Chương 244: không thấy thời tiểu niệm
Editor: Yuhina
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, nhìn người trước mắt.
Không phải Mộ Thiên Sơ.
Chỉ là người có bóng lưng tương tự.
Lúc này cô mới nhớ tới lời Cung Âu đã nói không thể rời khỏi hắn, thân thể run rẩy, lập tức bỏ chạy.
Nhưng người kia cố gắng tóm lấy cô.
Thời Tiểu Niệm ra sức giãy dụa, người kia chế trụ hai tay của cô, tay Thời Tiểu Niệm bị tóm đau, càng thêm giãy dụa, la lớn, "Cứu mạng cứu mạng"
Người kia thấy thế sầm mặt lại, thật nhanh dùng một cái ướt khăn che mặt cô lại.
"A"
Thời Tiểu Niệm mở to hai mắt, mũi ngửi thấy được mùi vị kích thích, cô lập tức nín thở liều mạng tránh thoát, nhưng rất nhanh, ý thức của cô vẫn bị mùi gay mũi trên khăn ướt đoạt đi.
Cả người chậm rãi xụi lơ, đôi tay đang cô gắng giãy dụa cũng chậm rãi rủ xuống.
Người kia đem cô khiêng ở trên vai, nhanh chân đi về phía trước.
Trong phòng hội nghị ở khách sạn, điều hòa được bật công suất tối đa, trước bàn hội nghị một đám quản lý nơm nớp lo sợ đứng lên báo cáo thành quả nghiên cứu của nhóm mình, mỗi một ý tưởng được đưa ra lại bị Cung Âu phủ quyết.
"Ta cho các ngươi thời gian dài như vậy để các ngươi sáng tạo… sáng tạo chứ không phải bảo các ngươi sao chép mấy cái tiết mục rách nát trên internet này, cái gì gọi là sáng tạo, ta thuê các ngươi làm việc là để các ngươi tìm mấy cái tiết mục rách nát trên internet này hả, vậy ta còn phải trả tiền cho các ngươi làm gì" Cung Âu ngồi ở vị trí chủ trì, giận dữ cầm văn kiện ném vào người đang đứng báo cáo.
Toàn bộ phòng hội nghị đều lặng im không một tiếng động.
Mỗi lần họp là lại bị tổng giám đốc mắng cho như hắt máu chó vào mặt, mọi người cùng nhau cúi đầu, đem đầu chôn xuống thấp nhất có thể.
"Ta nói cho các ngươi biết, không có bản lãnh thì liền cút ra khỏi N.E cho ta, còn đứng ở chỗ này, thì cố gắng mà làm việc cho tốt vào "Cung Âu vừa mắng vừađứng lên, trong đầu đột nhiên trống rỗng.
Tiếng nói của hắn im bặt đi.
Trong phút chốc, hắn đã quên tiếp theo đó mình phải nói cái gì, đây là loại tình huống chưa từng xuất hiện qua.
Sự im lặng này diễn ra rất lâu.
"…"
Tất cả mọi người ngạc nhiên mà nhìn về phía Cung Âu, chỉ thấy hắn đứng ở đó, biểu hiện trên mặt như đọng lại.
Tổng giám đốc đột nhiên làm sao vậy
Một lát sau, Cung Âu phục hồi tinh thần lại, sau đó lại tiếp tục hướng về phía tất cả mọi người quát, "Ở N.E, nếu như không thể phát huy được khả năng của mình, thì cút luôn đi cho ta, có nghe hay không"
"Vâng, tổng giám đốc."
Mọi người bị mắng uất ức, nhưng vẫn phải vâng vâng dạ dạ.
"Kế tiếp là ai lên báo cáo, đứng ra" Cung Âu lạnh lùng giương giọng.
"Là tôi, tổng giám đốc."
Một quản lý đứng lên, đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán, há mồm bắt đầu báo cáo.
Cung Âu đứng ở trên đầu, trên ngón tay thon dài xoay xoay cây bút, đột nhiên hoàn toàn không nghe lọt tai, cả người cảm thấy nôn nóng.
Một giây sau, Cung Âu đem bút đập xuống, lập tức chạy ra khỏi phòng hội nghị của khách sạn.
"…"
Trong phòng họp người này nhìn người kia, không biết nói gì.
Cung Âu nhanh chân chạy về phía trước.
Chết tiệt, Thời Tiểu Niệm biến thành ma chướng của hắn, một khắc không thấy được cô tinh thần hắn bắt đầu không yên
Sau này cô buồn ngủ thì cứ để một cái giường trong phòng họp của hắn là được rồi, không thể để cho cô rời khỏi hắn từng giây từng phút.
Cung Âu chạy đến thang máy, chỉ thấy con số trên thang máy đang hướng đi xuống,
Cung Âu trực tiếp chạy đến cầu thang bộ, lao nhanh trên hành lang, cố chạy lên thật nhanh, đến nơi, hắn chỉ thấy cửa đang mở.
Hắn cảm thấy rùng mình, lập tức xông tới, nhanh chân vọt vào phòng ngủ, trong phòng ngủ không có một bóng người.
"Thời Tiểu Niệm"
Cung Âu điên cuồng mà quát, không ai đáp lại hắn.
Cả người hắn nhất thời nôn nóng không thể tả, phảng phất như trong thân thể có rất nhiều con sâu đang không ngừng cắn hắn, khiến cho hắn khó chịu, khiến cho hắn cáu kỉnh, Cung Âu một cước đạp văng cái bình bên cạnh lăn xuống đất.
Vừa đi vừa lấy điện thoại di động gọi cho Thời Tiểu Niệm, hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp, trong mắt hiện lên âm trầm.
Bỗng nhiên, một hồi chuông điện thoại ở bên ngoài vang lên.
Cung Âu mặt lạnh vọt ra bên ngoài, đi tới nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy điện thoại di động của Thời Tiểu Niệm rơi ở trên hành lang.
"…"
Cung Âu đứng ở nơi đó, gương mặt hoàn toàn trắng bệch, hai mắt trừng lớn, nhìn chiếc điện thoại kia
"Thời Tiểu Niệm"
Cung Âu lớn tiếng mà rống lên, đột nhiên đem điện thoại di động mạnh mẽ ném về phía mặt tường.
"Ầm"
Điện thoại di động theo tiếng động mà bể, màn hình vỡ vụn.
Thời Tiểu Niệm không biết là qua bao lâu mình mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng, cảm giác tay, chân đều bị trói lại.
Rất đau.
Đầu cô đau đớn mà tỉnh lại, theo đó ngửi phải mùi nước hoa nồng nặc đến gay mũi.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi mở mắt ra, người cô ngã trên mặt đất, tầm mắt có chút mơ hồ, ngước mắt nhìn tới, chỉ thấy chỗ này rõ ràng là hoàng cung cổ kính, bối cảnh vàng son lộng lẫy, long ỷ màu vàng, bậc thang ngọc thạch, khung đỉnh cực cao.
Như là cung điện của hoàng đế trong phim truyền hình.
Địa phương khổng lồ không có một bóng người.
Tại sao lại là hoàng cung
Thời Tiểu Niệm sững sờ, giẫy giụa muốn ngồi lên, liền phát hiện tay của mình bị trói chặt ở phía sau, hai chân cũng bị trói chặt, trên miệng của cô cũng bị dán lại, phong bế mồm, nói không ra lời.
"A a"
Thời Tiểu Niệm cực lực phát ra âm thanh, hi vọng có người có thể nghe được.
Nhưng cung điện này thực sự lớn đến mức trống trải, âm thanh của cô tựa như tiếng muỗi kêu, bị nhấn chìm ở không gian rộng lớn này.
Làm sao bây giờ
Tại sao cô lại bị trói đến nơi này
Nam nhân cải trang thành Mộ Thiên Sơ kia là ai, tại sao phải trói cô.
Đóng giả thành Mộ Thiên Sơ
Trong mắt Thời Tiểu Niệm xẹt qua suy tư, ngước mắt nhìn cung điện to lớn này.
Cung điện.
Người có thể tìm được kẻ có bóng lưng tương tự Mộ Thiên Sơ.
Cô nghĩ, cô biết là ai trói mình.
"A a"
Thời Tiểu Niệm giẫy giụa từ dưới đất ngồi dậy, liều mạng mà xoắn hai tay, muốn gỡ bỏ dây thừng.
"Đừng lãng phí khí lực mà kêu, cũng đừng lãng phí khí lực giãy dụa, mày không chạy thoát được đâu." Một âm thanh truyền đến, âm thanh không có chút nào vui tươi, chỉ còn dư lại lạnh lẽo.
Thời Tiểu Niệm quay đầu.
Chỉ thấy Thời Địch mặc trang phục thời thượng, áo sơ mi lệch vai, quần dài làm đôi chân dài miên man, mái tóc quăn xõa tùy ý sáng một bên, gương mặt hóa trang tinh xảo, đẹp đẽ mà sáng ngời, đi một đôi giày cao gót tiến tới phía cô.
Giày cao gót đạp ở trên mặt đất phát ra tiếng vang lanh lảnh .
"…"
Quả nhiên là Thời Địch.
Thời Tiểu Niệm nhíu mày nhìn cô ta, cô ta muốn làm gì
Thời Địch chậm rãi đến gần cô, đôi mắt đẹp đẽ giờ khắc này lạnh lẽo như đang nhìn kẻ thù, lạnh lùng nói, "Chị thân yêu, nơi này là cung điện, địa điểm quay phim, tối hôm nay không có cảnh quay, nên sẽ không có ai đến."
"…"
Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất trừng mắt nhìn cô ra, hai tay bị trói chặt ở phía sau, hai chân cong lên khép lại.
Thời Địch ngồi chồm hỗm xuống trước mặt cô, đưa tay ra kéo băng keo trên mặt cô xuống, móng tay tô màu đỏ, tôn thêm vẻ đẹp cho đôi tay của cô ta.
"Soạt"
Băng keo màu đen bị xé ra.
Không biết có phải là độ dính quá tốt hay không, mà lúc băng keo đột nhiên bị kéo xuống, lớp da bên khóe miệng Thời Tiểu Niệm trong nháy mắt bị xước một mảng, mùi máu tanh xộc vào trong miệng cô.
Đau đớn khiến thân thể cô co quắp một trận.
"Thời Địch cô muốn làm cái gì" Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất, khó có thể tin mà nhìn cô ta, "Thời Địch, cô bắt cóc tôi là đang làm việc phạm pháp đó"
Thời Địch lấy một tư thế đẹp đẽ ngồi xổm xuống trước mặt cô, lông mi giả dán hai tầng, khiên cho đôi mắt to hơn mà lại có thần, Thời Địch nhìn cô, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, "Phạm pháp, tao phạm pháp thì sao"
"…"
"Chị gái thân yêu của tôi ơi, mày có biết mày là sao chổi hay không, mày làm cho tao mất tất cả mọi thứ." Thời Địch cười nói, âm thanh luôn luôn vui tươi giờ khắc này lại có vẻ u lạnh.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất, gương mặt cũng lạnh theo, "Thời Địch, từ xưa đến nay cô đều cảm thấy là tôi hại cô, đúng không"
Thời Địch đã hận cô từ trước.
"Chẳng lẽ không đúng sao" Thời Địch nói, cười lạnh nói, "Mày vui không, bây giờ mày trèo lên cành cây cao, mày có thể tùy ý đùa bỡn Thời Gia chúng tao, mày làm hại cha tao phá sản, nợ một khoản khổng lồ, hiện tại mỗi ngày cha tao chỉ biết uống rượu nổi nóng, mày biết không, mỗi ngày mẹ tao đều bị cha đánh."
"Cái gì"
Thời Tiểu Niệm choáng váng.
Ngày nào mẹ nuôi cụng bị cha nuôi đánh, tại sao lại như vậy.
"Còn tao." Thời Địch từ dưới đất đứng lên đến, nhìn cả tòa cung điện an tĩnh, "Mày có biết, bộ phim điện ảnh này tao là nữ chính, tạo còn phải tốn thêm 500 triệu đầu tư vào đây, nếu quay xong thì sẽ gây tiếng vang lớn, tao còn chuẩn bị thông qua bộ phim điện ảnh này giành giải ảnh hậu. Kết quả đâu, Cung Âu xuống tay, tao bị đá ra khỏi bộ phim. Không chỉ bộ phim này, toàn bộ Làng Giải Trí không ai dám mời tao."
Cô ta bị đóng băng rồi.
Cô ta bị phong tỏa.
Lần này, cô ta thật sự bị đá ra khỏi Làng Giải Trí rồi.
"…"
Lúc Tiểu Niệm ngồi ở trên đất lạnh lẽo, trầm mặc nhìn Thời Địch.
Thời Địch nhìn long ỷ phía trước, trong mắt đầy vẻ bi thương, "Tao không thể tham gia diễn xuất bộ phim tao thích, sở học của tao đều không hữu dụng, giấc mộng của tao hoàn toàn bị mày phá huỷ."
Nghe vậy, ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, Thời Địch yêu thích biểu diễn như thế nào, cô biết, nhưng cô không cảm thấy đây là vấn đề của mình.