img...

Chương 11

Chương 11

Anh ta ăn vài miếng, tự tìm lý do: "Vi Vi, chắc lâu rồi anh không được ăn đồ em nấu, lại còn đang bệnh, nên không cảm nhận được mùi vị."

Tôi mỉm cười, không nói gì.

Anh tiếp tục đề nghị một cách cẩn thận: "Vi Vi, em đã học làm chè trôi nước rượu nếp chưa? Đợi anh khỏi bệnh, em làm cho anh ăn được không?"

"Tôi không muốn học nữa."

Anh im lặng trong giây lát, sau đó lại nở nụ cười có chút nịnh nọt: "Không sao, em nấu món gì anh cũng thích ăn."

Hứa Nguyện không chịu nổi cảnh tượng này, giận dỗi đứng dậy định rời khỏi phòng bệnh.

Nhưng bất ngờ bị Hứa Thanh Yến gọi lại.

Khóe miệng cô ta thoáng qua nét đắc ý.

Nhưng rồi cô ta nghe giọng lạnh lùng của Hứa Thanh Yến: "Mang con theo, chỗ này không tiện."

Hứa Nguyện quay đầu lại, nhìn anh không thể tin nổi.

Nhưng Hứa Thanh Yến không trả lời cô ta nữa, chỉ chăm chú nhìn tôi.

Nếu không phải vì hoàn cảnh không phù hợp, tôi chắc đã cười phá lên rồi.

15

Trong những ngày tiếp theo, tôi thỉnh thoảng đến bệnh viện thăm anh ta, cho đến ngày Hứa Thanh Yến tháo băng và được xuất viện.