể gì cả. Nói như vậy mức độ khả tín cực cao?
Giờ khắc này không ít người lông tơ đều dựng hết của lên, người nổi da gà, cảm thấy sợ hãi một hồi. Nhất là vài thế lực đối địch lớn càng cả kinh, cảm thấy thực sự cần suy nghĩ kỹ.
“Ầm!”
Nhóc Tỳ mở cả mười Động Thiên giống như một cụm núi lửa phun trào, ‘nham thạch nóng chảy’ chói mắt không gì sánh được cuồn cuộn bao phủ nó, bổ sung tiêu hao tinh khí thần của nó để tiếp tục khai chiến.
Mọi người hoảng sợ. Quả nhiên là mở ra mười Động Thiên, đến nay tận mắt xác nhận khiến dẫn phát một vùng sục sôi.
“Chẳng lẽ là hậu đại của thần linh?” Rất nhiều người vẫn chưa rõ ngọn ngành, chứng kiến lời nói việc làm của nó, lại thấy thần uy của nó, họ đều nghĩ nó không phải nói bậy.
Lão già vọt lên ngăn trở Nhóc Tỳ, vừa chiến đấu kịch liệt vừa mở miệng nói: “Chuyện ta với ngươi bàn bạc quá quan trọng, không thể để lộ ra. Cần tìm một chỗ yên tĩnh để nói.”
“Đưa cho ta một cái bao tay, hay là cả đôi đi.” Hùng Hài Tử ra điều kiện. Nó không hề có lòng kính sợ đối với vị đến từ Thái Cổ Thần Sơn này.
Càng làm như vậy càng khiến cho người ta kinh hãi, cảm thấy lai lịch của gia hỏa kia không đơn giản.
“Ta muốn nói là bảo thuật của Thái Cổ Thập Hung. So với hai kiện vũ khí này trân quý hơn vô số lần!” Lão già nói nhỏ.
Nhóc Tỳ bỗng nhiên dừng tay, mắt nó trợn tròn. Rốt cuộc nó bị hấp dẫn chú ý, đây chính là điều nó khát khao nhất.
Ly Long nằm ngang trên mặt đất, vảy trên người nó sáng rực. Nó vẫn hôn mê chưa tỉnh. Nhóc Tỳ đi tới đặt mông ngồi lên. Hành động này làm quần hùng trông thấy đều run rẩy một trận.
Đây chính là sinh linh thuần huyết a, cứ vậy mà bị đặt mông ngồi lên, thật đúng là làm mọi người hết nói nổi.
“Thơm quá đi!” Canh trong nồi sáng long lanh, Nhóc Tỳ bưng lên uống, lại ăn mấy tảng thịt Ly Long, nó cảm thấy đúng là món ngon trong đời.
Lão già đi đến gần bèn cảm thán một hồi. Lão già thật rồi, một thằng bé chỉ bằng cái rắm làm ra chuyện khiến lão cũng phải kinh hãi. Chuyện này cũng quá bưu hãn đi. Chả trách gào thét đòi bắt tôn nữ của mình đến giữ làng cho nó. So với chuyện này mà nói coi như còn may mắn, con Ly Long nhỏ này cũng quá xui xẻo đi.
“Ta khuyên ngươi hay là thả nó đi đi. Lão phu có thể ra mặt khiến cho nó sẽ không ghi hận.” Lão già nói.
“Trước hết làm cho tôn nữ của lão không ghi hận ta đã. Cô nàng thật sự ép ta vật lộn.” Nhóc Tỳ dang tay, nó làm ra vẻ rất bất đắc dĩ và nhức đầu.
Thiếu nữ áo tím trông thư thái và tỏa sáng, nàng nghe thấy những lời ấy lập tức muốn cắn nó. Ai muốn vật lộn với ngươi? Lần nào cũng là ngươi như đánh máu gà vậy, kêu la ầm ĩ xông tới.
“Lần nào cũng đều vì ngươi chọc ta!”
“Nói bậy, nếu như không vì lần nào ngươi trông thấy ta cũng đều đuổi giết, ta đâu có bị ép phải vật lộn với ngươi?” Nhóc Tỳ không phục.
“Được rồi, chuyện này trước hết cho qua đi.” Lão già nói.
“Ngươi rốt cuộc là thuộc chủng tộc gì a? Rốt cuộc có phải hung thú không vậy, thật sự không định đi theo ta chứ?” Nhóc Tỳ trong lòng đầy ước ao nhìn thiếu nữ áo tím.
Lập tức sát khí ở nơi đây tăng vọt, lạnh buốt, lạnh như băng đến tận xương.
“Này, lão gia tử, cô nàng lại định động thủ với ta.” Nhóc Tỳ nói.
Lão già đau đầu, tôn nữ của mình và Hùng Hài Tử này tuyệt đối là bạo lực.
Rốt cục chuyện này cũng tạm thời cho qua. Lão già mở miệng nói: “Ngươi không phải vẫn thích hộ tí này hay sao? Nếu lấy Thanh Đồng Bảo Thư ra đổi, ta có thể đưa cho ngươi một kiện.”
“Chẳng cần đổi đâu, ta nghĩ có thể đoạt lấy!” Nhóc Tỳ rất hung hãn nói. Suy cho cùng lão nhân này quả nhiên dự định như vậy, chưa bỏ ý định với bảo thư của nó. Sở dĩ lão lộ diện ngoài trấn áp mình khẳng định chính là vì chuyện này mà đến.
Mắt thấy một hồi chiến đấu kịch liệt lại sắp sửa xảy ra, lão già vội ngừng nói. Trong lòng lão uất ức, đường đường là tôn giả một phương hiệu lệnh Đại Hoang, ở chỗ này không ngờ bị hung uy của một Hùng Hài Tử trấn trụ.
“Vậy được rồi, nói chuyện Thái Cổ Thập Hung đi.” Lão già chậm rãi kể.
Trong Thái Cổ Thần Sơn có người phát hiện chạm khắc của Thần Linh để lại nói rằng tại hoang vực giáp biển có tổ của Thái Cổ Côn Bằng để lại. Theo suy đoán có khả năng ẩn giấu bảo thuật cái thế đã thất truyền từ lâu.
“Hả?”
Nhóc Tỳ nghe vậy lập tức cả kinh, mắt nó mở thật lớn, trống ngực dồn dập. Đây là bảo thuật nó cần nhất a, nó vẫn một mực theo đuổi con đường này.
“Có loại chuyện tốt này mà ngươi vẫn tìm ta?” Rất nhanh nó tỏ vẻ khinh thường. Lão khọm già này thoạt nhìn không phải người tử tế, nói trắng ra là muốn đến hãm hại nó.
Lão già cười khanh khách. Hùng Hài Tử lại trợn trắng mắt nhìn lão một lần nữa tỏ vẻ khinh thường. Hôm nay đã là lần thứ mấy rồi? Rất nhiều năm rồi chưa bị người đối xử như vậy.
“Đó là một cấm địa, yêu cầu rất nhiều. Chỉ có người ở Hóa Linh cảnh mới có thể xuất nhập, hơn nữa phải có người mở được mười Động Thiên mới có thể mở thông lộ.” Lão già nói.
Hùng Hài Tử càng thêm khinh thường lão, hơn nữa nó thiếu chút nữa xuất thủ.
Lão khốn này quả nhiên không phải là người lương thiện gì cả, muốn cho nó đi mở đường, sau cùng nhất định là số bị giết. Điều này còn có đường sống đáng để nói sao?
“Ngươi cứ yên tâm, lần này đi vào trước khi tranh thần thông cái thế chúng ta sẽ không tự giết lẫn nhau. Không chỉ nhân mã của mình chúng ta cần ngươi ở nơi đó bày ra thực lực mười Động Thiên.”
Động Thiên cảnh của Nhóc Tỳ viên mãn, nó phải đối mặt với cảnh giới kế tiếp là Hóa Linh.
“Ngươi có thể tin được những điều mình nói không?” Nhóc Tỳ khinh bỉ. Tuy nó sắp tiến nhập Hóa Linh cảnh chỉ ngày một ngày hai nhưng quyết đấu với chân thân một lão cổ đồng như vậy thì không xong rồi.
“Ta tin chứ, ta có thể dùng trớ chú phát thệ (lời thề nguyền rủa), nếu gia hại tính mạng của ngươi tất sẽ ứng nghiệm.” Lão già nói. Bọn họ thật sự cần người mở được mười Động Thiên, nếu không căn bản không cách nào mở được thông đạo.
Thượng cổ trớ chú (nguyền rủa) cực kỳ thần bí, bị nhiễm khó có thể trừ tận gốc. Nhóc Tỳ từng chọc vào Quỷ gia, kết quả là để trừ bỏ nó phải vào Bách Đoạn Sơn thực hiện lời hứa.
Nhưng Hùng Hài Tử vẫn còn chưa tin. Nó cũng sẽ không cho rằng đối phương tốt bụng và nghĩa khí như vậy, nói không chừng vừa mở ra thông đạo liền bị giết ngay lập tức.
“Ta nghĩ rằng ngươi cứ nên đi với ta canh gác cửa thôn còn tương đối đáng tin cậy hơn.” Nhóc Tỳ nói với thiếu nữ áo tím.
Trong nháy mắt ở đây lại căng thẳng một hồi, suýt nữa phát sinh chiến đấu kịch liệt. Hùng Hài Tử không e ngại một chút nào, nó đứng đối mặt thiếu nữ áo tím, đồng thời thở phì phò nhìn lão già.
“Làm ơn tin lời ta, Côn Bằng vẫn lạc, bảo thuật cái thế này nếu vẫn còn lưu lại trên thế gian thì thực sự chỉ có thể ở trong hải vực đó, ta tới bàn bạc với ngươi tuyệt đối có thành ý, sẽ không làm hại.” Lão già nói.
Bảo thuật Côn Bằng xuất thế sẽ tuyệt đối làm chấn động thế gian, ngay cả mãnh thú thời thái cổ cũng ngồi không yên, cũng muốn đi tranh giành một phen. Thế nhưng Côn Bằng bố trí cấm chế làm bọn họ không vào được.
Nếu Nhóc Tỳ nói không động tâm thì đó là nói dối, ngày nay nó đang theo con đường này, nếu như có thể tham quan học tập thần thuật chân chính của Côn Bằng nhất định sẽ dung hợp và thông suốt.
Cứ như vậy, lão già tận tình khuyên bảo, không ngừng thuyết phục, nói chuyện hơn nửa ngày. Nhóc Tỳ vẻ mặt âm tình bất định, từ đầu đến cuối chưa hề gật đầu đồng ý.
Nó rất muốn đi nhưng càng muốn nện cho lão già này một chập.
Đối phương biết rõ nó đang theo con đường này. Chuyện hấp dẫn như vậy rõ ràng khiến trong lòng nó dao động không ngừng, nhưng nếu thật sự đi mà nói hơn phân nửa sẽ phải mất mạng.
“Lão gia hỏa, ta chỉ biết rằng ngươi luôn luôn không có ý tử tế gì, để cho ta mở thần môn giúp các ngươi, sau đó có thể thu dọn ta cho hả giận, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.”
“Tiểu hữu, ngươi hiểu lầm rồi. Tiểu bối các ngươi tranh đấu ta làm sao tham gia được, huống hồ vậy cũng là tiểu đả tiểu nháo, cười trừ một cái rồi thôi.” Lão già nói.
“Ngươi tới từ Thái Cổ Thần Sơn... giúp ta tìm hai người đi. Nếu như có thể tìm được ta có thể cân nhắc.” Nhóc Tỳ bỗng nhiên nói ra. Nó nghĩ tới phụ mẫu của mình, năm đó họ từng đi Thái Cổ Thần Sơn hái thánh dược cho nó, kết quả là một đi không trở lại, cho đến nay không thấy bóng hình. Nghĩ tới những điều này hai mắt nó chợt đỏ lên.
“Đến tột cùng là ai?” Lão già nhìn thấy có thể xoay chuyển bèn vội vã hỏi.
“Chờ ta nhớ kỹ lại đã, ngươi trước tiên ở chỗ này đợi ta.” Nhóc Tỳ đứng dậy vù vù chạy mất, ngay cả Ly Long cũng mặc kệ.
“Hoang Vực sẽ loạn, nếu như bây giờ không thể bắt được thần thông cái thế này vào tay trong tương lai khó có chỗ đứng căn cơ. Cậu thiếu niên, ngươi phải suy xét cho kỹ a.” Lão già ở phía sau truyền âm, người khác không cách nào nghe được.
“Ở chỗ này chờ ta!” Nhóc Tỳ đáp lại. Khi đi ngang qua chỗ Hỏa Linh Nhi nó dừng chân nói: “Mập Ú, cảm ơn ngươi, sau này ta tất có hậu báo.”
Nó biết, Hỏa Hoàng dấy binh một là coi trọng nó, hai là khẳng định có công lao của Hỏa Linh Nhi. Dù sao cũng chung đụng một hồi, ở Bách Đoạn Sơn cùng tiến thoái, nàng hơn phân nửa có góp lời.
Hỏa Linh Nhi không cảm kích mà nổi bão, nàng nói: “Ngươi mới là mập ú, cả nhà ngươi mới là mập ú!”
Nhóc Tỳ chạy, tốc độ cực nhanh, quần hùng kinh hoảng cuống quít nhường đường không dám ngăn trở. Gia hỏa này ngay cả chí cường giả Thái Cổ Thần Sơn đều đánh đập như thường, gan lớn bằng trời, còn cái gì nó không dám làm?
Nhóc Tỳ một đường chạy như tên bắn, xuyên qua thông đạo màu vàng về tới Sơ Thủy Địa, sau đó lại mở thông đạo loại này lần nữa, tiến nhập Hỗn Độn Phế Khư Địa gặp cây liễu đang cắm rễ trong không trung.
“Liễu Thần, con biết được tổ của Thái Cổ Côn Bằng...” Nó cấp tốc nói một phen, muốn hỏi nếu nó đi khi đó Liễu thần có thể chi viện cho nó hay không.
Nói thật lòng, nó căn bản không tin tưởng lão già kia hay những sinh linh chí cường khác. Cho dù phát ra lời thề, gieo trớ chú cũng không đáng tin cậy.
Duy nhất có thể nhờ cậy được chỉ có Liễu Thần, đến lúc đó nếu Liễu Thần chi viện, nếu có thể mở ra một thông lộ cũng không đáng lo nữa.