Chương 43: hôn lễ xui xẻo nhất trong lịch sử (hạ)
Edit: Mặc Ly
Beta: Sakura
“Diệp Ly!”
Trong hoa viên Lê vương phủ, Hoa Thiên Hương lôi kéo Diệp Ly vừa đi
vừa nói chuyện, phía trước đột nhiên xuất hiện một người bóng người cao
lớn chặn đường.
“Lê Vương điện hạ, xin hỏi có chuyện gì không?” Hoa Thiên Hương chắn
trước mặt Diệp Ly, hất khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên hỏi. Từ ngày xảy
ra chuyện ở Sở Hương các, ấn tượng tốt đẹp của Hoa Thiên Hương đối với
Lê vương điện hạ hạ thấp nhanh chóng, trước mắt đã tiếp cận giá trị âm.
Chứng kiến thần sắc Mặc Cảnh Lê bất thiện xuất hiện tại trước mặt hai
người, chỉ cho rằng hắn muốn tìm Diệp Ly gây phiền toái. Mặc Cảnh Lê
không vui nhíu mày, “Bổn vương không tìm ngươi.” Hoa Thiên Hương không
chút khách khí nói: “Vương gia bây giờ không phải là nên chào hỏi khách
khứa sao? Hiện tại trong hoa viên này phần lớn là nữ quyến các phủ,
Vương gia ra vào trong đó chỉ sợ có nhiều bất tiện. Cho dù Vương gia
không quan tâm thanh danh của mình, tốt xấu cũng nên chú ý người khác
một chút.”
“Bổn vương có chuyện muốn nói với Diệp Ly, ngươi tránh ra.” Mặc Cảnh Lê không kiên nhẫn nói.
“Có lời gì nói thẳng là được, Ly nhi nghe thấy.” Hoa Thiên Hương nói.
Mặc Cảnh Lê nguy hiểm nheo mắt lại, “Bổn vương nói tránh ra!”
Hoa Thiên Hương còn muốn nói gì, đã bị Diệp Ly kéo lại, “Thiên Hương, ngươi đi trước xem Mộ Dung các nàng đã tới chưa. Ta lập tức tới.”
“Nhưng mà. . .” Hoa Thiên Hương lo lắng liếc Mặc Cảnh Lê. Diệp Ly
cười nói: “Yên tâm đi, Tu Nghiêu nói chuyện xong với Hoa lão phu nhân sẽ tới tìm ta.” Hoa Thiên Hương nghe vậy, cưng chiều nháy mắt với Diệp Ly
một cái, giọng nói mang vẻ trêu chọc, “Tu. . . Nghiêu a… Được rồi, ta đi tìm Mộ Dung. Ngươi. . . Cẩn thận một chút.” Nói xong còn cảnh cáo liếc
Mặc Cảnh Lê, mới phất phất tay với Diệp Ly quay người rời đi. Nhìn cử
động của Hoa Thiên Hương khó nén được tính trẻ con, Diệp Ly mặt ngoài
buồn cười nhưng trong lòng cũng rất cảm động. Hoa Thiên Hương chân chính là tiểu thư khuê các có nguyên tắc, nếu không phải vì mình tuyệt đối sẽ không chủ động đi khiêu khích Mặc Cảnh Lê. Nhìn bóng lưng rời đi của
Hoa Thiên Hương, khuôn mặt vốn âm trầm của Mặc Cảnh Lê đã có thể nhỏ ra
mực rồi.
Đợi đến lúc Hoa Thiên Hương biến mất tại ngã rẽ của hoa viên, Diệp Ly thu hồi nụ cười trên mặt, quay người nhìn Mặc Cảnh Lê, “Vương gia có gì muốn nói?”
“Diệp Ly, ngươi được lắm!” Mặc Cảnh Lê cắn răng nói.
Diệp Ly đánh giá Mặc Cảnh Lê từ trên xuống dưới, lời nói vẫn nhẹ nhàng , “Ta không hiểu Vương gia đang nói gì.”
“Hừ! Chuyện tối ngày hôm qua ngươi cho rằng bổn vương sẽ để yên như vậy sao?” Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm nàng, cười lạnh nói.
“Ta cho rằng. . . Lời này không tới phiên Vương gia nói mới đúng.”
Rõ ràng là hắn tìm người trói nàng rồi lại muốn XX, hiện tại bộ dáng này như thế nào lại giống như nàng làm chuyện gì có lỗi với hắn? Cái thế
giới này đến cùng làm sao vậy? Diệp Ly không khỏi nghi hoặc.
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn báo thù bổn vương hay sao?” Mặc Cảnh Lê khinh thường trào phúng.
Thế thì không cần, nếu không phải đại sự gì bổn cô nương bình thường
đã báo thù tại chỗ rồi, “Nếu như Vương gia không có việc gì, Diệp Ly
cáo từ.”
“Đứng lại!” Mặc Cảnh Lê cả giận nói, bắt lấy Diệp Ly kéo nàng đến
phía sau hòn non bộ. Diệp Ly rũ mắt xuống nhìn thoáng qua cái tay khống
chế cổ tay mình, giận tái mặt, “Lê Vương điện hạ, thỉnh tự trọng!”
“Tự trọng?” Mặc Cảnh Lê khinh thường cười lạnh, “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Chỉ là nữ nhân bổn vương vứt bỏ. Ngươi cho rằng trèo lên Mặc Tu
Nghiêu là được rồi? Ngươi nói. . . Nếu hiện tại có người đến đây nhìn
thấy, ngươi còn có … mặt mũi gả cho Mặc Tu Nghiêu hay không? Hoặc là
nói, ngay cả tên phế vật Mặc Tu Nghiêu kia cũng sẽ ghét bỏ ngươi?”
Con mắt khép hờ của Diệp Ly xẹt qua một tia nguy hiểm, “Lê Vương điện hạ, thỉnh ngươi buông tay.”
“Bổn vương không thả ngươi có thể làm thế nào đây?” Mặc Cảnh Lê cười lạnh, nhìn nữ tử mảnh mai trước mắt tựa như đang đánh giá một con chim
bị nhốt trong lồng. Đáng tiếc hắn không biết, cô gái trước mắt nhìn như
nữ tử mảnh mai uyển chuyển hàm xúc nhưng bên trong lại là một con Liệp
Ưng có thể cắn người. Khóe môi Diệp Ly nhếch lên, “Như thế nào à? Như
vậy đấy!” Một bàn tay trắng nõn tự do khác nhanh nhẹn mà có lực chế trụ
cánh tay Mặc Cảnh Lê, vừa dùng thoáng lực đã là một hồi đau đớn như kim
châm muối xát, Mặc Cảnh Lê còn kịp phản ứng đã bị người một tay làm ngã
trên mặt đất. Mà càng không may là hai người đứng dưới hòn non bộ, ót
Mặc Cảnh Lê đập vào hòn non bộ hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Diệp Ly cũng
không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy, công kích phía sau lập
tức thu trở về, cúi người kiểm tra tình huống Mặc Cảnh Lê một chút cũng
không lo ngại mới đứng dậy, nhấc chân đá mấy cước trên người Mặc Cảnh Lê giảm cơn giận của mình. Chức nghiệp từng làm khiến nàng so với đại đa
số người càng quen thuộc kết cấu thân thể, đương nhiên cũng rõ làm thế
nào dưới tình huống không để lại vết thương khiến một người càng đau
nhức.
Dẹp đi lửa giận trong lòng, Diệp Ly không nhịn được nhíu mày. Tại Lê
vương phủ đánh ngất xỉu Lê Vương thực không phải chuyện tốt gì, đặc biệt là trong ngày Lê vương đại hôn. Nhưng ngược lại cũng không phải không
có cách nào giải thích phiền toái, nhìn thoáng qua người nào đó hôn mê
bất tỉnh trên mặt đất, Diệp Ly bình tĩnh vượt qua chướng ngại bình tĩnh
đi ra ngoài.
Rời khỏi hòn non bộ, xuyên qua một hai ngã rẽ đã thấy vẻ mặt Hoa
Thiên Hương và Mộ Dung Đình lo lắng đợi ở đằng kia. Thấy Diệp Ly tới vội vàng nghênh đón, “A Ly, ngươi không sao chứ? Lê vương có làm gì ngươi
hay không?” Mộ Dung đình lo lắng túm lấy Diệp Ly nói.
Diệp Ly cười nói: “Ngươi xem ta không phải đã tốt rồi sao? Giữa ban ngày hắn có thể làm gì với ta?”
Mộ Dung Đình ngượng ngùng cười cười nói: “Là ta nghĩ xấu, nhưng ngươi vẫn nên cách xa Lê Vương một chút mới tốt.”
Hoa Thiên Hương đồng ý gật đầu, có chút tò mò nói: “Như thế nào nhanh như vậy đã nói xong rồi?”
Diệp Ly buông tay nói: “Vốn cũng không có gì để nói a.”
“Đừng nói những… người mất hứng này, chúng ta ngồi xuống uống chút
trà đi. Thực hâm mộ Tranh nhi, Tần đại nhân chưa bao giờ buộc Tranh nhi
tham dự yến hội nàng không thích.”
Diệp Ly gật đầu, cùng hai người dắt tay đi đến chỗ có nhiều người.
Kế tiếp, hôn lễ đúng hạn cử hành, cái hôn sự này là bởi vì lúc trước
bỏ lỡ giờ lành đón dâu mà có chút xấu hổ nho nhỏ cuối cùng cũng có thể chờ mong có một kết thúc viên mãn, nếu như có thể xem nhẹ cái mặt càng
giống tham gia tang lễ của Lê vương điện hạ. Diệp Ly ngồi bên người Hoa
Thiên Hương, chứng kiến trong mắt Mặc Tu Nghiêu đối diện mang theo ý
cười nhìn mình, sau đó ánh mắt tại chính trên người Mặc Cảnh Lê nắm lụa
đỏ sóng vai cùng Diệp Oánh đi tới dạo qua một vòng, trong mắt vui vẻ
càng sâu. Cơ hồ là ngay lập tức, Diệp Ly đã hiểu khẳng định Mặc Tu
Nghiêu đã biết chuyện phát sinh trên người Mặc Cảnh Lê buổi chiều. Nhưng nhìn ánh mắt Mặc Tu Nghiêu thì Diệp Ly lại cảm thấy nói không chừng
chuyện này còn chưa xong.
Vì vậy, hành lễ đến một nửa, thời điểm người chủ trì hôn lễ hô to phu thê giao bái, sau đó bịch một tiếng chú rể ngã xuống đất không dậy nổi, Diệp Ly không có chút kinh ngạc nào. Ngược lại có một loại cảm giác quả nhiên là thế. Giờ khắc này, Diệp Ly tuyệt đối tin tưởng Mặc Cảnh Lê đại khái đời này cũng không muốn cử hành hôn lễ rồi. Bất kỳ một người nào
tại hôn lễ trước sau không đến trong mười hai canh giờ té xỉu ba lượt sẽ đối với hôn lễ sinh ra bóng ma nào đó.
“Sao. . .sao có thể như vậy?” Mộ Dung Đình kinh ngạc suýt nữa không khép miệng được.
Hoa Thiên Hương đồng dạng trợn mắt há hốc mồm, “Cái này…” Nàng cũng
không biết nên nói gì. Trên thực tế nàng bắt đầu có chút đồng tình với
Diệp Oánh rồi. Đón dâu lầm giờ lành coi như xong, chú rể lại té xỉu
trong hôn lễ…
“Hô. . . A Ly, Lê Vương này, thân thể cũng quá kém. May mắn…”
Tất cả mọi người bị biến hóa bất thình lình làm cho sợ ngây người,
vẫn là Hiền Chiêu Thái phi kịp phản ứng vội vàng sai người mang chú rể
tân nương đưa về phòng, một mặt gọi người mời thái y. Chú rể té xỉu,
nhưng tiệc cưới vẫn tiếp tục, chỉ là khách nhân đều thực không cảm giác
được mùi vị gì. Các quý phụ một bên suy đoán nguyên nhân chân thật khiến Lê Vương té xỉu, một bên trong lòng tự định giá ngày mai Kinh thành sẽ
xuất hiện bát quái mới nhất. Diệp Ly thì đem đủ loại hậu quả của chuyện
buổi chiều đánh ngất Mặc Cảnh Lê suy diễn trong lòng một lần, cảm thấy
không có vấn đề gì lớn mới an tâm cùng Hoa Thiên Hương và Mộ Dung Đình
hưởng dụng món ngon mỹ vị. Tại một nơi hẻo lánh không ngờ nào đó, nam tử xuân phong đắc ý lung lay được mời rượu, khẽ gật đầu biểu thị đáp lễ.
Cái hôn lễ này. . . Quả nhiên rất thú vị.