img...

Chương 229: sự đa nghi, đố kị cuả cung âu bạo phát

Chương 229

Editor: Yuhina

"Vâng, thiếu gia."

Phong Đức gật đầu.

"Không cần phiền toái như vậy." Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Cung Âu, "Trong lòng em chỉ buồn bực một chút thôi, anh đã muốn gọi bác sỹ"

"Đương nhiên"

Cung Âu coi như là chuyện đương nhiên.

"Em thật sự không có chuyện gì, không muốn bị chú ý như vậy." Thời Tiểu Niệm liên tục xua tay, nơi nào mà cô cần sự lớn như vậy, quá khoa trương.

"Anh muốn chú ý"

Cung Âu xua tay, để Phong Đức đi xuống.

Phong Đức gật gật đầu, lập tức rời đi, Thời Tiểu Niệm ngăn cản cũng không kịp.

Cung Âu đưa cô ôm vào trong lồng ngực, một tay ôm cô, một tay từ đĩa trái cây trên bàn, cầm con dao cùng quả táo đưa cho cô, "Đến, gọt quả táo cho anh ăn, em gọt táo thật là ngon"

"…"

Hắn đã cố chấp đến mức quả táo cô cắt hắn mới ăn à

Thời Tiểu Niệm im lặng không nói gì, đưa tay tiếp nhận quả táo cùng dao, ngồi trong lồng ngực của hắn bắt đầu gọt quả táo.

Trong ti vi đang phát tin tức thời sự, âm thanh của phóng viên từ bên trong truyền tới, "Từ trước đến giờ, tổng giám đốc N.E Cung Âu làm việc không theo một khuôn mẫu nào, hôm qua mới vừa công khai tình yêu, hôm nay có thể ra tay với tập đoàn Mộ thị của tình địch Mộ Thiên Sơ, bắt đầu thu mua tập đoàn Mộ thị."

Nghe thấy tin tức đó, Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía màn hình TV, kinh ngạc mà nói, "Anh muốn thu mua tập đoàn Mộ thị "

"Xác thực mà nói là đã thu mua, tin tức đã muộn hai ngày rồi."

Cung Âu nói, ngữ khí bá đạo coi đây là chuyện đương nhiên.

"Tại sao" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc.

"Thời điểm bọn họ đem nước bẩn dội lên người em, lại còn đạp em một cái, nói em chủ động câu dẫn Mộ Thiên Sơ. Buồn cười" Cung Âu nói đến đây như bốc hỏa lên, trong mắt xẹt qua một vệt tàn nhẫn.

Hắn chỉ thu mua tập đoàn Mộ thị đã là đặc biệt khai ân.

Thời Tiểu Niệm nghe vậy biết hắn chỉ muốn trả thù cho cô, cô cũng nói được gì.

"Nói như vậy tập đoàn Mộ thị ở trên thế giới biến mất rồi, đúng không" Thời Tiểu Niệm hỏi.

Cô nghĩ, Cung Âu chắc là không cho phép tập đoàn Mộ thị tồn tại đâu.

"Đương nhiên, anh muốn cái gì mỹ phẩm, mỹ phẩm dưỡng da của Mộ thị tất cả đều phải biến mất hết" Cung Âu lạnh lùng nói, trên gương mặt anh tuấn  chỉ có sự chán ghét.

Hắn ghét nhất mỹ phẩm, đặc biệt là chán ghét mỹ phẩm Mộ thị.

Mộ Thiên Sơ còn dám ở trước mặt hắn nói cái gì mà mọi phụ nữ đều không thể bỏ được mỹ phẩm, hoang đường

"Vậy Mộ Thiên Sơ làm sao vậy giờ, hắn ở Mộ gia nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kích."

Thời Tiểu Niệm từ trong lồng ngực của hắn đứng lên, có chút lo lắng nói.

Địa vị của Mộ Thiên Sơ ở Mộ gia vốn không cao, trải qua những việc này không phải càng cũng bị mọi người chỉ trích sao, Mộ Thiên Sơ tự ti mà lòng tự trọng lại rất cao, hắn phải đối mặt làm sao đây.

"Em không được phép lo lắng cho hắn" Cung Âu thấy cô như vậy nhất thời bắt đầu ghen tỵ, hai con mắt trừng lấy cô, "Em còn lo lắng cho hắn một lần nữa, anh liền giết chết hắn"

"Cung Âu, em đã đưa ra yêu cầu khi làm bạn gái anh: không thể gây tổn thương cho người vô tội" Thời Tiểu Niệm nói.

Không biết Mộ Thiên Sơ thế nào rồi.

"Hắn vô tội cái quỷ"

Cung Âu xem thường nói, từ trên ghế sa lông đứng lên, hai chân để trần đạp lên trên ghế salông mềm mại, từ trên cao nhìn xuống mà trừng mắt cô, trong mắt không vui nói, "Thời Tiểu Niệm anh cho em biết, hiện anh đã đem tập đoàn Mộ thị thu hồi, anh không hại chết hắn đã là quá nhân từ, hắn phải cảm động đến rơi nước mắt, em lại còn ở đây nói lý lẽ với anh."

Hắn lớn tiếng nói, ngữ khí cực kỳ không thích, trong mắt nhấp nhô lửa giận.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó nhìn hắn, rõ ràng lửa giận của hắn lại muốn bạo phát.

Hắn quá dễ dàng tức giận.

Một chút liền phát hỏa.

Những lời nào không thuận lỗ tai hắn thì không thể nói.

Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, trầm mặc nhìn hắn, trên tay còn đang cầm dao và quả táo.

"Thế nào, có phải là cứ như vậy không theo anh rồi." cung Âu trừng mắt nàng, quanh thân tất cả đều là muốn Bạo Tẩu  từ trường.

Thời Tiểu Niệm đứng trên mặt đất, đưa trái táo đã gọt xong cho hắn, ôn nhu nói, "Cùng, anh đã vì em mà đối nghịch với toàn bộ gia tộc, em có thể không cùng à"

Cô chỉ muốn Mộ Thiên Sơ có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

Thái độ chịu thua của cô làm cho Cung Âu sung sướng không ít, tức giận trong ngực hắn  dần dần biến mất, đưa tay tiếp nhận quả táo, "Vậy còn tạm được"

"Chỉ cần anh không làm gì Mộ Thiên Sơ là được." Thời Tiểu Niệm bồi thêm một câu nói.

"Làm như anh có hứng thú với hắn không bằng, em yên tâm, anh chỉ có hứng thú với em thôi"

Cung Âu hừ lạnh một tiếng, há mồm cắn quả táo.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm được chọc cười, cố ý nói, "Em xem có vẻ anh rất có hứng thú với Mộ Thiên Sơ, chú ý tới hắn không tha, nếu anh thực sự thích anh ấy thì mau theo đuổi đi, đừng ở đây mà cái gì tương ái tương sát."

"Cạch"

Cung Âu buồn nôn mà đem miếng táo trong miệng trực tiếp phun ra, trừng mắt cô, "Anh đối với hắn chỉ có hứng thú giết chết hắn"

Đúng là người âm hồn bất tán mà, vẫn muốn dây dưa với Thời Tiểu Niệm.

Cũng không nhìn lại mình có bao nhiêu cân lượng, dám đấu với hắn

"Anh"

Thời Tiểu Niệm ghét bỏ mà nhìn miếng táo trên mặt đất, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe tin tức trên TV truyền đến

"Hiện tại là tin tức mới nhất, chuyến bay mang số hiệu ca1433 từ S thị bay đến Paris của Pháp cấp cánh lúc 3h20’ chiều đã gặp nạn và mất tích trên biển, hiện nay thương vong chưa rõ, các nhaf chức trách đang cố tìm hiểu nguyên nhân. Tính cả nhân viên phi hành đoàn và hành khách, trên máy bay có tổng cộng 127 người, hiện nay danh sách phi hành đoàn đã được công bố, trong đó tựa hồ có Thái Tử Gia tập đoàn Mộ thị Mộ Thiên Sơ."

Thái Tử Gia tập đoàn Mộ thị Mộ Thiên Sơ.

Thời Tiểu Niệm tưởng mình nghe lầm, ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, nhìn về phía TV.

Chỉ thấy trên màn hình TV hiện lên ba chữ Mộ Thiên Sơ.

"Ầm."

Cả người Thời Tiểu Niệm cứng đờ, ngón tay buông lỏng, dao gọt hoa quả từ trong tay rơi xuống.

Ánh mắt Cung Âu lẫm liệt, thật nhanh cúi người ôm lấy cô hướng sang bên cạnh, không để cho dao gọt hoa quả đụng tới cô.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, ngón tay xoa trái tim của mình, cảm giác buồn mất mát không tên lại tới nữa rồi.

Nỗi buồn đó khiến cho cô khó chịu.

Dường như không thể thở nổi.

3h20’, chính là thời khắc đột nhiên cô tỉnh dậy.

Đã xảy ra chuyện gì, không thể nào.

Làm sao Mộ Thiên Sơ đột nhiên có chuyện đây.

"Em làm sao vậy" thấy cô lại xoa lồng ngực, ngay cả quả táo Cung Âu cũng không cố ăn, nhảy từ ghế sô pha xuống đứng ở trước mặt cô, con ngươi đen lo âu nhìn cô.

"…"

Ánh mắt Thời Tiểu Niệm đờ đẫn mà nhìn hắn, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, trong nháy mắt thân thể thật giống như không cảm giác được gì.

Cô hoàn toàn thất thần, Cung Âu nhìn vào trong mắt của cô tưởng cô hoài nghi hắn, lập tức nói, "Tai nạn trên không có quan hệ gì với anh, anh muốn giết chết hắn tuyệt đối sẽ không cho em biết"

"…"

Thời Tiểu Niệm bị tiếng nói của hắn khiến cho hoàn hồn, cả người hoảng hốt, lẩm bẩm, "Không thể nào, nhất định là trùng tên trùng họ, không thể."

Nói xong, Thời Tiểu Niệm đi lấy điện thoại di động của mình, không tìm được, tâm trạng cô  hoảng  loạn lật ghế sô pha lên tìm.

"Thời Tiểu Niệm"

Cung Âu gọi cô.

Thời Tiểu Niệm dường như hoàn toàn không thấy gì, tiếp tục tìm ở trên sô pha, từng ngón tay đều run rẩy theo.

Trên TV còn đang không ngừng nói về tai nạn hàng không này.

Cung Âu liên tiếp kêu tên Thời Tiểu Niệm nhiều lần, cô như người mất hồn, căn bản không nghe thấy hắn.

Cung Âu nhất thời giận không có chỗ phát tiết, sắc mặt khó coi từ trong túi lấy điện thoại di động của cô ra đưa cho  cô, "Ở đây"

"…"

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn điện thoại di động được đưa tới trước mắt cô.

Cô vốn không nghi ngờ Cung Âu, nhưng nhìn điện thoại di động này, lại nhìn phản ứng vừa nãy của Cung Âu, cô nghi hoặc mà nhìn Cung Âu.

Cung Âu trừng mắt cô, chặt chẽ trừng mắt cô.

Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại của Mộ Thiên Sơ, nhưng không ai nhận máy.

Tâm trạng của cô càng lúc càng trùng xuống.

Không ai nhận máy.

Cô nhìn Cung Âu, "Ngày hôm nay hình như điện thoại di động không ở chỗ em."

"Là do tự em ném loạn" Cung Âu lập tức quát, tức giận nói, "Em đang hoài nghi anh, có phải là bây giờ em đang chất vấn anh sao"

"Tại sao anh lại tự dưng tức giận lên vậy "

Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu đang nổi giận đùng đùng, nói rằng, "Anh vừa nhìn thấy tin tức liền nói không phải là do anh làm ra, bình thường không phải nên giống như em nghi vấn hắn có ở trên máy bay không chứ"

Tại sao ngay lập tức làm sáng tỏ đây.

Đây không phải là phản ứng rất kỳ quái sao.

"..."

Cung Âu trừng mắt cô, ánh mắt hơi ngưng lại.

Nữ nhân này quá ngốc, nhiều lúc lại còn tự cho là mình thông minh.

Đây là lần đầu tiên hắn bị đổ oan cho như vậy, lại còn là nữ nhân này nữa chứ.

"Cung Âu, anh sẽ không làm như thế đúng không" Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nắm lấy trang phục của hắn, sắc mặt tái nhợt mà nhìn hắn, "Anh hãy tự mình nói cho em biết đi, anh sẽ không làm chuyện như vậy đúng không."

Tuy rằng tính khí Cung Âu táo bạo, không ít lần suýt nữa hại chết cô, nhưng cuối cùng hắn cũng không làm cho cô chết, không phải sao

Cung Âu thấp mâu trừng mắt nhìn tay cô, tay cô đang run rẩy, sắc mặt của cô rất khó coi,   căng thẳng hiện rõ trên mặt, "Thời Tiểu Niệm, em đang ở đây lo lắng cho an toàn cuả Mộ Thiên Sơ, hay là đang sợ anh giết hắn"

Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

"Anh nói cho em biết, anh có làm hay không "

Thời Tiểu Niệm kích động hỏi.

"Em trả lời anh trước " Cung Âu trừng mắt cô, "Nếu như là anh giết hắn, em sẽ làm thế nào"

"…"