img...

Chương 7

Chương 7

Anh ta hoảng loạn cúi người kiểm tra tình trạng của tôi.

Tôi cầm lấy cốc nước bên cạnh, ném thẳng vào đầu anh ta.

Anh ta nhìn tôi ngỡ ngàng.

Tôi cố gắng nhịn cơn đau bụng dữ dội, hét lên: "Cút! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."

Anh ta không nói gì, đứng yên đó như một khúc gỗ, để mặc cho tôi đánh và chửi.

Nhìn người đàn ông mà tôi đã yêu suốt bảy năm qua, lòng tôi ngập tràn hận thù, sinh ra một ý định chỉ muốn trả thù.

Tôi nuốt trọn viên thuốc.

Đứa con chỉ mới hai tháng, chỉ có thể phá thai bằng thuốc. Kể từ khi Hứa Nguyện quay về, chúng tôi đã gần như quên mất việc chuẩn bị có con. Tôi không ngờ rằng lại có thai vào lúc này.

Tôi cuộn tròn trên giường, đau đến nỗi mồ hôi tuôn như tắm.

Càng về sau càng đau hơn, tôi không thể nói nổi một lời.

Hứa Thanh Yến hốt hoảng gọi y tá đến tiêm thuốc giảm đau cho tôi.

Nhưng thuốc giảm đau không thể làm giảm hết đau đớn, thậm chí còn kích thích tử cung co thắt.

Tôi cắn chặt răng, mở to mắt nhìn Hứa Thanh Yến, càng đau, tôi càng muốn cầm d.a.o mổ sống hai anh em nhà họ.

Chúng tôi nhìn nhau, trong mắt anh ta có một chút hối hận.

Nhưng tôi chỉ cảm thấy khinh bỉ.

Ai cần sự hối hận của anh ta? Tôi chỉ muốn anh ta đau đớn gấp trăm, gấp ngàn lần so với tôi.