Chương 42: ngô công độc dịch
-Đúng là như vậy đó, các vị đạo hữu Huyền Đạo Tông, việc này cứ để chúng tôi lo!
Có đệ tử trong phái tán thành ý kiến của Vương Trác.
Những người trong phái Huyền Đạo Tông có chút e ngại, nam tử họ Liễu định lấy cớ trưởng lão từ chối, những đúng lúc đó vị trung niên đứng cuối hàng ho khan một tiếng, khiến nam tử họ Liễu giật mình, gật đầu nói:
-Nếu đã như vậy thì đành phiền các vị sư huynh Hằng Nhạc rồi.
Vương Trác toét miệng cười, ngoảnh đầu về phía Vương Lâm, nói to:
-Vương Lâm sư đệ, việc cho rết ăn giao cho đệ đó, đệ phải hết sức cẩn thận đó!
Nghe Vương Trác nói vậy, tất cả đệ tử Huyền Đạo Tông đều đánh mắt về phía Vương Lâm, mỗi người một vẻ, đến bây giờ bọn họ vẫn không hiểu, nhất định là Vương Lâm đã đắc tội với Vương Trác rồi.
Lúc đó trong số đệ tử phái Hằng Nhạc có người lên tiếng:
-Tôi đoán ngay mà người mà Vương Trác muốn nói tới còn ai nữa ngoài Vương Lâm sư đệ chứ!
-Việc này đúng là rất phù hợp với hắn, với tố chất của hắn, tu luyện chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, ra sân tỉ võ giao lưu là điều không thể.
Có người bên cạnh nói xen vào.
-Việc tạp dịch này ngoài loại phế vật như hắn ra thì không ai có thể làm được, Vương Lâm sư đệ người phải làm cho tốt đấy nhé, đừng làm mất mặt phái Hằng Nhạc chúng ta.
Những tiếng cười vang lên, đệ tử phái Huyền Đạo Tông hiểu rằng Vương Lâm đã đắc tội với Vương Trác, hơn nữa còn vì thiên tư không tốt nên trở thành đối tượng để mọi người châm chọc.
Những việc như vậy ở bất kỳ môn phái nào cũng có, không có gì nghiêm trọng cả, trong con mắt những đệ tử Huyền Đạo Tông, Vương Lâm nhanh chóng biến thành đồ bỏ đi.
Nữ tử họ Chu ngồi cạnh đó chau mày nhìn Vương Trác với con mắt khinh bỉ, nói nhỏ với Vương Lâm :
-Vương Lâm sư đệ nếu như ta không tới đây, hắn sẽ không đả kích ngươi, ta… Vương Lâm lắc đầu, Vương Lâm châm trọc hắn không chỉ có hôm nay mà trước đây đã như vậy rồi, từ khi mới gặp nhau Vương Trác đã luôn châm trọc, đả kích, tất cả các đệ tử vì nghe những lời tuyên truyền không hay về hắn như để vào được môn phái hắn phải làm những việc thấp hèn, nịnh bợ mà không coi hắn ra gì.
Điều quan trọng là hắn mới chỉ đạt tới tầng thứ ba ngưng khí, mức độ thấp nhất trong số những đệ tử đó.
Sức mạnh quyết định tất cả, Vương Lâm nhìn con rết ghớm ghiếc dưới đất không lộ vẻ sợ hãi.
Không lâu sau, Vương Trác sai mấy đệ tử đưa những người của Huyền Đạo Tông về phòng nghỉ.
Nam tử họ Liễu của Huyền Đạo Tông trước khi đi còn nhìn Vương Lâm, ân cần nói:
-Cậu là Vương Lâm sư đệ à, con rết này của Huyền Đạo Tông chúng tôi chưa được thuần dưỡng khi cậu cho nó ăn cần cẩn thận đó đừng đến gần nó nếu không nó sẽ làm cậu bị thương đó.
Vương Trác lạnh lùng nhìn Vương Lâm, không thèm đếm xỉa gì đến hắn, một lúc sau tất cả những người đứng ngoài đại điện đã về nơi ăn nghỉ hết.
Nữ tử họ Chu chau mày nói với Vương Lâm mấy câu rồi cũng ra về.
Nhìn cái sân vắng tanh, Vương Lâm đứng dậy, nhìn con rết rồi bỏ đi, tới khoảng cách hơn mười mét hắn đứng lại. Cẩn thận thăm dò con linh thú này.
Nhìn gần thì con rết nghìn chân này là con quái vật rất to, cơ thể được hình thành từ nhiều đốt nhỏ, trên mỗi đốt nhỏ mọc ra hai cái chân đen sì, chúng sắc bén như những con dao. Đặc biệt là phần đầu của con rết, nó có hai cái răng như hai gọng kìm rất to, khiến cho người ta nhìn thấy ai cũng phải sợ.
Ngoài ra, điểm khiến cho người ta càng chú ý là hai cái râu trên đầu như hai con rắn dài động đậy không ngừng.
Giường như nó biết Vương Lâm đang nhìn nó nên nó mở to hai mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Lâm, một luồng hàn khí nhanh chóng phun ra.
Vương Lâm thấy thân mình lạnh toát, nhưng tiếp đó linh khí trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển, nhanh chóng hóa giải hàn khí phát ra từ con rết.
Ánh mắt con rết lộ vẻ kinh ngạc, nhìn trừng trừng Vương Lâm, bèn nhắm mắt lại không thèm để ý tới hắn nữa. Vương Lâm tỏ vẻ thích chí, tự nhủ con rết này không hổ danh là linh thú, có thể biểu lộ tình cảm như như người.
Hắn trầm ngâm, bước nhanh ra khỏi chỗ đó, đi bộ một vòng quanh núi, dễ dàng bắt được mấy con thú nhỏ đem về.
Trên đường về gặp mấy đệ tử của Huyền Đạo Tông, đi cùng với họ là mấy vị sư huynh trong cùng môn phái, đang giới thiệu về những điều hay của môn
phái, những vị sư huynh này nhìn thấy Vương Lâm cầm mấy con thú nhỏ trên tay thì cười phá lên, khiến cho những đệ tử của Huyền Đạo Tông phải cũng phải chú ý.
Trong đó một đệ tử nữ của phái Huyền Đạo Tông trông rất xinh tươi, mỉm cười nói:
-Vị sư đệ này những con thú nhỏ ngươi bắt được không đủ để con rết tráng miệng đâu, tốt hơn hết là ngươi bắt những con rắn to đó là món mà con rết thích nhất.
-Âu Dương sư muội, tên ngốc này thường ngày như một tên câm điếc, sư muội đừng bận tâm, các vị không biết năm xưa hắn không đủ tư cách để tu tiên, mấy đề thi hắn đều trượt hết, hắn xin sỏ mãi sư bá đành nhận hắn làm ký danh đệ tử!
Một người vội vàng nói xen vào.
Người nói Vương Lâm nhìn rất quen, đó chính là Tôn Hạo kẻ đã cùng với Vương Trác châm biếm hắn lúc ở sau núi.
-Ký danh đệ tử, nhưng ta nhìn hắn mặc áo đỏ, hắn cũng là đệ tử của phái Hằng Nhạc chứ?
Có người trong Huyền Đạo Tông không hiểu hỏi lại.
-Tôi còn chưa nói hết mà, tên phế vật này không biết đã dùng cách gì mà khiến cho một vị sư thúc để ý, không lâu sau đã nhận hắn làm đệ tử chính thức, nhưng có điều với thiên tư như hắn ngoài việc để người khác đem hắn ra làm trò cười thì cả đời này chắc cũng không tiến bộ được.
Tôn Hạo cười lớn.
Vương Lâm thản nhiên nhìn những người đó, cũng không thèm nói gì, bước
nhanh khỏi đó, một lúc sau đã tới chỗ con rết, hắn ném những con thú nhỏ vào bên cạnh con rết.
Hai con thú nhỏ nhìn thấy con rết thì run lẩy bẩy nằm rạp xuống đất.
Con rết mở to mắt, không thèm để ý mở miệng khạc ra một luồng khí đen, luồng khí đen va vào hai con thú nhỏ lập tức phát ra âm thanh.
Trong nháy mắt, hai con thú biến thanh một vũng máu, con rết hít một hơi hết sạch.
Vương Lâm lùi lại mấy bước, ánh mắt nhấp nháy, xem ra loại rết này có chứa độc tố, loại độc tố này là vũ khí tấn công lợi hại nhất của chúng.
Khi còn nhỏ hắn đã từng đọc qua sách vở, độc tố của rết có quan hệ mật thiết với thể tích lớn nhỏ của chúng, nói một cách đơn giản thì đầu mà càng lớn thì độc tố càng mạnh.