Chương 229
Cái câu không lớn không nhỏ kia rõ ràng là đang chỉ Thương Mai, nhưng Thương Mai không có hứng thú đi đôi co với bà ta, xoay người đứng ở hành lang, lạnh lùng ra lệnh với Đao Lão Đại: “Treo bà ta lên, hai chân cách mặt đất, khi nào bà ta chịu nói thì thả bà ta xuống.”
Trói người chính là chuyện mà Đao Lão Đại rành nhất, trước khi đến kinh thành, hắn vì sống qua ngày mà từng đi giết heo. Hắn buộc chặt hai tay Lam Ngọc lại, thắt một cái cúc dài, sau đó kéo bà ta lên cây hòe, treo lủng lẳng.
Lam Ngọc sợ hãi kêu to, còn không quên đe dọa Thương Mai: “Đại tiểu thư, nếu để lão phu nhân biết người dám đối xử với ta như thế, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người.”
Thương Mai chỉ vờ như không nghe thấy, cứ ngồi dưới tàn cây uống trà cùng với Mộ Dung Tráng Tráng và Trần Loan Loan. Cảm xúc của ba người đang rất kém, lúc đầu Tráng Tráng còn ôm chút hy vọng, cho rằng hai người bọn họ chỉ không biết đi đâu mà thôi.
Tuy Lam Ngọc không thừa nhận rằng đã ra tay với hai người bọn họ, nhưng từ vẻ mặt và cách ăn nói của bà ta là có thể nhìn ra được, bà ta chắc chắn đã bắt hai người bọn họ rồi.
Thương Mai tức giận vì quá sơ sót, cô vẫn luôn cho rằng, Tiểu Khuyên đã đi cùng cô lâu như vậy, từng trải qua rất nhiều âm mưu tính kế, chắc chắn nàng ta cũng đã tiến bộ cùng với cô, nhưng cô lại quên mất Tiểu Khuyên chỉ là một cô gái nhỏ, tuy nàng rất trung thành nhưng lại không có nhiều toan tính mưu mô, rất dễ bị người khác gài bẫy.
Mà Quế Viên sau khi gặp phải một kiếp kia sau, đã trở nên lo sợ dè dặt, cũng có cảnh giác đó, nhưng sức lực yếu đuối, không làm được chuyện gì.
Lam Ngọc vẫn còn đang tức giận mắng chửi, Thương Mai lạnh lùng nói: “Tiểu Đao, ta đưa cho ngươi cây roi để trưng hay sao? Đến lúc cần dùng lại không thấy dùng.”
Đao Lão Đại đang chờ mấy lời này của Thương Mai, vèo một cái rút roi ra, ngẩng đầu quất mạnh lên người Lam Ngọc.
Lam Ngọc bị đau, tru lên: “Lão phu nhân cứu mạng, giết người.”
“Kêu đi, kêu lớn lên!” Đao Lão Đại lại quất thêm một roi, lần này đánh thẳng lên mặt Lam Ngọc, Lam Ngọc chỉ cảm thấy một cơn đau rát giống như lửa đốt ập đến, đau đến thiếu chút nữa đã ngất xỉu. Khi Đao Lão Đại kéo Lam Ngọc đi, đã có hạ nhân lập tức đi báo cho Hạ Oanh Nhiễm biết.
Hạ Oanh Nhiễm đang ở nhã thất ở sân sau, sau khi Tây Môn Hiểu Nguyệt đi đến giờ, nàng ta và phu nhân Nguyệt Nhung lại thân thiết với nhau.
Hạ Oanh Nhiễm biết là vì chuyện của hai tên nô tài kia, cười lạnh: “Vì hai tên nô tài mà làm ầm lên như thế, người không biết còn tưởng nàng ta yêu thương hạ nhân lắm.”
Phu nhân Nguyệt Nhung nhíu mày nói: “Hạ Thương Mai ra tay rất ác độc, chỉ sợ cuối cùng Lam Ngọc cũng sẽ khai, con nên đi cứu Lam Ngọc về đi.”
Hạ Oanh Nhiễm bĩu môi: “Kệ bà ta, cho dù khai ra thì sao chứ? Con chỉ bảo bà ta kêu hai tên nô tài kia đi ra ngoài mua đồ, chuyện còn lại không phải do con bày kế.”
“Con đó.” Phu nhân Nguyệt Nhung khuyên: “Dù sao Lam Ngọc cũng là người bên cạnh lão phu nhân, chưa chắc bà ta không biết được chuyện ngày hôm nay là do con sai khiến, nếu con ngồi yên không quan tâm khoanh tay đứng nhìn, lão phu nhân sẽ đánh giá con như thế nào?
Bây giờ con vẫn chưa thể trở mặt với lão phu nhân được, bà ta còn đang chạy ngược chạy xuôi giúp con.”
Hạ Oanh Nhiễm nghe xong, lập tức bực bội: “Mẫu thân, bây giờ điện hạ xa cách con, chỉ sợ cho dù Hoàng Thái Hậu có hạ ý chỉ thì hắn cũng không cưới con.
Phu nhân Nguyệt Nhung vuốt mặt nàng: “Đứa nhỏ ngốc, chờ vết sẹo của con lành rồi, Hoàng Thái Hậu lại hạ ý chỉ, Thái Tử điện hạ chắc chắn sẽ cưới con, thứ hắn xem trọng chính là thế lực và mối quan hệ sau lưng phụ thân con”
“Không, không chỉ là thế, điện hạ thích con.” Hạ Oanh Nhiễm nắm tay, căm hận nói.
Nàng ghét nhất là nghe người khác nói Thái Tử cưới nàng là vì phụ thân, nàng thà rằng để người ta cảm thấy Thái Tử thích nàng nên mới Cưới nàng.
Nàng để ý đến như vậy là vì nàng biết được mục đích chân chính của việc Thái Tử cưới nàng.
Có thể lúc trước không phải vì thế, lúc trước nàng và Thái Tử chỉ đơn thuần thích nhau, Thái Tử từng nói qua, cho dù nàng có là con gái của Hạ Thừa Tướng hay không thì hắn vẫn sẽ cưới nàng.
Nhưng mà sau này lại xảy ra rất nhiều chuyện, làm Thái Tử có ấn tượng xấu về nàng, mà tất cả những thứ này, đều là vì Hạ Thương Mai. Nàng thật sự rất hận Hạ Thương Mai.
“Đúng vậy, Thái Tử đương nhiên là thích con rồi, nhưng mà Oanh Nhiễm à, yêu thích của nam nhân chỉ là thứ nhất thời, chỉ khi chính con nắm giữ quyền chủ động thì mới có thể phú quý cả đời, lúc trước mẫu thân của con cũng vì quá tin tưởng phụ thân con, cho rằng cả đời này ông ta đều sẽ đối xử tốt với mẫu thân, cho nên mẫu thân mới cho phép Liên Thị còn sống, nếu sớm biết như thế, ngay năm thứ hai khi mẫu thân gả vào Tướng phủ thì đã giết chết Liên Thị và Hạ Thương Mai rồi.”
Phu nhân Nguyệt Nhung nói, trong mắt lại dâng lên cơn hận thù, bà thật sự rất hối hận.
Bà thấy Hạ Oanh Nhiễm vẫn hồn nhiên không muốn nghe bà khuyên, khẽ thở dài: “Thôi, đi cứu Lam Ngọc về, đừng để lão phu nhân có ý kiến gì với con”
Hạ Oanh Nhiễm chỉ đành đứng dậy, nàng biết bây giờ nàng vẫn không thể đắc tội lão phu nhân. Nàng bước vài bước, lại quay đầu lại nhìn phu nhân Nguyệt Nhung: “Mẫu thân, lúc trước mẫu thân nói Trần Ninh là phụ thân của con, mấy lời này rốt cuộc là thật hay giả?”
Phu nhân Nguyệt Nhung nhìn nàng, cười khẽ: “Đương nhiên là gạt con rồi, ai bảo lúc đó con vô tình với mẫu thân đến thế?”
Hạ Oanh Nhiễm trừng mắt, tức giận nói: “Mẫu thân có biết con bối rối bao lâu không? Sao mâu thân lại lấy chuyện này ra đùa chứ?”
Phu nhân Nguyệt Nhung dỗ dành: “Được rồi, là mẫu thân không đúng, mẫu thân xin lỗi con, mau đi đi.”
Hạ Oanh Nhiễm yên tâm, nhưng vẫn chưa hết giận được: “Lát nữa con sẽ tính sổ với mẫu thân sau.”
Nói xong, lập tức dẫn theo thị nữ đi mất.
Đi đến cửa Hạ Chí Uyển, nàng lập tức nghe được tiếng kêu đây đau đớn của Lam Ngọc, nàng bước nhanh vào, vừa lúc nhìn thấy Đao Lão Đại đang giơ roi đánh Lam Ngọc, nàng gầm lên: “Dừng tay!”
Đao Lão Đại chỉ nghe lệnh Thương Mai, hoàn toàn lờ đi tiếng gầm rống của Hạ Oanh Nhiễm, tiếp tục đánh.
Lam Ngọc bị quất vài roi, đau đến muốn ngất xỉu, ngay lúc hết đường cầu cứu lại thấy Hạ Oanh Nhiễm đi vào, vội vàng kêu cứu: “Nhị tiểu thư cứu nô tỳ với.”
Mộ Dung Tráng Tráng cười lạnh: “Xem ra Lam Ngọc rất hiếu đạo làm nô tài, ở trong phủ, đại tiểu thư không được sủng cho nên khi nói chuyện với đại tiểu thư luôn kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng mà nhị tiểu thư vừa đến, lập tức xưng hô nô tỳ ngay, lật mặt nhanh thật.”
Hạ Oanh Nhiễm thấy Mộ Dung Tráng Tráng đang ở đây, cũng không thể làm quá, lập tức bước lên hành lễ, hỏi Thương Mai: “Lam Ngọc là người hầu bên cạnh tổ mẫu, tỷ tỷ treo lên đánh như thế này không tốt đâu.”
Thương Mai cũng rất kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của Hạ Oanh Nhiễm, dù sao mấy ngày nay hai người bọn họ cũng không có tiếp xúc gì, Hạ Oanh Nhiễm đang cố gắng lấy lại tình cảm của Thái Tử, không có thời gian đến kiếm chuyện với cô.
Thương Mai hiểu rõ tính tình của Hạ Oanh Nhiễm, nàng chắc chắn sẽ không tốt bụng đến mức tới cứu Lam Ngọc, chỉ có một khả năng, chính là chuyện này là do nàng sai khiến.
Xem ra treo lên đánh không có hiệu quả gì rôi, Lam Ngọc mạnh miệng, phải xài chiêu ác mới được.
Cho nên, cô mỉm cười nhìn Hạ Oanh Nhiễm nói: “Muội muội nói cũng đúng, cứ treo lên đánh như vậy cũng không tốt, Tiểu Đao, thả bà ta xuống.”
Nói xong, quăng chủy thủ cho Đao Lão Đại.
Đao Lão Đại nhận lệnh, nhảy lên cắt đứt dây thừng, Lam Ngọc ngã bịch xuống đáy.
Thương Mai nhìn Lam Ngọc, cố kìm cơn nóng nảy hỏi: “Tiểu Khuyên và Quế Viên ở đâu?”
Lam Ngọc thấy Hạ Oanh Nhiễm đến, lập tức không còn sợ hãi nữa: “Đại tiểu thư cần gì phải làm khó mấy hạ nhân như ta chứ? Làm sao ta biết được bọn họ đi đâu chứ? Không lẽ người của Hạ Chí Uyển lười biếng cũng phải tìm ta sao?”