img...

Chương 34: đại nho đương thời

Chương 34

Toàn bộ quá trình tiến hành gặp gỡ thân thiết với Diệp thượng thư và

Diệp lão phu nhân của mấy vị công tử Từ gia đều do Đại ca Từ Thanh Trần

đảm nhiệm. Về phần Vương thị ngồi ở một bên mấy lần muốn mở miệng đều

không chen được vào thì mọi người không thèm để ý đến. Từ gia Ngũ công

tử sau đó biểu thị gia không thích nói chuyện cùng với thiếp thất. Đúng

vậy, ở trong mắt Từ gia bọn họ chưa từng thừa nhận địa vị chính thất của Vương thị. Không nói Vương thị và Từ phu nhân đã qua đời có ân oán, bản thân Từ gia cũng không chấp nhận chuyện thiếp thất phù chính* như vậy,

ngoại trừ những trường hợp ngoại lệ thì mấy đời Từ gia đều không có

người nạp thiếp. Nếu như Vương thị thật là cái danh môn thục nữ cung

kính cần kiệm mà nói …, bọn hắn còn có thể dành cho sự tôn trọng nhất

định nhưng rất đáng tiếc Vương thị cũng không có những… phẩm đức này.

Thiếp thất phù chính(*): từ thiếp được lên làm vợ

Về sau Từ Thanh Trần vô cùng uyển chuyển có lễ

nói ra nỗi nhớ của cha mình đối với cháu ngoại gái nhiều năm không thấy, thỉnh cầu đón Diệp Ly đến biệt viện nhỏ của Từ gia ở một thời gian

ngắn. Đương nhiên Diệp lão phu nhân không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, cũng

tỏ ý Diệp Ly sắp xuất giá, cần để ở nhà đợi gả. Từ Thanh Trần tức thì

bày tỏ bởi vì cô cô mất sớm, ngoại tổ phụ e sợ để biểu muội xuất giá về

sau sẽ không xử lý được công việc bị người nhà chồng xem nhẹ. Đặc biệt

Nhị bá mẫu chỉ thị đã mời mấy vị phu nhân đứng đầu trong kinh thành dạy

bảo. Cũng phái mấy vị ma ma tới lại dạy lễ nghi cho muội muội một lần

nữa. Dù sao. . . Trước đó ở bên ngoài đều truyền nhau nói Diệp gia Tam

tiểu thư là thiên kim ba không không tài không đức không mạo. Bởi vậy có thể thấy được biểu muội vô luận lễ nghi hay là lời nói xử sự đều cần

phải cực kì nghiêm khắc dạy bảo lại.

Nhìn Diệp lão phu nhân mệt mỏi không nói, bộ mặt lộ ra vẻ có khổ

không thể nói. Diệp Ly lần nữa khẳng định đối phó Diệp lão phu nhân –

người già tinh ranh như vậy là tuyệt đối không thể cùng bà ta xé rách

mặt lời nói ác độc lấy cứng đối cứng, nhìn xem biểu ca nhà mình ăn nói

ưu nhã hữu lễ như thế, ai có thể không tin đây tuyệt đối là một cái vãn

bối ôn hòa hữu lễ đang cung kính nghe ý kiến của trưởng bối? Nhưng nhìn

vẻ mặt của Diệp lão phu nhân tuyệt đối là không có chút đắc ý nào, bà

còn có thể đưa ra ý kiến gì sao? Mà ngay cả cuối cùng Diệp lão phu

nhân nghĩ cách muốn Diệp San và Diệp Lâm cùng đi với Diệp Ly tới biệt

viện Từ gia bị Từ Thanh Viêm cười châm biếm lấy nam nữ thụ thụ bất thân

sẽ ảnh hưởng tới danh dự của hai vị tiểu thư để cản lại. Chỉ có thể trơ

mắt nhìn Diệp Ly bị mấy vị công tử Từ gia mang ra khỏi đại môn Diệp gia.

Vừa rời khỏi Diệp gia, hiển nhiên mọi người đều nhẹ nhõm tùy ý rất

nhiều, mà ngay cả Từ Thanh Trạch một mực mặt lạnh cũng lộ ra nhàn nhạt

tươi cười. Sự lạ lẫm giữa mấy huynh muội chia cách sau nhiều năm không

gặp phảng phất trong nháy mắt biến mất hết. Về phần Từ Thanh Viêm bởi vì tuổi quá nhỏ không có ấn tượng với Diệp Ly, bản thân từ trước đến nay

lại là người rất dễ quen thuộc, không đầy một lát đã thân mật giống như

hai chị em ruột từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Bởi vì tộc trưởng Từ gia đương nhiệm, cha của Từ Thanh Trần, Từ Thanh Bách, Từ Thanh Viêm, Đại cữu cữu của Diệp Ly – Từ Hồng Vũ không muốn quá mức khoa trương, cho nên cũng

không đến ở trong phủ Ngự Sử của đệ đệ, mà là trực tiếp tiến vào một

biệt viện không quá lớn của Từ gia trong kinh thành. Bởi vậy đoàn người

Diệp Ly cũng trực tiếp chạy tới biệt viện Từ gia.

“Đại cữu cữu…”

Chứng kiến nam tử trước mắt tuy đã là trung niên nhưng vẫn giữ nguyên phong độ nhanh nhẹn nho nhã ôn hòa, Diệp Ly khàn giọng kêu lên.

Từ Hồng Vũ cũng nhìn đứa cháu ngoại gái yêu thương từ nhỏ, nhìn thấy

khuôn mặt có bảy phần tương tự với muội muội đã mất, bộ dáng so với muội muội lại càng thêm vài phần kiên cường không khỏi khẽ thở dài một

tiếng, đối với Diệp Ly vẫy vẫy tay nói: “những năm này Ly nhi khổ cực

rồi, chuyện ở kinh thành cậu cũng đã biết. Có cậu ở đây xem ai còn dám

làm khó dễ cháu!” Diệp Ly cũng hiểu được con mắt có chút chua xót, cười

lớn nói: “Có Nhị cữu cữu ở đây ai dám khó xử Ly nhi? Ly nhi chỉ là nhớ

Đại cữu cữu và ông ngoại thôi.” Từ Hồng Vũ có chút bất mãn liếc qua đệ

đệ ngồi ở một bên, nói: “Nếu đệ ấy có tác dụng thì còn để cho hai mẹ con Diệp gia kia đắc ý như vậy sao?” Từ Hồng Ngạn cũng biết tính tình huynh trưởng của mình, chỉ bất đắc dĩ cười khổ một cái nói: “Đại ca dạy rất

đúng, đúng là đệ đệ không có chiếu cố tốt cho Ly nhi.”

“Đại cữu cữu!” Diệp Ly không chịu đong đưa cánh tay Đại cữu cữu. Việc làm nũng Đại cữu cữu này hoàn toàn không có áp lực, dù sao từ nhỏ đều

là như vậy. Ai bảo khi đó nàng chính là một đứa trẻ thật sự đâu? Hơn nữa còn là đứa trẻ duy nhất của toàn bộ Từ gia không sợ đại cữu cữu.

Từ Hồng Vũ trìu mến xoa xoa đầu Diệp Ly, cười nói: “Tốt rồi, cậu chỉ

tùy tiện nói thôi. nha đầu kia nhiều năm không thấy như vậy giờ cũng chỉ hướng về Nhị cữu cữu của cháu rồi.”

“Mới không có, Ly nhi luôn nhớ Đại cữu cữu và ông ngoại.”

“ Vậy ông ngoại cháu muốn cháu đi Vân Châu mà cháu còn dám từ chối?”

“…”

Cùng hai cậu nói trong chốc lát, Từ Hồng Vũ liền lại để cho Từ Thanh

Viêm mang nàng đi tới gian phòng đã chuẩn bị tốt cho nàng thuận tiện gặp mặt hai vị ma ma đã sớm chờ trước đó rồi. Diệp Ly cũng biết cậu và biểu ca bọn họ đại khái có chuyện cần nói, thuận theo đi theo Từ Thanh Viêm

rời khỏi.

Gian phòng của Diệp Ly đã sớm bố trí tốt rồi, là trong viện nhỏ đẹp

và tĩnh mịch nhất ở tận cùng bên trong của biệt viện. Chỗ ở của Từ gia

bất luận là phủ Ngự Sử hay là đã từng là Từ Phủ ở kinh thành hoặc là

biệt viện đều là phong cách đơn giản lịch sự tao nhã giống nhau, cũng

rất hợp với cảm giác của Diệp Ly. Một bước vào đến cửa lập tức có người

chạy ra đón chào, “Tiểu thư!”

Hai ma ma mặc bộ quần áo trắng mộc mạc chạy ra đón chào, thấy Diệp Ly không khỏi sững sờ một lát đều là lệ nóng doanh tròng(*).

Lệ nóng doanh tròng(*): nước mắt vui mừng

“Lâm ma ma. . . Vú nuôi. . .” Diệp Ly kêu Lên. Lâm ma ma là thiếp

thân nha hoàn từ nhỏ đi theo mẫu thân, năm nay đã hơn 50 tuổi. Mà vú

nuôi của Diệp Ly cũng là người hầu ở Từ gia, năm nay cũng có bốn mươi

rồi. Diệp Ly vẫn nhớ rõ y nguyên thời điểm lúc trước nàng cường hành

yếu thế đưa Lâm ma ma và Ngụy ma ma về Từ gia, hai người quỳ trước mình

cố ép cầu mãi, bộ dáng thà chết cũng không chịu rời đi. Tuy nhiên từ đó

về sau cho đến khi gặp được Thanh Sương, bên người nàng luôn không có

người có thể tín nhiệm, nhưng Diệp Ly cũng không hối hận. Bởi vì nàng

rất rõ ràng, bằng khi đó vừa mới khôi phục ký ức thần trí còn bất chợt

hỗn loạn hơn nữa thân thể không tốt, căn bản không thể bảo hộ được hai

người thật tình đối xử tốt với mình này được.

“Tiểu thư. . . Tiểu thư. . .” Hai vị ma ma bước nhanh đi đến trước

mặt Diệp Ly, Lâm ma ma hàm chứa nước mắt nói: “Tiểu thư rốt cục đã

trưởng thành. . . lớn lên rất giống đại tiểu thư…”

Ngụy ma ma đối với Diệp Ly cảm tình càng sâu, dù sao Diệp Ly là bà tự tay chăm sóc lấy lớn Lên đấy, “Ô ô. . . Nô tài thực xin lỗi Đại tiểu

thư, nhiều năm như vậy đều để tiểu thư một mình ở bên trong Diệp phủ

kia. May mắn. . . May mắn tiểu thư không có việc gì…”

Trong lòng Diệp Ly than nhẹ, đối với trường hợp như vậy nàng ứng phó

vẫn có chút vụng về, đành phải có chút ngốc khích lệ hai vị ma ma. Từ

Thanh Viêm ở một bên nhìn bộ dáng Diệp Ly có chút cứng ngắc âm thầm bật

cười, đồng thời càng khẳng định Diệp gia bạc đãi biểu tỷ nhà mình, “Khụ

khụ. Lâm ma ma, Ngụy ma ma, về sau các ngươi phải đi theo bên cạnh Ly tỷ tỷ rồi.. Không bằng đi vào nhà từ từ nói?” Bị Từ Thanh Viêm nhắc

nhở, hai vị ma ma lúc này mới vội vàng lau mặt, liên tục gật đầu nói:

“Ngũ thiếu gia nói đúng, đúng là tụi nô tỳ sơ sót. Nhanh, tiểu thư mau

nhìn xem xem có thích gian phòng của ngài hay không. Cảm thấy không tốt

chúng ta lại đổi.”

Trơ mắt nhìn Diệp Ly bị hai vị ma ma lôi đi, Từ Thanh Viêm bị quên

lãng ngu ngơ chỉ chốc lát, liếc mắt nhìn bầu trời rồi mới quay người đi

ra ngoài.

Diệp Ly bị kéo vào trong phòng của mình thừa tiếp nhận nhiệt tình của hai vị ma ma, trong thư phòng bên kia của biệt viện bầu không khí lại

có vẻ có chút quạnh quẽ.

Từ Hồng Vũ ngồi ở đằng sau thư án nhìn đệ đệ nhà mình, bên môi cười

nhưng tự dưng lại để cho Từ Thanh Phong, Từ Thanh Bách co lại ở phía sau không nhịn được mà rùng mình một cái, “Cho nên, Lê Vương điện hạ cho

rằng Ly nhi không xứng với hắn mà lại đi thông đồng với Diệp gia Tứ tiểu thư. Còn Hoàng Thượng lại cho rằng Ly nhi – Tam tiểu thư thanh danh ba

không và nỗi nhục bị Lê Vương vứt bỏ vừa khéo dùng để nhục nhã Định

vương?”

Mọi người không nhịn được khóe môi run rẩy. Thông đồng. . . Đại bá (

phụ thân ) người là Đại Nho đương thời ah, nói chuyện không thể văn nhã

một ít sao?

Từ Hồng Ngạn gật đầu nói: “Đúng thật là như thế.”

Giống như còn ngại khí áp trong thư phòng không đủ thấp, ngồi ở dưới

tay Từ Thanh Trần phong thái so với cha hắn càng thêm nhẹ nhàng, tươi

cười từ trong tay áo lấy ra một phong thư lấy tiên nói: “ Vào thời điểm

sáng sớm hôm nay, Lê Vương tại Sở Hương các ngang nhiên tỏ vẻ bất luận

Ly nhi lấy lòng hắn như thế nào thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không lấy

muội ấy.”

Run. . . . Vừa mới đi vào Từ Thanh Viêm không để lại dấu vết nhích gần tới sau lưng Tứ ca nhà mình.

Từ Hồng Vũ tiếp nhận phong thư xem trong chốc lát, hồi lâu không nói

gì. Ngay tại thời điểm Từ Hồng Ngạn có chút bận tâm muốn mở miệng, chỉ

nghe Từ Hồng Vũ cười vang nói: “Không tệ. . . Không hổ là con gái Từ gia ta. . .” Nói xong trực tiếp đưa giấy viết thư cho Từ Hồng Ngạn, Từ Hồng Ngạn giật giật khóe miệng chịu đựng không có bật cười. Ông luôn ở lại

kinh thành, làm sao lại không biết cháu ngoại gái nhà mình tuyệt đối văn nhã không kém hơn biểu hiện bên ngoài, nhưng cường hãn như vậy cũng là

hiếm thấy đấy, đại khái thật sự bị Lê Vương cho làm cho nóng nảy a.

“Lúc ấy Định vương đã ở đó?” Từ Hồng Ngạn gấp giấy viết thư lại,

không để ý đằng sau còn có đôi mắt – trông mong của Từ Thanh Viêm trực

tiếp cất vào trong ống tay áo của mình. Ông phải đi về nghiên cứu thử

xem làm thế nào để một lần nữa cho Lê Vương thêm chút việc, quả nhiên

vẫn là quá rỗi rãnh nên mới đến tìm Ly nhi phiền toái.

“Hình như Ly nhi vẫn nói chuyện với Định Vương, hai người đã đã đạt

thành nhận thức chung nào đó.” Từ Thanh Trần nhạt nhạt cười nói.

Từ Hồng Vũ nghĩ nghĩ, vung tay Lên nói: “Gia gia của con đánh giá

Định vương khá cao, nếu Ly nhi cũng không có gì bất mãn với hôn sự này

thì Thanh Trần, chuyện phía sau giao cho con rồi.”

Từ Thanh Trần gật đầu mỉm cười nói: “Nhi tử đã rõ. Chính là nhi tử rời kinh nhiều năm cũng đã lâu chưa thấy qua Định vương rồi.”