Chương 45: cô cảm thấy mình rất buồn cười
Chu Kinh Trạch sửng sốt trong nháy mắt mới phản ứng lại, thiếu nữ chủ động, sao anh có thể dễ dàng buông tha được đây.
Hứa Tùy mới vừa bước vào cửa nhà tắm, trời đất đã quay cuồng, bị người nào đó đè trên cửa, cả người Chu Kinh Trạch dán tới, giữ chặt tay cô lướt qua đỉnh đầu, đặt ở trên tường rồi nghiêng đầu hôn xuống.
Hơi nóng trong nhà tắm, những giọt nước nhỏ li ti bám vào vách tường lọt vào xung lực, lung lay sắp đổ sắp vỡ nát. Cả người Hứa Tùy không thể khống chế cắn môi, ưm một tiếng từ trong kẽ răng phát ra, ánh mắt thấm một chút nước, cũng đỏ lên.
Chu Kinh Trạch miễn cưỡng buông cô ra xoa xoa một chút, khàn giọng nói: “Ông đây chờ tới lúc em nguyện ý.”
Hứa Tùy đi vào tắm rửa xong, hơn một giờ sau đi ra, sửa sang lại quần áo sau đó tới Chu Kinh Trạch đi vào tắm, trời lạnh, anh trực tiếp tắm nước lạnh, đành miễn cưỡng cuốn đi cảm giác khô nóng trong lòng.
Theo đề nghị của Quan Hướng Phong, cô phải làm cho Chu Kinh Trạch dần dần quen với không gian phòng kín, bệnh mới có thể khỏi hẳn. Hứa Tùy chọn một gian phòng trống rất nhỏ của nhà anh, ánh sáng rất tối, thoạt nhìn vô cùng áp lực nhưng có lợi cho trị liệu.
Chu Kinh Trạch trực tiếp chuyển giường gấp vào.
Đêm khuya, cửa phòng đóng chặt, đèn vừa tắt, Hứa Tùy cảm giác được thân thể Chu Kinh Trạch cứng đờ trong nháy mắt, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập. Hứa Tùy do dự một chút, tiến vào trong ngực anh, mặt dán vào lồng ngực anh, nhẹ giọng nói:
“Không sao đâu.”
Sinh bệnh không sao, gặp phải chuyện không tốt cũng không sao, sau này có em bên cạnh anh
Thần kinh Chu Kinh Trạch thả lỏng, giơ tay lên sờ tóc cô, hai người ôm nhau ngủ. Liên tục cả một tuần, gần như mỗi ngày Hứa Tùy đều ở chung một chỗ cùng anh, luôn ghi lại phản ứng tâm lý và sinh lý của anh mỗi đêm khi bước vào môi trường căng thẳng.
Hứa Tùy rất thích khoảng thời gian này, giống như toàn thế giới chỉ còn lại hai người họ. Ban ngày họ ở nhà chơi game xem phim cùng nhau, lúc chạng vạng hai người lại mang theo một chó một mèo ra ngoài tản bộ.
Chu Kinh Trạch dẫn cô đi thưởng thức những món ăn ngon ẩn giấu trong hẻm Hổ Phách, mọi người đều nhìn Chu Kinh Trạch lớn lên, nói chuyện tự nhiên cũng thân thiết, thấy anh dắt một cô gái dáng vẻ ngoan ngoãn, nhã nhặn đi vào, hỏi: “Tiểu Chu, bạn gái cháu à?”
Hoàng hôn màu cam tà tà chiếu vào, Hứa Tùy ngồi xổm ở nơi đó, lòng bàn tay đổ một chút nước, đại nhân Khuê hà hơi lại gần uống nước. Cô nâng tay sờ sờ đầu chú chó chăn cừu Đức, người lại phân thần, chỉ nghe thấy tiếng Chu Kinh Trạch trầm thấp nhàn nhạt, mang theo ý cười.
“Đúng vậy, vợ cháu ạ.”
Hứa Tùy ở nhà Chu Kinh Trạch một tuần, không thể không về nhà. Sau khi trở lại Lê Ánh, Hứa Tùy chỉ có thể dùng điện thoại liên lạc với Chu Kinh Trạch, cô chưa từng giống như bây giờ, chờ đợi năm mới đến, sau đó nghỉ đông xong có thể nhanh chóng trở về trường.
Muốn gặp anh sớm một chút.
Học kỳ mới bắt đầu, Hứa Tùy đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, ngoại trừ lúc đi học, thời gian còn lại cô đều ở cùng một chỗ với Chu Kinh Trạch. Đối với cô mà nói, Chu Kinh Trạch là điều mới lạ, mạo hiểm, không xác định, có sức hấp dẫn.
Hứa Tùy giống như là một tờ giấy trắng sạch sẽ, không ngừng bị cọ rửa.
Chu Kinh Trạch không giống học sinh giỏi theo nghĩa truyền thống, tản mạn lại lộ ra một cỗ ý xấu, chỉ vì nhìn mặt trời mọc một cái, nửa đêm sẽ gọi cô ra ngoài, len lén chở cô đi hóng gió trên đường cái, xem xong lại đưa cô trở về lớp.
Anh đưa cô đi nhảy dù, nhảy bungee, làm những việc mà cô chưa bao giờ dám làm trong hai mươi năm qua.
Nhưng trong lòng Hứa Tùy mơ hồ có một loại cảm giác không kiên định, chờ tới lúc cô phản ứng lại đã bị giáo viên gọi tới văn phòng.
Chủ nhiệm lớp giữ kiểu tóc Địa Trung Hải* tiêu chuẩn, hơi mập, cả ngày cười híp mắt, đối với sinh viên vẫn rất ôn hòa, ông cầm bình giữ nhiệt, giọng điệu hòa ái: “Trong nhà gặp phải chuyện gì sao?”
(*) Kiểu tóc Địa Trung Hải: Kiểu tóc bị hói ở giữa đầu mà vẫn có tóc ở phần xung quanh
Từ nhỏ đến lớn, cơ bản là Hứa Tùy không để cho giáo viên và phụ huynh lo lắng, là một đứa trẻ làm cho người ta bớt lo. Cô lớn như vậy, là lần đầu tiên bị gọi đến văn phòng, cô cũng hơi hơi không biết làm thế nào.
“Không có ạ.” Hứa Tùy lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Giáo viên chủ nhiệm đặt bình giữ nhiệt lên bàn, lật lật văn kiện màu lam bên cạnh ra: “Giáo viên hướng dẫn nói với thầy một tuần em xin nghỉ hai lần, tiết công cộng tuần trước em còn bỏ học một lần.”
“Tuy thành tích của em cao nhưng gần đây đang giảm sút.” Chủ nhiệm lớp mỉm cười, nhìn cô, lại liếc mắt một cái chọc thủng tâm tư của cô: “Có phải gần đây em đang yêu đương không?”
“Vâng.” Hứa Tùy do dự một chút.
“Nói chuyện yêu đương là chuyện tốt, người trẻ tuổi nên nói chuyện yêu đương nhiều hơn.” Chủ nhiệm lớp cười cười, thổi thổi lá trà trên mặt ly: “Nhưng em phải cân bằng tốt giữa học tập và tình cảm, thầy nói rõ với em một chút, khoa chúng ta có hai suất tới Đại học B, một trong số đó là cố ý cho em.”
Đã nói đến đây, sự kỳ vọng và hàm ý trong lời nói của thầy không cần nói cũng biết. Trước khi đi Hứa Tuỳ cúi đầu chào thầy giáo, lúc người đi ra khỏi phòng làm việc, mặt trời hơi chói mắt, cô giơ tay lên che mắt theo bản năng.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Hứa Tùy tra một chút thông tin về đại học B, liên kết liên quan hiển thị Hồng Kông, nó cách thành Bắc Kinh rất xa, một nam một bắc, Lê Ánh ở giữa đi xuống một chút.
Khí hậu Hồng Kông bốn mùa thích hợp, nằm ở phía đông cửa sông Châu Giang, là một thành phố tài chính mậu dịch quốc tế, trang web hiện ra trường Đại học B này, giáo viên hùng hậu, nhất là liên quan đến thành tựu y học, trình độ nghiên cứu khoa học cực cao.
Người trẻ tuổi, chỗ nào cũng muốn tới xem.
Hứa Tùy nhìn hai cái sau đó tắt trang web đi. Cô mở sách ra bắt đầu đọc, bất kể như thế nào, bây giờ cô nên tu tâm, bù lại thành tích giảm xuống và dành nhiều tâm tư cho việc học tập.
Buổi trưa, Hồ Thiến Tây tan học trở lại phòng ngủ, chuyện đầu tiên chính là mở quạt, lẩm bẩm nói: “Trường học rác rưởi không làm người, khi nào thì lắp điều hòa cho chúng ta đây?”
Lương Sảng lấy kẹp tóc mái của cô ấy ra, nhai kẹo cao su: “Chờ lúc cậu tốt nghiệp.”
“Đừng nói nữa, tớ thật sự nóng muốn xỉu đây.” Hồ Thiến Tây níu lấy cổ áo quạt cho mình, than thở nói: “Chừ mới tháng năm, còn chưa tới Hạ Chí, mẹ nó nóng khiếp.”
Hứa Tùy đang ghi chép, nghe được Hạ Chí thì nhìn về phía quyển lịch trên bàn theo bản năng, ngày 21 tháng 6 được cô dùng bút màu đỏ viết ra. Hạ Chí, sinh nhật Chu Kinh Trạch.
…
Hình thức ở chung của Hứa Tùy và Chu Kinh Trạch vẫn không có gì thay đổi nhưng nhiều lần cô từ chối đi chơi với anh theo bản năng. Cuối tuần, Hứa Tùy làm bài tập ở nhà nhà Chu Kinh Trạch.
Chu Kinh Trạch ngồi một bên chơi điện thoại, cảm thấy nhàm chán bắt đầu động tay động chân. Mùa hè tiếng ve kêu vang, trong phòng oi bức, một trận gió lạnh thổi tới, cửa sổ màu xanh lá lay động, mơ hồ lộ ra một chút tiếng thở dốc.
Hứa Tùy đẩy anh ra, cầm lấy bút một lần nữa, bắt đầu đuổi người: “Em luyện xong những đề này rồi anh lại vào.”
Chu Kinh Trạch nghiêng đầu cắn cổ cô, một tay sờ loạn, một tay rút bài thi của cô ra quan sát trong chốc lát ấn một cái, khàn giọng hỏi: “Đề quan trọng hay anh quan trọng?”
Đáp án này cô không dám không trả lời, trả lời sai chỉ có thể khiến cô bị trừng phạt thảm hại hơn, Hứa Tùy không thể làm gì khác hơn là nói: “Anh…mà còn như vậy, em…sẽ không tới nữa đâu.”
Chu Kinh Trạch không thể làm gì khác hơn là buông cô ra, nghiêng đầu giúp cô kéo một nửa áo ngực màu trắng xuống sau đó mặc quần áo tử tế, hai tròng mắt đen nhánh quét một cái tiêu đề đề thi trên mặt bàn - cuộc thi mô phỏng. Nhíu mày:
“Sao lại tham gia thi đấu thế?”
“Ừm, vẫn là hai cái.” Hứa Tùy nở nụ cười một chút, ngữ khí hời hợt: “Bởi vì có tiền thưởng.”
Gần đây Hứa Tùy bận rộn tham gia thi đấu, cũng càng đem tâm tư đặt ở trên việc học tập. Nhưng không biết có phải vì lúc trước cô quá buông lỏng hay không mà bây giờ nhặt lên vất vả hơn bình thường một chút.
Tuy rằng mệt nhưng Hứa Tùy vẫn cắn răng kiên trì. Sáng sớm trời còn chưa sáng cô đã chạy đến thư viện, buổi sáng học xong, buổi chiều lại ngâm mình trong phòng thí nghiệm.
Bốn giờ chiều, Hứa Tùy đang ghi chép số liệu giải phẫu phần mềm động vật, bởi vì thất thần lỡ tay làm đổ một ống nghiệm, số liệu thí nghiệm bị hủy trong khoảnh khắc, có nghĩa là bọn họ phải làm lại từ đầu.
Hứa Tùy luôn miệng xin lỗi, trong lớp có một chàng trai gia cảnh nghèo khó, dáng người gầy yếu nhìn chằm chằm ống nghiệm bị đổ, môi mấp máy một chút. Bình thường cậu ta không nói chuyện trong lớp, lúc này lại giống như cậu ta đã nhịn rất lâu rồi.
Giọng điệu cậu ta châm biếm: “Cậu có thể mang đầu óc vào phòng thí nghiệm hay không, chỉ vì một mình cậu làm sai, mà toàn bộ chúng ta phải trả tiền à?”
“Dù sao cậu cũng không phải chưa từng bỏ học, dứt khoát lần này thiếu thành tích bài tập không phải tốt rồi sao?” Chàng trai cay nghiệt nói.
Giọng nói xin lỗi của Hứa Tùy im bặt, giọng nói trầm tĩnh, sửa lại: “Xin lỗi, đã tạo phiền toái cho mọi người, thí nghiệm này để tôi làm, ký tên vẫn là của mọi người.”
Cô cảm thấy không có gì, mình phạm sai lầm, tự mình trả tiền. Một mình Hứa Tuỳ ở lại phòng thí nghiệm, bận rộn đến tám giờ tối mới đem tất cả số liệu thu thập xong, mệt đến nỗi mắt cay cay, thắt lưng không thẳng nổi.
Hứa Tùy cởi áo blouse ra, thu dọn đồ đạc của mình rời khỏi phòng thí nghiệm, lại gửi bài tập qua email cho giáo sư sau đó ngồi trên ghế dài trong sân trường ngẩn người. Không lâu sau, Chu Kinh Trạch gọi tới, Hứa Tùy nhấn nghe, nhẹ giọng nói: “Alo.”
“Ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng châm thuốc.
“Ở trường.”
Chu Kinh Trạch khẽ cười một tiếng, đưa tay phủi phủi tàn thuốc: “Ngày mai có đi chơi trốn thoát khỏi mật thất không, ván cờ của tổ Đại Lưu.”
Hứa Tùy suy nghĩ một chút: “Em không có thời gian.”
Ngụ ý là không đi được, Chu Kinh Trạch giật mình sửng sốt một chút rồi lập tức nhíu mày: “Tuần này em đã từ chối anh ba lần rồi.”
Hứa Tùy không trả lời, cô nghĩ trong lòng, bởi vì em không giống anh, làm gì cũng có thiên phú tuyệt đối, luôn là trạng thái thành thạo.
Mà em làm cái gì cũng phải dùng hết sức lực. Chu Kinh Trạch thấy đầu bên kia điện thoại không lên tiếng, gõ gõ tàn thuốc: “Ăn cơm chưa, anh tới tìm em, anh…”
Hứa Tùy cắt lời anh trong phút chốc, dùng ngữ khí mệt mỏi hỏi anh: “Anh có thể làm điều gì đó có ý nghĩa không?”
Ngoại trừ ăn, chơi là chính, dù sao con đường phía trước của cuộc đời anh cũng bằng phẳng, mà cô phải rất cố gắng mới theo kịp bước chân của anh.
Lời vừa nói ra, bầu không khí ngưng đọng ngay tức khắc, vốn nửa câu sau “Anh đem mì em thích ăn tới cho em” cũng không cần phải nói ra.
Chu Kinh Trạch đổi tay nhận điện thoại, tay cầm túi đồ ăn siết chặt, cười lạnh: “Bên nhau với anh không có ý nghĩa như vậy, vậy lúc trước em nên nhìn ra.”
Nói xong Chu Kinh Trạch cúp máy ngay. Hứa Tùy cầm điện thoại, máy móc trở về phòng ngủ tắm rửa, sấy tóc, giặt quần áo sau đó nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau, Hứa Tùy ngủ một giấc tỉnh lại, lấy điện thoại ra xem theo bản năng, Chu Kinh Trạch không gửi bất kỳ tin nhắn nào tới. Hứa Tùy cụp mắt xuống, đánh răng rửa mặt.
Sau khi bổ sung năng lượng đầy đủ, suy nghĩ cũng sẽ sáng suốt hơn rất nhiều. Thật ra tối hôm qua khi Hứa Tùy nói ra câu nói kia cũng rất hối hận, rõ ràng là vấn đề của mình, lại trút giận lên người anh.
Anh không làm gì sai cả.
Một thí nghiệm sai, rõ ràng có thể làm nũng với anh nói mình bị buồn tủi thân, mà không phải nói như vậy.
Sau khi học xong, Hứa Tùy nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình nên chủ động xin lỗi, dù sao cũng là cô nổi giận trước. Cô gọi điện thoại qua, điện thoại cách một lúc lâu mới có người nghe máy.
“Alo.” Giọng nói của anh nhàn nhạt, còn hơi khàn.
“Anh đang làm gì vậy?” Hứa Tùy suy nghĩ nửa ngày chỉ nghĩ ra một câu mở đầu sứt sẹo.
Ống nghe bên kia truyền đến tiếng gió, mơ hồ truyền đến tiếng của Đại Lưu: “Sếp Chu, huấn luyện viên hô tập hợp! Còn đang cùng Hứa Tuỳ anh anh em em à.”
Chu Kinh Trạch giống như đổi chỗ khác nghe điện thoại, tiếng ồn ào biến mất, giọng nói của anh trở nên rõ ràng, hầu kết chuyển động: “Đang huấn luyện.”
“À, vâng, vậy anh cứ bận trước đi.” Hứa Tùy nói.
Mãi cho đến chín giờ tối, Chu Kinh Trạch cũng không liên lạc với cô.
Hứa Tùy ngồi ở trước bàn, rõ ràng là đang đọc sách nhưng ánh mắt lại thường thường nhìn điện thoại, suốt một ngày, màn hình điện thoại của cô cũng không sáng lên.
Hứa Tùy thở dài một hơi, cầm điện thoại đăng nhập vào WeChat, đang do dự có nên gửi tin nhắn cho Chu Kinh Trạch hay không, trong lúc rối rắm thì lướt tới vòng bạn bè.
Lướt một cái liền thấy được ảnh chụp một đám người bọn họ đi chơi trò chơi trên bàn (board games), trong mấy tấm hình Đại Lưu đăng, một tấm trong đó là ảnh sườn mặt của Chu Kinh Trạch, kèm theo chữ: [Sếp Chu tốn kém rồi.]
Trong ảnh, đầu ngón tay Chu Kinh Trạch kẹp một lá bài, một tay hút thuốc, mặt mày lười nhác, mặt mày trước sau như một cà lơ phất phơ, lại mang theo chút kiêu căng.
Hai người cãi nhau, trông anh không bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn có tâm trạng đi ra ngoài chơi.
Hàng mi Hứa Tùy run run, cô cảm thấy mình rất buồn cười, tất cả cảm xúc của cô đều là về anh, mà Chu Kinh Trạch, trời sinh ngay cả người anh thích cũng không chút để ý.
Cô thoát khỏi vòng bạn bè, trong khung chat với Chu Kinh Trạch đã chỉnh sửa xong nhưng không gửi đi toàn bộ đều xóa bỏ. Hứa Tùy để điện thoại sang một bên, tính toán chuyên tâm làm chuyện của mình.
Hồ Thiến Tây vừa vặn từ bên ngoài trở về, bên cạnh bàn Hứa Tùy vừa vặn đặt một hộp dưa hấu đã cắt xong, cô không muốn ăn quá nhiều, hỏi: “Tây Tây, cậu có muốn ăn dưa hấu không?”
“Tớ…” Hồ Thiến Tây nhìn về phía Hứa Tùy, ánh mắt muốn nói lại thôi, do dự nửa ngày, giống như là đã làm ra quyết định gì đó: “Tớ có lời muốn nói với cậu.”
“Được.” Hứa Tùy đứng dậy đi ra ngoài cùng cô ấy.
Hành lang nổi lên một trận gió, gió đến muộn, thổi tung bay quần áo treo trên hành lang ký túc xá nữ sinh, rất nhiều người đi đóng cửa sổ lại.
Bên kia, Thịnh Nam Châu đẩy cửa sổ phòng chơi game ra, sương khói ít nhiều tản đi theo gió một chút, vẻ mặt cậu ta ghét bỏ: “Hút không chết các cậu.”
“Nhanh lên, anh Chu, đừng lề mề nữa, đến lượt cậu rồi.” Có người gọi anh.
Chu Kinh Trạch dựa lưng vào sô pha, rút ra một tấm thẻ mà người đóng vai Thượng Đế đang cầm, điện thoại di động đặt ở một bên sáng lên một chút, anh cầm lên mở khóa, là tin nhắn của Diệp Tái Ninh.
N: [Sắp đến sinh nhật cậu rồi nhỉ.]
Chu Kinh Trạch nói ngắn gọn, gõ ba chữ: [Hình như vậy.]
Bên kia không trả lời, Chu Kinh Trạch cũng không thèm để ý, sau khi chơi một ván, trên đường đi vào nhà vệ sinh. Điện thoại im lặng đặt ở một bên nằm trên bàn, một lát sau, màn hình sáng lên, trong thanh thông báo hiện ra tin nhắn của Diệp Tái Ninh:
[Vậy tớ tặng cậu một bất ngờ lớn nha.]