img...

Chương 223: ở nhà hàng ý chờ anh

Chương 223

Editor: shinoki

Hắn nhìn về phía Henry, "Thật không tiện, tôi không thích bạn gái của mình đụng chạm tay chân với người khác."

Cung Âu chưa bao giờ che giấu sự bá đạo của mình.

"ok."

Henry lập tức rút tay về, thức thời xoay người rời đi thu thập.

"Anh không cần như vậy đi." Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói, "Chỉ là bắt tay lịch sự thôi."

"Vậy cũng không được."

Cung Âu nói, con ngươi đen nhìn cô một chút, nắm chặt tay cô rời đi, mười ngón đan chặt.

Hoạt động Khoa học kỹ thuật đến đây là kết thúc.

ngoài cửa khu Khoa học kỹ thuật, một loạt xe đậu ở chỗ này, tài xế đem cửa xe mở ra, Cung Âu ngồi trên xe, trên khuôn mặt không lộ vẻ gì, con ngươi đen thâm trầm.

"Thiếu gia."

Phong Đức ngồi ở ghế cạnh tài xế, đưa điện thoại di động cho Cung Âu, "Vừa mở điện thoại di động của Thời tiểu thư ra, Mộ Thiên Sơ bên kia gọi 5 cuộc điện thoại, 3  tin  nhắn, đều là Thời tiểu thư hẹn ngài."

""

Cung Âu tiếp nhận điện thoại di động, ánh mắt âm trầm nhìn về phía tin nhắn trên màn hình 

Chín giờ.

Cung Âu liếc mắt nhìn đồng hồ, hiện tại đã là mười giờ rưỡi.

"Thiếu gia, có muốn hay không nói cho Thời tiểu thư" Phong Đức hỏi.

"Không được"

Cung Âu lạnh lùng mở miệng, đem tin nhắn cùng toàn bộ cuộc gọi nhỡ xoá bỏ.

Hắn làm sao có khả năng để cho  nữ nhân của mình đi gặp một người đàn ông khác, Mộ Thiên Sơ còn dám chưa từ bỏ ý định.

Phong Đức nhíu nhíu mày, nhớ tới chuyện lúc trước công kích tập đoàn Mộ thị cùng Mộ Thiên Sơ, chỉ lo thiếu gia lại một lần nữa chữa lợn lành thành lợn què, liền đề nghị, "Thiếu gia, không bằng nói cho Thời tiểu thư, tôi thấy lòng Thời tiểu thư bây giờ đang trên người ngài, ngài có thể cùng cô ấy đi."

"Tôi còn cùng cô đi gặp tình địch của tôi?" Cung Âu  trong mắt dâng lên một vệt tức giận, âm thanh càng ngày càng Âm chìm, "Không thể"

Cô là của hắn.

Ai biết Thời Tiểu Niệm cùng Mộ Thiên Sơ, hai người gặp mặt xong, lại sẽ phát sinh ra tình cảm thì sao.

Hắn tuyệt đối không cho phép

"Vâng, thiếu gia."

Phong Đức không tiếp tục nói nữa, yên lặng mà ngồi ở ghế cạnh tài xế, chỉ mong tất cả có thể gió êm sóng lặng đi qua.

Thời Tiểu Niệm từ phòng rửa tay đi ra, lúc này mới ngồi vào trên xe, nhìn về phía Cung Âu, "Được rồi, đi thôi, trở lại."

"Vâng."

Tài xế bắt đầu nổ máy xe, chậm rãi đi phía trước.

Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm vào lòng, thấy hắn cầm điện thoại di động của cô trên tay, cô lấy lại, tựa ở trong ngực của hắn nhìn điện thoại di động.

Không có tin nhắn.

Không có cuộc gọi nhỡ.

Cô có thói quen đã biết trạng thái điện thoại di động, không có nửa điểm nghi ngờ.

"Ngày hôm nay có mệt hay không?" Cung Âu trầm thấp hỏi, một tay khoát lên trên vai cô, một tay nắm chặt tay cô, đưa  ngón tay cô trêu đùa.

"Vốn là mệt một chút, có điều anh nói em biểu hiện không sai, em lại không mệt."

Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.

Cô sợ nhất chính mình không có làm tốt, mệt là không đáng kể.

Hắn từ bỏ trách nhiệm gia tộc của chính mình hướng về toàn bộ thế giới công khai cô, cô không có lý do gì không nỗ lực.

"Ừ, nữ nhân của anh làm sao sẽ biểu hiện kém."

Cung Âu nói, đưa cô ôm chặt, tầm mắt rơi vào trên điện thoại di động của cô, ánh mắt âm trầm.

Không biết Mộ Thiên Sơ còn có thể sẽ không gởi nhắn tin, gọi điện thoại hay không, sớm biết tối hôm qua nên cài cho điện thoại di động của Thời Tiểu Niệm  một chương trình, cắt đứt mọi tin nhắn và cuộc gọi.

Quả thực là bám dai như đỉa.

Còn mưu toan với hắn tranh nữ nhân, Mộ Thiên Sơ lại dám đến quấy rầy Thời Tiểu Niệm, chính là muốn chết.

Thời Tiểu Niệm dựa lưng vào trong lồng ngực Cung Âu, không nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của hắn, cô chơi điện thoại di động, bỗng nhiên một tin tức giải trí nhảy vào điên thoại di động của cô.

tin tức trọng điểm Thật dài.

Thời Tiểu Niệm  ánh mắt ngẩn ra, sau đó ấn vào xem.

Tin tức bên trong phần lớn là tranh ảnh, chỉ thấy Thời Địch mang đeo mắt kính, khẩu trang bị các ký giả điên cuồng vây đuổi, chặn đường, tin tức nói Thời Địch lần nữa nói mình không nói dối, chính là chị gái chen chân vào hôn nhân của bọn họ.

Cũng thật là mạnh miệng đến cùng.

Thời Tiểu Niệm tiếp tục nhìn xuống, tin tức hiện lên hình ảnh mấy cửa hàng ăn, cha nuôi thừa dịp Thời Địch đang lên như diều gặp gió liên tục mở ra mười mấy phòng ăn, đoán chừng là đem hết vốn của mình đập phá đi.

Thời Tiểu Niệm chuyển mắt nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu đúng lúc che giấu đi tối tăm trong mắt, liếc mắt nhìn tin tức trên  điên thoại di động của cô, bá đạo nói, "Là anh làm, em sao thế còn đối với bọn họ có lòng nhân từ? có phải là muốn trách anh"

Hắn nhưng là vì cô báo thù.

Bố mẹ nuôi cô bức bách cô mắc bệnh tâm lí, suýt chút nữa đã khiến hắn sống cả đời cùng một con rối, thù này hắn không thể không nhớ

"Em không có trách anh."

Thời Tiểu Niệm nhìn sắc mặt hắn không vui nói rằng, cô biết hắn đang cảm thấy bất công vì cô tổn thương.

"Hừ" Cung Âu hừ lạnh một tiếng, "Kỳ thực không có anh, mấy cửa hàng ăn uống này cũng đóng cửa, hắn thừa dịp Thời Địch được mọi người yêu mến liền liều mạng mở quán ăn, mười mấy quán ăn đồng thời mở, quay vòng tài chính đều dựa cả vào hoạt động tiền kiếm duy trì, sớm muộn sẽ sụp đổ, anh chỉ điều chỉnh tốc độ này nhanh hơn một ít."

Thậm chí cũng không cần âm mưu giới kinh doanh, chỉ cần ngân hàng không cho Thời phụ vay khoản tiền này, không ai đi vào quán ăn tiêu phí, hoạt động Bất Chính, quán ăn của Thời phụ tất nhiên là đổ bể.

"Cha nuôi muốn leo cao, tranh thượng du, nghĩ ra đầu người." Thời Tiểu Niệm rõ ràng ý tứ của Cung Âu, "Hắn quá tham lam cấp tiến rồi."

Tham đến đem chính mình mạo hiểm.

Nhưng Thời Địch hẳn là còn có chút tiền, chí ít sinh hoạt cả nhà bọn họ là không có vấn đề.

Một nhà ba người.

Cái nhà kia, đã không có  nửa phần vị trí của cô.

Thời Tiểu Niệm  ánh mắt ảm đạm, đóng tin tức lại, đang muốn tắt điện thoại di động, điện thoại di động đột nhiên vang lên, có điện thoại, Cung Âu nhìn chằm chặp cô, thân thể chấn động mạnh một cái.

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mà nhìn về phía hắn, "Làm sao vậy?"

Cung Âu  ánh mắt lẫm liệt, môi mỏng khẽ nhúc nhích, "Không có chuyện gì, điện thoại của ai?"

Cái này mà là của Mộ Thiên Sơ, trở lại quấy rầy Thời Tiểu Niệm một lần nữa, thì đừng trách hắn xuống tay ác độc.

Thời Tiểu Niệm hạ thấp mắt, điện thoại di động xuất hiện một chuỗi số điện thoại di động, không có tên, nhưng cô nhận thức được chuỗi dãy số này, là  số điện thoại di động của Mân Thu Quân.

Bởi vì Cung Âu vừa chấn động, tay cô không cẩn thận đụng tới nút nghe, điện thoại đã thông.

Cô do dự có nên bỏ xuống hay không, thanh âm bi thương của Mân Thu Quân từ trong điện thoại di động truyền tới, "Tiểu Niệm, Tiểu Niệm, mẹ đây,con rốt cuộc cũng nghe điện thoại, tối ngày hôm qua mẹ có đi tìm con, bị người Cung gia đuổi ra."

""

Nghe thanh âm của Mân Thu Quân, không biết tại sao, Thời Tiểu Niệm đã không có cảm giác tình thân như trước , cô bây giờ cảm giác như đang nghe một người xa lạ nói chuyện.

Cái cảm giác này cũng không hơn gì.

"Tiểu Niệm, con có thể tới gặp mẹ hay không, mẹ muốn gặp con." Mân Thu Quân khóc lóc nói.

Cung Âu mắt lạnh quét qua, hơi không kiên nhẫn đưa tay muốn cúp điện thoại, Thời Tiểu Niệm đưa tay ngăn cản hắn, đưa điện thoại di động đến bên tai, lạnh nhạt hỏi, "Mẹ bây giờ ở đâu?"

Nghe được cô đáp lại, Mân Thu Quân kích động nói, "Chính là ở căn phòng trước đây Mộ Thiên Sơ mua cho chúng ta ở S thị”

Thời Tiểu Niệm nghe xong liền cúp điện thoại.

"Cung Âu, anh bây giờ có chuyện gì sao" Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu bất mãn mà trừng mắt cô, "Làm gì, em còn muốn đi để ý hai người kia"

"Đương nhiên muốn để ý."

Thời Tiểu Niệm nói, ánh mắt kiên định.

"Thời Tiểu Niệm"

"Theo em đi thôi." Thời Tiểu Niệm ôn nhu lên tiếng, đưa điện thoại di động để qua một bên, tay nắm chặt tay hắn, "Anh không theo cũng được, nhưng em muốn giải quyết chuyện của em cùng Thời gia."

Cung Âu khó chịu nhìn cô, đưa tay bóp lấy lỗ tai của cô, "Em giải quyết thế nào"

"Lát nữa liền biết."

Thời Tiểu Niệm cười nhạt, nghiêng đầu tựa sát tiến vào trong ngực của hắn, một đôi mắt bên trong dần dần lộ ra một vệt thù hận, tay không tự chủ nắm chặt Cung Âu.

Có một số việc nhất định phải giải quyết.

Xe lái vào trong một tiểu khu nổi danh.

Nơi này cô chưa bao giờ đặt chân, nhưng cô biết nơi này là phòng mới của bố mẹ nuôi ở S thị , Mộ Thiên Sơ mua cho bọn họ.

"Có thể ở trong xe chờ em a"

Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu.

Vốn là cô muốn cho Cung Âu bồi tiếp cô, nhưng nghĩ lại, cô không thể vĩnh viễn trốn trong sự che chở của Cung Âu, có một số việc cô nhất định phải tự mình giải quyết.

"Không thể"

Thời Gia ở trong mắt hắn chính là một hang sói, hắn không thể thả cô một mình đi vào hang sói.

"Nhưng em muốn đi một mình." Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, trong mắt có chăm chú, cô ngẩng mặt lên khẽ hôn trên mặt một hồi, "Một hồi trở lại làm cho anh hai phần ăn"

Cô dụ dỗ hắn.

Cung Âu liếc điện thoại di động một bên, lạnh lùng nói, "Ba phần."

Có muốn ăn hay không nhiều như vậy, không sợ chết no ?

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn hắn, suy nghĩ một chút thỏa hiệp, "Được rồi, liền ba phần, vậy em đi."

"Cho em 30 phút, 30 phút không ra anh sẽ đi vào"

Cung Âu bá đạo mở miệng.

"Biết rồi."

Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe ra xuống xe rời đi, Cung Âu đưa tay liền cầm lấy điện thoại di động của cô tắt nguồn, lông mày vặn chặt, đưa điện thoại di động ném cho Phong Đức phía trước , "Trở lại cài cho điện thoại di động của Thời Tiểu Niệm chương trình chặn cuộc gọi, điện thoại của Mộ Thiên Sơ  cùng tin nhắn, thông tin vớ vẩn không được xuất hiện trong máy"