img...

Chương 41: công tử phong nguyệt

Chương 41

Đưa Diệp Oánh ra ngoài, biểu hiện nên làm cũng đã làm xong. Diệp Ly không để ý tới ánh mắt phức tạp khó lường của mọi người, tâm tình rất tốt vung tay áo quay trở lại Thanh Dật hiên.

Vừa bước vào thư phòng, dưới chân Diệp Ly hơi dừng lại một chút, mới quay đầu lại phân phó: “Thanh Loan lưu lại hầu hạ, những người khác xuống dưới nghỉ ngơi đi.” Mặc dù bọn người Thanh Sương có chút khó hiểu, nhưng cũng biết Diệp Ly gần đây không thích ở trước mặt có nhiều người, chắc là có chuyện gì nên mới tự mình phân phó Thanh Loan, liền phúc thân lui xuống. Thanh Loan yên tĩnh đứng hầu tại cạnh cánh cửa thượng đẳng đợi tiểu thư phân phó, Diệp Ly đi đến trước cửa sổ rồi đứng lại, ánh mắt trong thư phòng dạo qua một vòng cuối cùng rơi vào rèm cửa gian ngoài ở cách xa trong thư phòng, nhẹ giọng hỏi: “Còn không ra sao?”

Trong thư phòng không có nửa điểm động tĩnh, trong tay Thanh Loan cũng đã nhiều hơn hai thanh đoản đao hàn quang lẫm lẫm, ánh mắt bình thường dịu ngoan vô hại hiện lên một tia sát khí lăng lệ ác liệt.

Chờ trong giây lát vẫn không có động tĩnh gì, Diệp Ly cau mày có chút không vui. Trong tay xuất hiện một đồ vật cỡ trứng chim bồ câu ném về phía cái rèm cửa kia. Một làn khói trắng đậm đặc bốc lên, chốc lát trong khói trắng một bóng người đánh về phía Diệp Ly tại lúc sắp đến vị trí cửa sổ đột nhiên mềm nhũn ngã trên mặt đất, sau lưng, đoản đao lạnh như băng đã chống lên lưng hắn. Mà trước mắt hắn cũng không có bóng hình Diệp Ly nữa, không biết lúc nào, Diệp Ly đã đứng cách hắn vài thước.

“Thật không nghĩ tới, thân thủ Diệp Tam tiểu thư tốt như vậy. Ta nhận thua.” Nam tử cười khổ, bất đắc dĩ buông lỏng thân thể, nhũn ra té trên mặt đất.

Diệp Ly sắc mặt như thường, “So với các hạ còn kém lắm. Chỉ là trải qua kỳ ngộ tối hôm qua, ta cho rằng làm một ít chuẩn bị là tất yếu.”

Nam tử khiêu mi, tựa hồ không chút để mắt tới tình huống phía sau lưng còn bị người chĩa mũi dao vào, cười tủm tỉm nhìn Diệp Ly nói: “Ngươi biết rõ người tối hôm qua là ta? Sẽ không phải. . . Bởi vì chuyện tối ngày hôm qua làm ngươi đối với ta nhớ mãi không quên đi?” Cho dù Diệp Ly không thừa nhận cũng không được, nam tử trước mắt lớn lên vô cùng tuấn mỹ, không giống với Phượng Chi Dao bộ dáng phong lưu không kiềm chế được, hai đầu lông mày càng nhiều thêm vài phần tà khí và cố ý mập mờ. Nếu là nữ tử tầm thường tránh không được bị chọc giận hoặc là mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai che mặt mà đi rồi. Đáng tiếc Diệp Ly lại vừa vặn không ở trong nhóm tầm thường này, “Ta nghĩ hiện tại ngươi nên chú ý không phải ta mà là. . . đồ vật sau lưng ngươi. Tin tưởng ta, chỉ cần ở chỗ đó lại thêm ba phần lực, dù cho ngươi không có nguy hiểm tánh mạng, nhưng ta cam đoan ngươi đời này cũng chỉ có thể nằm trên giường sống qua ngày.” Phảng phất vì xác minh lời Diệp Ly nói…, đoản đao bén nhọn sau lưng đâm vào một chút, đau đớn bén nhọn lập tức theo lưng truyền khắp toàn thân. Sắc mặt nam tử biến hóa, miễn cưỡng cười nói: “Diệp Tam tiểu thư sẽ không định giết người diệt khẩu chứ?”

Diệp Ly lắc đầu, dung nhan thanh lệ lộ ra tươi cười sáng lạn khó thấy, lại làm cho nam tử trên mặt đất không khỏi lạnh cả người, “Giết người diệt khẩu, việc này không phải là việc tiểu thư khuê các nên làm. Cho nên, ta định tặng ngươi cho người khác. Nghe nói có không ít người đang tìm ngươi. Ngươi nói, ta đưa ngươi cho Định Vương hay là đưa cho Lê Vương thì tốt?”

Vẻ mặt nam tử đau khổ cầu xin tha thứ nhìn Diệp Ly. Rơi vào trong tay Định Vương hắn khẳng định sẽ thiếu cánh tay gãy chân, rơi vào trong tay Lê Vương, chỉ bằng người nào đó hiện tại hoàn hảo đứng ở chỗ này uy hiếp hắn, khẳng định Lê Vương cũng sẽ muốn mạng của hắn, “Tam tiểu thư, ta cũng là người lấy tiền tài giúp người tiêu tai. Huống chi, ta cũng coi như đã giúp ngươi đi, ngươi không thể giơ cao đánh khẽ tha ta một mạng sao?” Diệp Ly quay người tìm cái ghế thoải mái ngồi xuống, cười hỏi: “Ngươi đang giúp ta sao? Chẳng lẽ không phải Mặc Cảnh Lê đắc tội ngươi, ngươi muốn khiến hắn khó coi?”

Cầu xin tha thứ không thành, nam tử chỉ phải thu hồi nụ cười trên mặt, rất nghiêm túc nói: “Tính ra ta thiếu nợ Tam tiểu thư một cái nhân tình, như thế nào?”

Diệp Ly chống cằm, lười biếng cười nói: “Cái này a. . . nhân tình của Công tử Phong Nguyệt Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, cho dù ngươi dám thiếu nợ, ta cũng không dám để ngươi hoàn lại .” Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, thanh lâu đệ nhất thiên hạ. Công tử Phong Nguyệt Hàn Minh Nguyệt, hái hoa tặc nổi tiếng thiên hạ. Có quan hệ với hắn, chẳng khác nào hủy hết thanh danh.

Lúc này sắc mặt nam tử triệt để thay đổi, nhìn chằm chằm Diệp Ly nói: “Ngọc bội của ta trong tay ngươi?” Trên đời này người biết rõ Công tử Phong Nguyệt và Thanh Phong Minh Nguyệt lâu chủ là cùng một người có thể đếm được trên đầu ngón tay, “Bổn công tử còn không biết Diệp Tam tiểu thư Thượng thư phủ, Định quốc vương phi tương lai lại còn có thủ đoạn như thế.” Có thể lặng yên không một tiếng động lấy ngọc bội trên người hắn vào tay cũng không phải một chuyện dễ dàng. Hàn Minh Nguyệt quả thực hoài nghi lần này mình tới kinh thành có phải hay không không xem ngày tốt rồi. Ban đầu chỉ là nhất thời cao hứng mới thay Lê Vương bắt tiểu cô nương chơi đùa, lại không nghĩ rằng khuê tú nhìn như vô hại này lại là đóa hoa có độc. Vốn định chơi Lê Vương mắt cao hơn đầu một vố, kết quả đem mình cũng chơi vào luôn. Ngày đó rời khỏi rừng cây chưa tới nửa canh giờ lại phát hiện mình bị người truy tung, hơn nữa hai giờ sau một nhóm người ban đầu biến thành hai nhóm người. Đợi đến sau hừng đông cả người của Mặc Cảnh Lê cũng gia nhập trong đó.

Diệp Ly cười không nói, rất có kiên nhẫn nhìn nam tử tuấn mỹ trước mắt. Rốt cục, Hàn Minh Nguyệt bất đắc dĩ giơ tay lên nhận thua, nói: “Diệp Tam tiểu thư, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng tha ta một mạng?”

“Lúc cần thiết cho ta mượn mạng lưới tình báo của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu để dùng.” Diệp Ly đưa ra điều kiện của mình.

Ánh mắt Hàn Minh Nguyệt lóe lên, “Tại hạ không rõ Diệp tiểu thư có ý gì.”

“Thanh lâu tửu quán, nơi tập trung tin tức tình báo lớn nhất. Ta đoán. . . quan hệ giữa Thiên Nhất các và các hạ không tầm thường. Đúng không?” Thiên Nhất các, tổ chức tình báo thần bí nhất Đại Sở, dùng buôn bán tin tức mà sống. Chỉ là hành sự bí ẩn lại khiến không ít người muốn tìm nó mà bị giết sạch, “Hàn công tử có thể đứng lên, nếu như ta đoán không sai, dược hiệu đã hết rồi.” Diệp Ly nhìn người trên mặt đất một bộ dáng bất lực như cũ, nhàn nhạt nhắc nhở. Hàn Minh Nguyệt không có chút xấu hổ nào của người bị vạch trần, vẻ mặt thong dong đứng dậy vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên người, chắp tay với Diệp Ly nói: “Diệp Tam tiểu thư thật nhạy cảm khiến tại hạ sợ hãi thán phục.” Một nữ tử nơi khuê phòng lại có thể phỏng đoán ra quan hệ của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu và Thiên Nhất các, xác thực không thể không khiến người ta kinh ngạc, “Ngọc bội đã đưa cho Tam tiểu thư rồi. Tam tiểu thư có cần bất cứ điều gì, cho người cầm ngọc bội tới tìm ta là được rồi. Tin tưởng dùng bổn sự của Tam tiểu thư nên biết có thể tìm được người ở nơi nào.”

Diệp Ly cũng không khách khí, gật đầu nói: “Như vậy đa tạ. Ta sẽ thỉnh Định vương đổi lễ vật đồng dạng cho Lê Vương điện hạ.”

Hàn Minh Nguyệt cười khổ, nhìn Diệp Ly, “Ngươi không sợ ta đổi ý sao?”

Diệp Ly thản nhiên mỉm cười, “Trừ phi ngươi muốn cho khắp thiên hạ biết quan hệ của Phong Nguyệt Công tử và Thanh Phong Minh Nguyệt lâu còn có Thiên Nhất các. Đi thong thả, không tiễn.”

“Cáo từ.”

Thanh Loan thu hồi đoản đao, mắt thấy Hàn Minh Nguyệt rời đi theo đường cửa sổ, nhíu nhíu mày khó hiểu mà nói: “Tiểu thư, cứ thả hắn rời đi như vậy?”

Diệp Ly đứng dậy, đứng tại cửa sổ, nhìn chằm chằm vào nơi bóng hình Hàn Minh nguyệt biến mất, “Ngươi thực cho rằng hắn là Thanh Phong Minh Nguyệt lâu chủ?”

“Chẳng lẽ không phải?”

Diệp ly vuốt vuốt ngọc bội trong tay, “Ta đoán không phải. Nhưng khẳng định quan hệ cùng với Hàn Minh Nguyệt không hời hợt đâu. Vì điều này mà chọc giận Hàn Minh Nguyệt, không đáng.”

“Diệp Tam tiểu thư anh minh.” Giọng nói trêu tức mang theo lười biếng vui vẻ từ bên ngoài truyền đến, Diệp Ly ngẩng đầu nhìn Phượng Chi Dao chẳng biết lúc nào đã dựa vào dưới mái hiên cười nói: “Phượng công tử, không mời mà tới không phải việc quân tử nên làm.” Phượng Chi Dao tự nhiên hào phóng phe phẩy quạt, phảng phất hắn lúc này không phải đứng tại bên ngoài khuê phòng con gái nhà người ta mà là đang đứng trên thịnh hội ngàn vạn người chú mục, “Thủ đoạn kiến thức của Tam tiểu thư thật là làm cho Phượng Chi Dao cam bái hạ phong. Tiện nghi của Hàn Minh Nguyệt cũng không dễ chiếm.” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Ta cũng không chiếm tiện nghi của người, tin tưởng Hàn lâu chủ cũng cho rằng như vậy. Ngược lại khinh công của công tử Phượng Tam xuất thần nhập hoá, vào phủ Thượng thư như chỗ không người, có thể sánh cùng với công tử Phong Nguyệt.”

Gân xanh trên trán Phượng Chi Dao không nhịn được mà giật giật, cố gắng biểu hiện ra phong độ nhẹ nhàng của mình, “Định Vương điện hạ thỉnh Diệp Tam tiểu thư cùng đến hôn lễ của Lê Vương.”

Diệp Ly nhướn mi, “Định Vương sẽ ra mặt ở trường hợp như vậy?” Nàng nhớ rằng từ lúc Mặc Tu Nghiêu gặp chuyện không may về sau thì không công khai xuất hiện trước mặt người khác.

Phượng Chi Dao cười nói: “Trước khác nay khác, vốn không có quyết định này. Nghe nói buổi sáng hôm nay mới quyết định đấy, tin tưởng sẽ không để cho Tam tiểu thư thất vọng.”

Diệp Ly trừng mắt nhìn, lập tức đã hiểu rõ Phượng Chi Dao ý tại ngôn ngoại, gật đầu cười nói: “Làm phiền công tử Phượng Tam truyền tin.”

“Vậy thì Phượng Tam xin đợi đại giá.”