img...

Chương 226: cùng thời gia đoạn tuyệt rõ ràng

Chương 226

Editor: Yuhina

"…"

Phong Đức đứng không nhúc nhích.

Tâm tình Thời Trung chập chờn đến cực điểm, cái nào chờ đợi được vài giây, đưa tay liền đè lên phím Enter, trên màn hình trong nháy mắt xuất hiện dòng chữ "Khoản tiền gửi đi thành công".

"Thành công"

Mấy người Thân thích bên trong có người hưng phấn kêu ra tiếng, có người rít gào, bọn họ khó có thể tin tưởng được mới trong nháy mắt đã có một trăm triệu vào tài khoản rồi.

"Chú, chú, mua cho cháu thẩm mỹ viện a."

"Đại ca, anh mở công ty lớn để em vào làm cùng đi."

Một đám người bắt đầu dồn dập nịnh bợ Thời Trung cùng Mân Thu Quân.

Thời khắc này Thời Tiểu Niệm không thể nào nhìn nổi, chỉ muốn rời đi, nhưng Cung Âu bắt cô đứng lại đây, cô không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu đi không nhìn tới nhóm người kia.

Bỗng nhiên phía sau cô truyền đến âm thanh của chị họ, "Chuyện gì thế này"

Dứt lời, trong phòng khách trong nháy mắt yên lặng như tờ.

Yên tĩnh ngay đến cả cái tắm rơi trên mặt đất cũng nghe được đến.

Thời Tiểu Niệm hơi nghi hoặc một chút quay đầu, chỉ thấy Phong Đức còn nâng Laptop, trên màn hình không còn là dòng chữ khoản tiền gửi đi thành công, mà là cho thấy một loạt chữ

Hội Chữ Thập Đỏ

Thời Tiểu Niệm sửng sốt, không hiểu là cái tình huống gì, Thời Trung thì càng không rõ, hướng về phía Cung Âu hỏi, "Chuyện này là sao, tiền của tôi đâu"

Mân Thu Quân đứng bên cạnh vội vã cầm điện thoại di động lên, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, "Ông… ông xem."

Thời Trung lập tức túm lấy điện thoại di động, chỉ là tin nhắn thông báo một trăm triệu đồng được gửi vào tài khoản của ông ta không tới 60 giây sau lại chuyển tiến vào hội Chữ Thập Đỏ.

Một trăm triệu.

Cả trăm triệu đồng chỉ ở tài khoản của ông ta không tới 60 giây

"Thời tiên sinh, Thời thái thái làm việc thiện, tôi thay những hài tử nghèo khó tạ ơn hai vị."

Phong Đức nho nhã lễ độ nói xong, sau đó đem Laptop khép lại.

"Cái này không thể nào, cái này không thể nào" Thời Trung kích động nắm lấy tay Phong Đức, "Các người làm sao có thể chuyển tiền của tôi đi, các người làm sao có thể chuyển tiền của tôi đi"

Chỉ trong chốc lát, Thời Trung liền đem một trăm triệu nhận thức là của mình tiền.

Phong Đức đẩy Thời Trung ra, trong mắt có phản cảm, ông xoay người, cung kính mà nhìn về phía Cung Âu, "Thiếu gia, tiền đã cho, có thể đi rồi."

"Ừ."

Cung Âu lạnh lùng trả lời một tiếng, khuôn mặt không biểu cảm nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm nhìn này sự tình đột ngột xảy ra này, bỗng nhiên hiểu cả nhà Thời Gia đều bị Cung Âu chơi cho một vố.

Nhân sinh  lên voi xuống chó là như vậy.

Cung Âu hướng về phía Thời Tiểu Niệm, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng đến cực điểm.

Thời Trung ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, nghĩ đến một trăm triệu ở trước mắt ông ta cứ như vậy bay đi, nhất thời khó có thể chấp nhận loại cảm giác chênh lệch từ cao xuống thấp này, ông ta xông lên trước liền tóm lấy cánh tay Cung Âu, đôi mắt hiện ra đầy tơ máu, tâm tình đặc biệt kích động, "Mày không thể đi, lại dám đùa bỡn tao, đem tiền cho tao"

"…"

Cung Âu dừng bước, cụp mắt nhìn về phái ông ta, như nhìn thấy một đống rác thải bỏ đi, trong mắt nhất thời tràn đầy sự phản cảm cùng phẫn nộ.

Thời Trung bị ánh mắt của hắn nhìn đến, nhưng không để ý tới nhiều, bắt lấy cánh tay của hắn, "Mày đem tiền trả lại cho tao, bằng không đừng hòng đừng hòng"

Thời Trung đừng hòng nửa ngày không nói ra được, bỗng nhiên trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm, như bắt được một con cờ để uy hiếp, lập tức quát, "Bằng không đừng hòng đem Thời Tiểu Niệm mang đi, nó là con gái của tao, không được sự đồng ý của tao mày đừng hòng chạm vào một sợi tóc nào của nó"

"Đúng vậy đúng vậy."

Một đám họ hàng thân thích ồn ào theo, có người đẩy Mân Thu Quân, Mân Thu Quân hướng về Thời Tiểu Niệm đến, muốn tóm lấy cô.

Phong Đức lập tức đứng ở trước mặt Thời Tiểu Niệm, ngăn cản Mân Thu Quân.

"Bỏ tay ra"

Sắc mặt Cung Âu xấu đến cực điểm, âm trầm nhìn chằm chằm tay của Thời Trung.

"Đưa tiền ra, bằng không tao sẽ tiếp tục lên truyền thông nói chuyện, tao xem bọn mày còn có thể Nhất Phách Lưỡng Tán không" Thời Trung uy hiếp nói.

Nghe vậy, gân xanh trên trán Cung Âu bạo xuất, tức giận mà cả lồng ngực đều phập phông lên, hắn đưa tay nắm chặt thành quyền.

Nhưng cuối cùng hắn cũng không đánh người.

"Thời Trung, tôi xem ông cũng từng có công chăm sóc cho Tiểu Niệm, tôi không muốn động thủ với ông" âm thanh của Cung Âu cố che kín sự tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ông dám cùng Cung Âu tôi đối nghịch thử xem"

Nói xong, Cung Âu đẩy ông ta ra.

Khí lực lớn đến nỗi Thời Trung liên tục lui về phía sau vài bước, trên mặt Thời Trung xẹt qua một vệt sợ hãi.

"Nếu ông muốn chơi, Cung Âu tôi sẽ chơi với ông đến cùng"

Âm thanh của Cung Âu rít lên từ giữa răng môi, tràn ngập sự tức giận, đôi mắt như chim ưng, âm trầm đến mức tận cùng, "Tôi dám bảo đảm tất cả mọi người Thời Gia các ngươi nửa đời sau sẽ đều sống không yên ổn"

Nói xong, Cung Âu tiện tay cầm lấy một chiếc cúp thủy tinh bên trên tủ hướng về trên mặt đất phía trước  Thời Trung mạnh mẽ đập một cái.

Thời Tiểu Niệm nhìn sang, chiếc cúp thủy tinh vỡ nát.

Đó là chiếc cúp của giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất mảng phim truyền hình mà Thời Địch nhận được, vẫn được Thời Trung cùng Mân Thu Quân đặt đó để khen khoang, bất kể chiếc cúp nào cũng đều để ở vị trí dễ thấy.

Hiện tại, bị Cung Âu ném vỡ nát.

"…"

Trong phòng khách, không hề có một chút âm thanh.

Thời Trung đứng ở nơi đó, trên mặt sợ hãi.

Cung Âu lại đem lời nói ra quyết tuyệt như vậy, trong mắt đầy vẻ âm lệ khiến cho mọi người hận không thể đào cái hầm ngầm đem mình chon xuống.

Nói xong, Cung Âu lập tức hướng về phía Thời Tiểu Niệm đi đến, lần này không có ai còn dám cản hắn.

Con ngươi tối tăm của Cung Âu nhìn chằm chằm vào Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm nhìn vào mặt hắn.

"Tiểu Niệm, Tiểu Niệm" âm thanh bi thương của Mân Thu Quân ở bên cạnh  cô vang lên.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Mân Thu Quân.

Mân Thu Quân bị Phong Đức ngăn ở nơi đó, cả mặt đầy vẻ bi thương, trong mắt tất cả đều là cầu xin, "Tiểu Niệm, cho mẹ cầu xin con, con cứu cứu cha con đi, ông ấy thật sự đang nợ quá nhiều, nếu con không giúp chúng ta, làm sao chúng ta có thể qua nổi a Tiểu Niệm, mẹ van con."

Nói xong, Mân Thu Quân hướng về phía cô quỳxuống.

"…"

Thời Tiểu Niệm nhất thời ngây người.

"Tiểu Niệm, con giúp mẹ một chút đi, van cầu con, ba mẹ đã đến đường cùng rồi,Tiểu Niệm a, Tiểu Niệm" Mân Thu Quân khóc đến nỗi không thành tiếng.

Vừa khóc hai náo ba thắt cổ.

Lúc này lại đem cái danh người nhà ra tận dụng triệt để.

Cung Âu càng xem càng giận, hận không thể đập phá hết cả cái nhà này, hắn trừng mắt Mân Thu Quân đang gào khóc không ngừng, tay nắm chặt, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn đánh người.

Thời Tiểu Niệm thấp mâu nhìn Mân Thu Quân đang quỳ trên mặt đất  mân, nhìn bà ta khổ sở cầu xin, đôi mắt mờ đi bởi tầng nước mắt.

Cung Âu thấy thế, hỏa khí càng sâu, bực bội mà quát, "Thời Tiểu Niệm, em mà dám đồng tình, anh liền đánh chết em"

"Tiểu Niệm, Tiểu Niệm."

Mân Thu Quân quỳ trên mặt đất, khóc đến bi thương, nước mắt mơ mơ hồ hồ nhìn về phía cô, "Mẹ đau quá, com biết, Tiểu Niệm, con sẽ giúp mẹ một lần, mẹ van cầu con, Tiểu Niệm, mẹ biết con lo lắng đau đau lòng mẹ."

"Tại sao không tìm Thời Địch đi" Thời Tiểu Niệm thấp mâu nhìn Mân Thu Quân, nước mắt trong suốt rơi xuống, chảy qua gò má, lặp lại câu khi mới vào cửa cô đã nói, "Bà tình nguyện quỳ xuống để van cầu tôi, cũng không chịu hướng về phía Thời Địch xin tiền, bà chỉ muốn bảo đảm con gái cảu bà được sống dư dả mà thôi."

Cô không biết Thời Địch có bao nhiêu tài sản, nhưng coi như là không đủ tiền trả nợ, thì cũng không còn thiếu bao nhiêu, người một nhà nỗ lực thì có thể vượt qua.

Thế nhưng Mân Thu Quân không muốn, bà ta muốn con gái ruột thịt của bà ta sống tốt.

Bất công, quá thiên vị.

"Tiểu Niệm" Mân Thu Quân cầu xin nhìn về phía cô, "Con giúp mẹ một chút đi, mẹ van con, mẹ van con."

Nói xong, Mân Thu Quân lại trên tiếp tục dập đầu ngẩng đầu, một tiếng lại một tiếng, nặng nề dập đầu ở trên sàn nhà.

"bụp"

Chỉ nghe một tiếng vang, Thời Tiểu Niệm đã quỳ xuống ở trên đất, mặt hướng về phía Mân Thu Quân, trên mặt đầy nước mắt.

"…"

Mân Thu Quân ngơ ngác nhìn cô.

"Thời Tiểu Niệm ai cho phép em quỳ "

Thấy thế, Cung Âu trừng mắt, không vui rống lên.

Cô lại dám quỳ trước đám người này.

Thời Tiểu Niệm hướng về phía Mân Thu Quân dập đầu.

Dập đầu xong, thời Tiểu Niệm quả đoán đứng lên, trong mắt còn ngậm lấy lệ quang, nhưng trên mặt chỉ còn vẻ tê dại lạnh nhạt, "Văn kiện đoạn tuyệ quan hệ đã có hiệu lực từ lâu, nhưng ở trong lòng tôi, lần này là chân chính đoạn tuyệt."

Trước đây, lòng của cô còn có thể khổ sở, hiện tại, đã không còn rồi.

"Tiểu Niệm a"

Mân Thu Quân quỳ ở đó còn muốn nói điều gì, bị Thời Tiểu Niệm đánh gãy, "Mẹ, hãy chừa lại cho mình một chút tôn nghiêm đi, là chính mồm bà đã nói, dù tương lai các người có chết vì nghèo hay bệnh, dù cho tương lai Thời gia có suy hay bại cũng sẽ không đến cầu tôi."

"…"

Mân Thu Quân ngây người.

Thời Trung cũng ngốc ở nơi đó, bọn họ đã cùng Thời Tiểu Niệm đoạn tuyệt quan hệ, nhưng khi đó Tiểu Niệm chỉ là họa sĩ truyện tranh bình thường, nào giống hiện tại giá trị bản thân cao hẳn lên.

Ông ta luôn luôn cho rằng Thời Tiểu Niệm nhẹ dạ, ngày hôm nay nhất định có thể lấy được tiền, không nghĩ tới cả mềm lẫn cứng cô đều không ăn.

Thời Tiểu Niệm nói xong, đưa tay lau đi nước mắt, hướng về phía Cung Âu miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, "Chúng ta đi thôi."

Cô đang muốn đi ngay lập tức, Cung Âu ba chân bốn cẳng đến trước mặt cô, đem cô bế lên, đưa cô ra ngoài, lưu lại một đám người đang đứng ngốc ở đó.

Thái độ Thời Tiểu Niệm rất rõ ràng, từ hôm nay trở đi, cô cùng Thời Gia đoạn tuyệt rõ ràng.

Không chỉ như vậy, nếu như bọn họ dám rat ay với cô, như cung Âu nói, rất có khả năng nửa đời sau của bọn họ cũng không còn

Nghĩ tới đây, mấy nữ quyến đều sợ đến co quắp ngồi ở trên ghế salông, sắc mặt trắng bệch.

Lúc rời đi nhà  dọc theo đường đi, cung Âu  sắc mặt phải nhiều thối thì có nhiều thối.

Trở lại đế quốc pháo đài, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu mạnh mẽ ném lên trên ghế salông, cô lập tức giơ chân đang chảy máu lên trên không trung, "Đừng làm bẩn sô pha."

Tất cả đồ đạc trong Đế quốc pháo đài đều đắt đến đáng sợ, từng đồ vật đều tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, cô không muốn nững thứ đó bị hỏng.

"Đùng"

Cô hơi động, trên đùi đã bị vỗ một cái.