Chương 45: sính lễ, lại mặt
Edit: Mặc Mặc
Beta: Sakura
“Nô tỳ tạ ơn ân cứu mạng của Tam tiểu thư.”
Triệu di nương quỳ gối trước mặt Diệp Ly, một thân quần áo thanh lịch hoàn toàn bất đồng với xinh đẹp ngày xưa. Diệp Ly đưa tay ra hiệu Thanh Loan đỡ nàng dậy…, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Không cần đa lễ, đến Vân
Châu thì ngươi không cần lo lắng, tự nhiên sẽ có người an bài tốt hết
thảy.”
Triệu di nương gật gật đầu, nói: “Nô tỳ tin tưởng Tam tiểu thư lời
nói ra như núi. Nô tỳ cũng sẽ tuân thủ ước định an phận nuôi dưỡng đứa
bé này.” Cúi đầu nhẹ vỗ về phần bụng còn bằng phẳng như cũ, hai đầu lông mày Triệu di nương đều là mềm mại cùng yêu thương. Về sau đứa bé này
chính là tất cả của nàng. Diệp Ly gật gật đầu, phân phó Thanh Sương bên
người, “Đi lấy ngân phiếu năm trăm lượng cho Triệu di nương, coi như lộ
phí trên đường.” Thanh Sương lên tiếng trả lời, Triệu di nương cảm kích
nhìn Diệp Ly. Toàn bộ Diệp phủ đều dưới sự khống chế của Vương thị,
đương nhiên kể cả thôn trang các nơi. Vương thị âm thầm cắt xén chi phí
của nàng đã là chuyện tất nhiên, chính cô ta tuy rằng cũng tích lũy
được một chút bạc nhưng lại không nhiều. Toàn bộ Diệp phủ ngoại trừ lão
thái thái và lão gia, cũng chỉ có Tam tiểu thư có thể một lần lấy ra
một món tiền lớn như vậy. trong lòng Triệu di nương hiểu rõ, tuy Tam
tiểu thư không đối xử mọi người nhiệt tình như người thân, nhưng chỉ cần an phận, tuyệt đối là một người có thể tin cậy, “Đa tạ Tam tiểu thư rủ
lòng thương.”
“Đến đó sẽ có người phụ trách an toàn của ngươi và đứa bé, có phụ
thân ở thì bà ta cũng không dám làm quá trắng trợn. Nhưng muốn sống tốt ở bên kia thì phải xem thủ đoạn của ngươi rồi.” Diệp Ly nhàn nhạt nhắc
nhở. Dù sao thôn trang cũng không phải là của nàng, nếu Triệu di nương
có thủ đoạn, chính mình khống chế thì đứa bé cũng tốt hơn một ít.
Triệu di nương sững sờ, nhưng trong lòng thất kinh Diệp Ly vậy mà
có thể nhìn ra tâm tư của mình. Nhưng nàng đã mở miệng tự nhiên biểu
thị Từ gia sẽ giúp đỡ mình ở một trình độ nhất định, chỉ cần mình có
đầy đủ thủ đoạn nắm chắc, thôn trang Vân Châu có thể thành chỗ sống an
phận của chính mình và đứa bé. Nghĩ đến đây, Triệu di nương vội vàng tạ
ơn Diệp Ly lần nữa, đồng thời tâm kính sợ trong lòng càng sâu thêm vài
phần.
“Tiểu thư, sính lễ của Định quốc vương phủ đến rồi.” Thanh Ngọc vui mừng đi tới cười nói, “Lão phu nhân và lão gia mời tiểu thư tranh thủ
thời gian đi qua đây này.”
Diệp Ly gật gật đầu, thấy sắc mặt Thanh Ngọc có chút cổ quái, nhướn mày nói: “Còn có việc?”
Vẻ vui mừng trên mặt Thanh Ngọc có chút xoắn xuýt, nhìn Diệp Ly nói: “Lê Vương điện hạ và Tứ tiểu thư cũng trở về rồi.” Hôm nay là thời
gian Diệp Oánh chính thức lại mặt. Cũng không biết là cố ý hay thật sự
thời gian lại khéo như vậy, Tứ tiểu thư lại mặt và sính lễ của Tam tiểu
thư vậy mà đến cùng một ngày.
Diệp Ly cũng sững sờ, nàng thiếu chút nữa đã quên hôm nay Diệp Oánh cũng trở về, “Xảy ra chuyện gì?”
Thanh Ngọc bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Lê Vương cvà cô gia không sai biệt lắm đồng thời đến đấy, còn có sắc mặt âm trầm giống như ai
thiếu nợ hắn mấy vạn lượng bạc không trả. Thật sự là xui!”
“Làm càn.” Diệp Ly nhàn nhạt trách mắng. Thanh Ngọc nháy mắt mấy cái, nghe ra trong lời nói của tiểu thư cũng không có chút tức giận gì. Mới
dí dỏm thè lưỡi, bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn trốn qua một bên.
Thanh Sương cầm một cái hầu bao trắng trong thuần khiết đi ra giao
cho Diệp Ly, Diệp Ly quay người cầm một cái khóa vàng phiến cùng một chỗ phóng tới Triệu di nương trong tay nói: “Cái này xem như lễ vật ta cho
đệ đệ, đến lúc đó ta sẽ không tiễn di nương.”
Triệu di nương con mắt đỏ lên, nhớ tới hôm nay là thời gian sính lễ
của Định vương phủ đến nhịn xuống nước mắt cáo biệt cùng Diệp Ly, mới
thu về đồ đạc đi ra ngoài.
Diệp Ly quay đầu lại nói: “Đi thôi, đi gặp tổ mẫu.”
Bởi vì Định quốc vương phủ cũng không có người được coi là trưởng bối chính thức của Mặc Tu Nghiêu tồn tại, bởi vậy Mặc Tu Nghiêu cố ý xin
hai vị trưởng lão có danh vọng cực cao trong kinh thành cùng đến cửa.
Diệp Ly đã bái kiến Thái Học học chính lão đại nhân Tô triết cùng với
phụ thân của đương kim hoàng hậu, Hoa lão quốc công một lần. Hai vị này
cũng coi là nhân vật hết sức quan trọng trong kinh thành, cũng làm Diệp Thượng thư cảm thấy vinh dự. Danh sách sính lễ thật dài kia của Định
quốc vương phủ lại càng dễ khiến người nhớ tới tình cảnh lần trước khi
sính lễ Lê vương phủ đến. Vốn nhìn coi như không tệ, hôm nay mang hai
bên ra so sánh, thế nào cũng khiến người cảm thấy Lê vương phủ thiếu vài phần thành ý. Vì vậy trên mặt Diệp Thượng thư mang tươi cười mời Tô lão đại nhân, Hoa lão quốc công cùng Định Vương đi thư phòng nói chuyện,
trong lúc vô tình liền có chút không để ý đến Diệp Oánh cùng Mặc Cảnh Lê đồng thời đến.
“Ly nhi thỉnh an tổ mẫu, bái kiến Hoa lão phu nhân, bái kiến các vị
phu nhân.” Diệp Ly bước vào Vinh Nhạc đường đã thấy Diệp lão phu nhân và Hoa lão phu nhân đang trò chuyện với nhau thật vui vẻ, phía dưới còn có ít phu nhân quen mặt cũng đi theo góp vui, ngược lại Mặc Cảnh Lê và
Diệp Oánh, Vương thị ngồi ở một bên sắc mặt có chút lúng túng. Vương thị và Diệp Oánh hiển nhiên là không chen lời vào, mà sắc mặt Mặc Cảnh Lê
ước chừng cũng làm cho người không dám nói chuyện cùng hắn.
“Ly nhi mau tới đây, mọi người nhìn một chút xem cháu gái này của ta
có được không?” Diệp lão phu nhân thân mật vẫy Diệp Ly, trong đôi mắt có chút đục ngầu già nua cũng tràn đầy hòa ái vui vẻ. Phảng phất Diệp Ly
chính là cháu gái tâm can bảo bối tốt nhất của bà. Diệp Ly thuận theo
tiến lên, “Tổ mẫu.” Hoa lão phu nhân lôi kéo Diệp Ly đến ngồi bên người, cười nói: “Lão phu nhân đừng trách lão thân đoạt cháu gái với ngươi, ta nhìn thấy Tam tiểu thư đã yêu thích không được. Khó trách nha đầu Thiên Hương nhà ta kia cả ngày nhắc đi nhắc lại muốn tới tìm Tam tiểu thư
chơi đây.” Diệp Ly cười nói: “Lão phu nhân quá khen, Ly nhi cũng rất nhớ Thiên Hương.” Hoa lão phu nhân liên tục gật đầu nói: “Bé ngoan, quả
nhiên có phong phạm của nương ngươi. Khó trách cái đứa bé Tu Nghiêu kia
nhiều năm không chịu đi ra ngoài, lần này lại đặc biệt đến thăm mời lão
gia tử nhà chúng ta nhắc tới hôn sự này.”
Diệp Ly cúi đầu xuống, dung nhan thanh lệ nhiễm lên một tia màu đỏ
nhẹ nhàng. Thấp giọng cười nói: “Hoa lão quốc công nhiều năm mặc kệ thế
sự, mệt nhọc như thế, Ly nhi thật sự là…”
Hoa lão phu nhân âm thầm gật đầu, dù cho thẹn thùng vẫn có thể đoan trang, ứng đối vừa vặn tự nhiên như trước, không giống tiểu thư khuê
các yếu ớt mỏng manh. nữ tử như vậy mới có thể xứng với gia nghiệp lớn như vậy của Định quốc vương phủ. Hòa ái vỗ vỗ Diệp Ly cười nói: “Cái
này có là gì? Lão gia tử hôm nay cũng nhàn rỗi không có việc gì. Dĩ
nhiên là nên quan tâm hôn sự của bọn vãn bối rồi. Tu Nghiêu cũng là lão gia tử nhà chúng ta nhìn lớn lên đấy…” Tựa hồ nhớ tới tình hình của Mặc Tu Nghiêu hôm nay, Hoa lão phu nhân không khỏi than nhẹ một tiếng, dặn
dò Diệp Ly: “Về sau các ngươi là người một nhà rồi, phải sống thật tốt
đấy…”
Diệp Ly làm bộ e lệ, yên lặng nhận lời, đáy lòng đã sớm xếp thành một chữ quýnh sâu sắc :-( 囧.
Tựa hồ nhớ tới đã lạnh nhạt một đôi… vợ chồng mới cưới khác, Hoa lão
phu nhân quay đầu cười nói với Mặc Cảnh Lê: “Lão thân còn chưa chúc mừng Lê Vương và Lê Vương phi rồi, Thái hậu nương nương và Hiền Chiêu thái
phi đã sớm ngóng trông ôm cháu, chắc hẳn tâm nguyện của hai vị quý nhân
rất nhanh có thể đền bù lại rồi.” Hoa lão phu nhân mới mở miệng, mọi
người đang ngồi người cũng vội vàng chúc mừng Mặc Cảnh Lê và Diệp Oánh.
Thật sự là Mặc Cảnh Lê lãnh khí dọa người, khiến cho người vốn muốn
chúc mừng hắn cũng không dám mở miệng. Lúc này Hoa lão phu nhân mở
miệng, mọi người tự nhiên lập tức mở miệng nói theo rồi. Mặc Cảnh Lê
mặt lạnh nhìn mọi người, không thể không cho Hoa lão phu nhân mặt mũi,
nhàn nhạt nhẹ gật đầu.
Diệp Ly ngồi ở bên người Hoa lão phu nhân, vừa vặn xem rành mạch thần sắc Diệp Oánh. Diệp Ly cũng có chút kỳ quái, tuy nói hôn lễ ngày đó xảy ra một ít tình huống, nhưng cũng không liên quan đến bản thân Diệp
Oánh. Dùng sự yêu thích của Mặc Cảnh Lê đối với diệp oánh, chỉ sẽ càng
thêm áy náy mà đối xử với nàng ta tốt gấp bội mới đúng. Nhưng biểu hiện
của hai người này thật sự là không giống biểu hiện mà một đôi vợ chồng
lưỡng tình tương duyệt mới cưới nên có. Có lẽ là bởi vì Diệp Oánh cơ hồ
không cách nào che dấu được vẻ ảm đạm, sắc mặt Vương thị cũng không tốt. May mắn nàng còn biết nhìn trường hợp, chỉ trầm mặt mà không phát tác.
“Định Vương đến rồi.”
Ngoài cửa truyền đến giọng bẩm báo của nha đầu. Diệp Thượng thư và
Hoa lão quốc công, Tô triết lão đại nhân, Mặc Tu Nghiêu cùng nhau đi
đến. Người đến chưa vào, tiếng cười lớn của Hoa lão quốc công đã truyền
vào, “Ha ha, lão phu đợi nhiều năm như vậy, rốt cục đã uống được rượu
mừng của Định Vương rồi. Vất vả một chuyến thì tính gì? Vừa lúc nhìn
Định Vương phi tương lai như thế nào, lại khiến cho nha đầu kia của nhà
ta cũng cam bái hạ phong.”
“A Ly tuổi còn nhỏ, lão quốc công cũng đừng làm nàng ấy sợ.” Giọng nói nhàn nhạt của Mặc Tu Nghiêu mang theo ôn nhuận vui vẻ.
“Đứa trẻ ngoan, còn chưa đại hôn đã biết che chở vợ rồi.”
Trong sảnh một mảnh yên lặng, Hoa lão phu nhân mỉm cười đẩy Diệp Ly
cười nói: “Lão gia tử nhà chúng ta là người thô lỗ, Ly nhi cũng đừng
trách.” Diệp Ly mỉm cười lắc đầu, nhìn về phía cửa ra vào lại thấy một
người tóc bạc râu bạc đi đầu, tuy tuổi đã gần bảy mươi, vẫn long hành hổ bộ khí thế phi phàm như cũ. Diệp Ly vốn xuất thân thế gia quân nhân,
vừa thấy lão gia tử này đã biết vị này nhất định là danh tướng tung
hoành sa trường nửa đời, có ấn tượng tốt với ông ấy.