Chương 38: biến cố
Tiến vào Đệ Cửu Trọng, nói cho cùng nhưng thật ra không nằm ngoài dự đoán của Lâm Động, tu luyện hơn hai tháng trời, hơn nữa còn tích tụ rất nhiều linh dược đan hoàn, mầm mống Nguyên Lực trong cơ thể hắn sớm đã đạt đến trình độ đủ để đột phá chướng ngại đan điền.
Mà sở dĩ hắn tích tụ nhiều như vậy là vì dã tâm của Lâm Động hơi lớn một chút, bởi vì hắn quyết định ở thời điểm đột phá đến Đệ Cửu Trọng thì thử đánh sâu một chút vào Địa Nguyên Cảnh!
Cái ý nghĩ này, nói ra đích xác có điểm điên cuồng, Thối Thể đệ cửu trọng cùng với Địa Nguyên Cảnh mặc dù chỉ cách có một bước, nhưng chênh lệch giữa chúng thì cực kỳ to lớn, không hề khách khí khi nói rằng, một cao thủ Địa Nguyên Cảnh có thể dễ dàng giải quyết ba bốn tên Thối Thể đệ cửu trọng. Đó chính là sự chênh lệch giữa chúng.
Rất nhiều người lúc đạt tới Thối Thể đệ cửu trọng, đợi cho Nguyên Lực trong đan điền phát triển đến một mức độ nhất định mới dám đánh sâu vào Địa Nguyên Cảnh, cái loại ý nghĩ giống như của Lâm Động vậy cũng là cực kỳ ít ỏi.
Dĩ nhiên, hành động lần này tuy nói là điên cuồng, nhưng đối với Lâm Động mà nói, cũng không phải là hoàn toàn không thể làm, mầm mống Nguyên Lực của hắn so với người bình thường, vốn là mạnh mẽ hơn rất nhiều, hơn nữa trong khoảng thời gian này đã hấp thu rất nhiều đan hoàn linh dược và trong tay còn không ít dự trữ, hắn thật sự có chút ít tiền vốn.
"Hô..."
Một ngụm trọc khí ở trong cổ họng Lâm Động phun ra, tựa như một loại mũi tên khí, hai mắt khép hờ của Lâm Động cũng từ từ mở ra, trong bụng truyền ra cảm giác ấm áp, làm cho cả người đều tràn đầy lực lượng.
"Sau khi đan điền được khai mở, quả nhiên không giống so với lúc trước a..."
Cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, tinh thần Lâm Động cũng có chút phấn khởi, đan điền khai mở, đối với một đường tu luyện mà nói, quả thực chính là có tầm quan trọng không cách nào hình dung được, đây là cơ sở mấu chốt nhất trong lúc tu luyện!
"Sau này nếu như tiến vào được Địa Nguyên Cảnh, thì có thể tu luyện công pháp bí tịch, đến lúc đó uy lực của Nguyên Lực cũng sẽ được tăng lên…"
Bí tịch, hai chữ thật đơn giản, nhưng đủ gây nên vô số tranh đoạt ở không ít địa phương, bí tịch bất đồng với võ học. Võ học - năng lực lớn nhất là dẫn phát ra uy lực của Nguyên Lực, mà bí tịch, lại có thể từ Nguyên Lực căn bản nhất để cường hóa nó!
Dựa theo một chút tin tức mơ hồ mà Lâm Động biết được, công pháp bí tịch cũng có phân chia cấp bậc, bất quá cũng không có phức tạp như võ học, mà chỉ có ba loại cấp bậc.
Từ thấp đến cao là Tam Lưu bí tịch, Nhị Lưu bí tịch, Nhất Lưu bí tịch, đơn giản, thông dụng, nhưng thực tế.
Ở trong Lâm gia, cũng có một quyển công pháp bí tịch, bất quá chỉ mới là Tam Lưu thôi, nhưng cho dù như vậy, bản gốc của bí tịch này, vẫn luôn do Lâm Chấn Thiên tự mình bảo quản, trong gia tộc, chỉ có cao thủ bước vào Địa Nguyên Cảnh, mới có thể biết được sự tồn tại của bí tịch và tu luyện nó.
Đối với bản công pháp bí tịch kia, Lâm Động tại trong lúc rất tình cờ mới nghe Lâm Khiếu đề cập sơ lược qua về nó, tuy rằng không có nghe được quá rõ ràng lắm, nhưng hắn cũng là hiểu được vật kia có tầm quan trọng lớn đến mức nào.
Ở trên giường, Lâm Động lắc đầu, gạt đi những tạp niệm trong đầu, hiện tại nghĩ đến cái này còn hơi sớm, chờ khi hắn chân chính tiến vào Địa Nguyên Cảnh, không cần hắn nói, Lâm Chấn Thiên cũng sẽ đem bí tịch kia cho hắn tu luyện.
Lâm Động đưa tay mò mò ở dưới gối, sau đó lấy ra hai cái bình, trong một cái bình nhỏ chứa chừng mười viên đan hoàn có màu sắc sặc sỡ, còn một cái bình khác lại tràn ngập hàn khí dày đặc, một viên Âm Châu trắng như tuyết ở bên trong đó đang tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương.
Đầu tiên, Lâm Động lấy ra hai viên đan hoàn, sau đó bỏ vào miệng, mất gần nửa giờ mới hấp thu toàn bộ dược lực hùng hồn của chúng, sau khi hấp thu xong, Nguyên Lực trong đan điền của hắn cũng có vẻ cuồn cuộn một lên một chút. Nguồn truyện:
Cảm thụ được Nguyên Lực cuồn cuộn trong đan điền, Lâm Động mới từ trong một bình khác lấy ra một viên Âm Châu, hàn khí lạnh thấu xương kia cho dù đã bị Nguyên Lực trong lòng bàn tay Lâm Động bao vây, nhưng vẫn cảm giác được một cổ đau nhói truyền ra.
Cái gọi là Địa Nguyên Cảnh, nói cho cùng chính là đem Nguyên Lực trong cơ thể dung hợp với Âm Sát Khí, khiến cho Nguyên Lực trở nên mạnh mẽ hơn, mà trong giai đoạn này điều tối trọng yếu nhất, chính là hấp thu được Âm Sát Khí trong thiên địa.
Dĩ nhiên, đối với Âm Sát Khí bình thường trong thiên địa, dĩ nhiên là Lâm Động không để mắt đến rồi, những viên Âm Châu này hấp thu hàn khí từ trong cơ thể Thanh Đàn cũng đã đạt đến phẩm chất Ngũ đẳng, nếu như thành công dung hợp mà nói..., tự nhiên là có vẻ lộ ra sự cường hãn hơn một chút.
Nắm mai Âm Châu này, Lâm Động hít sâu một hơi, sau đó cũng không chần chừ, trực tiếp bỏ vào trong miệng.
Khi mà Âm Châu tiến vào cơ thể, thân thể Lâm Động cơ hồ trong nháy mắt cứng ngắc lại, hàn khí lạnh như băng điên cuồng khuếch tán ra, trên da cũng xuất hiện một tầng băng mỏng.
Hơi lạnh thấu xương từ trong cơ thể truyền ra, bất quá may là trong khoảng thời gian này sau khi trải qua tu luyện, thể trạng Lâm Động đã tương đối cường tráng, nên lúc này mới có thể chống lại được sự ăn mòn của khí âm hàn đó.
"Khanh khách..."
Sắc mặt Lâm Động trắng bệch, hàm răng không ngừng run lên cầm cập, hắn có thể cảm giác được, viên Âm Châu khi vừa vào trong cơ thể thì nhanh chóng xông vào tận bên trong đan điền của hắn, mà khi viên Âm Châu tiến vào, đan điền vốn đang an tĩnh, cũng trong nháy mắt phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm)…
Cảm thụ được tình hình lúc mà Nguyên Lực tiếp xúc với Âm Sát Khí giống như núi lửa đang phun trào, sắc mặt Lâm Động cũng có chút biến hóa, tới lúc này, hắn mới phát hiện ra rằng, lần này đích xác là có chút làm lớn chuyện rồi, đối mặt với sự ăn mòn của Âm Sát Khí, thì Nguyên Lực hiện có trong đan điền của hắn căn bản không cách nào ngăn cản được!
"Phốc xuy!"
Động tĩnh trong đan điền càng lúc càng lớn, ước chừng mười phút đồng hồ sau, sắc mặt Lâm Động rốt cục thì hiện lên một màu đỏ bừng, một ngụm máu tươi nhịn không được phun ra ngoài, ở trong máu tươi còn có một vài mảnh băng vụn.
Rất hiển nhiên, hành động lần này của Lâm Động, cuối cùng lại kết thúc trong thất bại.
"Đáng tiếc…"
Lâm Động xóa đi vết máu ở trên khóe miệng, sắc mặt tái nhợt dần dần hồng hào trở lại, đầu tiên, hắn tiếc hận lắc đầu, sau suy nghĩ lại thì lần này đánh sâu vào Địa Nguyên Cảnh tuy nói là thất bại, nhưng mà cũng có được không ít kinh nghiệm, hơn nữa, không thể nói là hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất, bây giờ ở trong đan điền của hắn, có một tia Âm Sát Khí vô cùng nhỏ bé, dung hợp vào bên trong một đoàn Nguyên Lực, mặc dù cực ít, nhưng đây là một loại tiến bộ.
Cất xong mấy cái bình, Lâm Động nhỏ hai giọt Thạch Phù Linh Dịch vào miệng, lúc này mới đi ra khỏi phòng, mặc dù một viên Âm Châu cuối cùng chỉ dung hợp được vẻn vẹn một tia Âm Sát Khí, nhưng đối với Lâm Động có nhiều Âm Châu mà nói, đây cũng không phải là vấn đề quá lớn lao gì, có kinh nghiệm lần này, hắn có lòng tin, lần sau tỉ lệ thành công cũng tăng thêm một chút...
Bước vào Địa Nguyên Cảnh, chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi.
***
Thời gian như nước trôi, thấm thoắt, Thu qua Đông đến, bông tuyết tung bay trong gió phủ trắng cả một mảnh đất, trông rất xinh đẹp.
Mà lúc Thanh Dương Trấn bị tuyết trắng bao phủ, thì nhân khí trong trấn cũng từ từ đạt đến đỉnh điểm, bởi vì khoảng cách đến hoạt động săn thú đã chỉ còn không tới mười ngày.
***
Trong rừng, ở một nơi rộng rãi bị tuyết trắng phủ một lớp thật dày, hai thân ảnh chuyển động rất nhanh, quyền chưởng giao nhau, kình phong mạnh mẻ làm cho bông tuyết trong hơn một trượng xung quanh đều trở nên xơ xác.
Hai cái thân ảnh, một cái trầm ổn, một cái phiêu dật như ong như bướm, tay ngọc vung chưởng, xảo trá linh hoạt, đúng là có chút hương vị tao nhã.
"Phanh!"
Song chưởng giao nhau, bả vai của một đạo thân ảnh run lên, liền đem kình lực tản đi, hiện ra một thiếu nữ đang lùi lại mấy bước liên tiếp.
"Không chơi nữa, dù sao thì cũng đánh không lại" Cái miệng nhỏ nhắn của thiếu nữ cong lên, nhìn thiếu niên trước mặt, giận dỗi nói.
Nhìn thiếu nữ đang giận dỗi, Lâm Động lại khẽ mỉm cười, trong lòng đối với tiến bộ của nàng cũng cảm thấy rất kinh ngạc, chỉ trong ngắn ngủn hơn một tháng thời gian, Thanh Đàn dưới sự trợ giúp của hắn cùng với dựa vào thể chất đặc thù của bản thân, thì khoảng cách đột phá đến Thối Thể đệ bát Trọng đã gần trong gang tấc.
Hơn nữa, trong thời gian này, Lâm Động dạy cho Thanh Đàn một vài võ học, cũng được nàng tu luyện tới trình độ có chút thuần thục, Thanh Đàn bây giờ cũng không giống như trước kia không có sức mạnh, theo như Lâm Động suy đoán thì ở trong đám tiểu bối của Lâm gia, có thể vượt qua Thanh Đàn, sợ rằng cũng chỉ có hai người Lâm Hoành và Lâm Hà mà thôi.
"Lâm Động ca, còn mấy ngày nữa là tới cuộc tỉ thí săn thú, ngươi nên cố gắng nhiều hơn a" Thanh Đàn đến gần Lâm Động, vươn cánh tay nhỏ bé, phủi bông tuyết ở trên bả vai của hắn xuống, thản nhiên cười nói.
Nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều ở trước mặt, Lâm Động cũng gật đầu cười, xòe bàn tay ra, thân mật vỗ vỗ cái đầu nhỏ nhắn của Thanh Đàn, nhưng mà, lúc tay hắn chạm vào cái đầu của nàng thì thân thể Lâm Động chợt cứng lại, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh hãi.
Trong ánh mắt kinh hãi của Lâm Động, cái Thạch Phù thần bí ẩn trong lòng bàn tay phải, vào thời khắc này đột nhiên bộc phát ra một tia cường quang chói mắt, trong nháy mắt tia cường quang này xuất hiện, mắt Thanh Đàn tối sầm lại, trực tiếp hôn mê.
Mà trong lúc Thanh Đàn hôn mê, bàn tay Lâm Động lại bộc phát ra một cổ hấp lực cường hãn một lần nữa, dưới cái loại hấp lực này, Âm Sát Khí khủng bố trong cơ thể Thanh Đàn giống như như thủy triều dữ dội tuôn ra ra, cuối cùng nương theo lòng bàn tay, điên cuồng chảy vào trong cơ thể của Lâm Động.
Dưới sự ăn mòn của hàn khí khủng bố, bên ngoài thân thể Lâm Động gần như trong ngắn ngủn mười mấy giây, liền bị phủ lên một tầng băng mỏng.
Mà thân hình vào lúc này, cũng đã quỷ dị hóa thành một băng nhân.