Chương 13: từ chính thanh vừa tức giận lại cứng
Từ Chính Thanh không bật đèn.
Anh rất quen thuộc với phòng ngủ của mình, cứ như vậy không gì cản trở đi thẳng về phía mép gường, xốc một góc chăn lên nằm vào.
Chóp mũi quanh quẩn hương nước giặt quần áo và mùi dầu gội đầu của anh, cũng không để ý, nằm thẳng ở trên giường, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo, anh đột nhiên mở mắt ra.
Cùng lúc đó phía dưới chăn cũng rất khéo có thứ gì đó động đậy, có gì đó quay qua đây, dựa lại gần Từ Chính Thanh, hơi thở ấm áp phun bên tai anh, dán vào trên đùi xúc cảm mịn màng bóng loáng, mềm mại không thể tưởng tượng.
Chắc hẳn là một đoạn cẳng chân.
Từ Chính Thanh cứng đờ, theo bản năng ngừng thở.
Đầu óc vốn hơi hỗn độn lập tức tỉnh táo, nhớ đến Hứa Điềm lúc này đang ở nhà anh, anh cho cô đổi vào phòng ngủ chính, còn nói khăn trải giường đã thay mới rồi.
Đúng thật là mới đổi, anh còn có thể ngửi thấy hương nước giặt quần áo tươi mát.
Hứa Điềm lại động vài lần, Từ Chính Thanh cảm giác được có nơi mềm mại dán trên cánh tay.
Đầu óc còn chưa kịp nghĩ ngợi, ký ức đã nói cho Từ Chính Thanh biết đáp án, đó là ngực.
Là ngực Hứa Điềm.
Da đầu Từ Chính Thanh tê dại, muốn im lặng rút cánh tay mình trong ngực cô ra, nhưng cô ôm rất chặt, trong quá trình này Từ Chính Thanh không thể không cảm nhận được nơi mềm mại của cô.
Điều hòa rõ ràng đã điều chỉnh độ ấm thích hợp, nhưng đầu Từ Chính Thanh thấm đầy mồ hôi.
Tốt xấu gì cũng nên rút ra, Từ Chính Thanh thở mạnh một hơi, đang muốn yên lặng không một tiếng động đi ra khỏi phòng này, Hứa Điềm ngủ không an phận, động đậy cơ thể, chân lại gác lên.
Dừng ở trên eo Từ Chính Thanh, tựa như làm anh không thể động đậy.
Bóng đêm cũng không tối đến mức làm người duỗi tay không thấy năm ngón, trước đó Từ Chính Thanh quá buồn ngủ nên hồ đồ không để ý, căn nhà này trước đến nay đều chỉ một mình anh ở, lúc này mới tỉnh táo lại, anh có thể thấy rõ gương mặt người đang ngủ ngon lành, hẳn là đang nằm mơ mộng đẹp gì đó.
Cuối cùng Hứa Điềm coi anh là gì đây, mới có thể ở trong nhà người đàn ông độc thân, ngủ trên giường anh, ngủ say xưa như vậy, an tâm như thế này?
Còn không khóa cửa!
Từ Chính Thanh mệt đầu, vừa tức giận, vừa cứng.
Bởi vậy, xem ra đêm nay muốn lặng yên không một tiếng động từ căn phòng đi ra ngoài khả năng không cao lắm, Từ Chính Thanh dứt khoát nắm lấy cẳng chân Hứa Điềm đặt trên eo mình, ngay giây phút tiếp xúc, mắt Từ Chính Thanh trừng lớn ——
Vậy mà quần cô gái này cũng không buồn mặc?
Đây chỉ là một người mới quen chưa đến mấy tháng, còn chưa nói đang ở trên giường một người đàn ông!
Từ Chính Thanh vừa đau đầu vừa tức giận, phía dưới lại càng cứng hơn.
Anh tức giận thật sự rồi, không hề nương tay cầm lấy cẳng chân đang nắm hất ra. Rơi xuống đệm giường mềm mại, không đau, nhưng làm Hứa Điềm giật mình.
"Hưm......"
Hứa Điềm phát ra một tiếng than nhẹ vẫn chưa tỉnh táo, lúc mở mắt ra, Từ Chính Thanh đã bật dậy nhảy xuống giường, bật đèn bàn lên.
Cũng chưa nằm bao lâu, quần áo ngủ vẫn thẳng tắp trên người, chỉ là phía dưới đỉnh lên một cái lều cao lớn.
Bản thân Từ Chính Thanh cũng có cảm giác, nghiêng người che giấu không đứng đối diện với Hứa Điềm.
Hứa Điềm nằm nghiêng, liếc từ dưới lên trên đưa mắt nhìn anh, đôi mắt to tròn mơ màng như chưa tỉnh ngủ: "Ừm, làm sao vậy?"
Từ Chính Thanh bật đèn lên vốn dĩ muốn dạy dỗ Hứa Điềm, anh muốn nghiêm túc nói cho Hứa Điềm, bất cứ lúc nào nơi nào, cô gái nhỏ phải có ý thức phòng bị, huống chi chỗ này còn là nhà của người đàn ông độc thân......
Nhưng bây giờ thời tiết cũng không lạnh, phòng ngủ mở điều hòa với độ ấm thích hợp, chăn mỏng được Hứa Điềm cuốn hờ trên người, vì động tác nhảy xuống của Từ Chính Thanh, vậy nên anh mới có thể nhìn thấy đôi vú không gì che đậy trước ngực Hứa Điềm, trắng bóng mềm mại, nhũ sóng dập dềnh, còn được ánh đèn bàn mờ nhạt chiếu vào như càng trắng sáng hơn.
Làm người nhịn không được có xúc động muốn liếm mút.
Từ Chính Thanh trong cơn giận dữ, có lẽ cũng vì những ý tưởng này làm anh thẹn quá hoá giận, hơi thở dồn dập lên, lúc mở miệng dường như còn mang theo cảm xúc nghiến răng nghiến lợi:
"Hứa Điềm! Em có biết đây là ở đâu không hả?"
Hứa Điềm vừa trong giấc mơ bừng tỉnh, nhất thời chưa phản ứng lại được, mê mang nhìn anh.
Nửa ngày, cô hỏi, vẻ mặt như sao anh lại đánh thức tôi.
"Vì sao anh ở trong phòng tôi?"
"Lưu manh."
Câu này nhỏ giọng mắng, không biết Từ Chính Thanh không nghe thấy hay vẫn chọn xem nhẹ. Anh cũng không để ý đến, rất nhanh lại như khó khăn lắm mới có thể mở miệng, gian nan hỏi:
"Vì sao không mặc quần?"
Hứa Điềm chớp chớp mắt: "Ngủ vì sao muốn mặc quần?"
Cô ngồi dậy, chăn thuận thế rũ xuống bên hông, nửa người trên trần trụi lộ ra trong không khí, xương quai xanh tinh tế, làn da mịn màng, bao gồm đôi vú cao thẳng.